Ngữ Diên lập tức từ trên ghế ngồi đứng lên, “Ta chờ giờ khắc này đã rất lâu rồi!” nói xong, nhìn về phía chư vị nói: “Hiện tại có người muốn phá hư quê hương của các ngươi khi còn sống, mặc dù các ngươi đã trở thành hồn phách các ngươi không cảm thấy sao cả, nhưng mà ta muốn nói một chút, Quỷ Vương mang theo là không chỉ có người mà còn có quỷ, hắn hạ mệnh lệnh đích thị là người quỷ cũng không buông tha, các ngươi cho dù không vì mình cũng phải vì người nhà của mình suy nghĩ đi, ta nghĩ, các ngươi nhất định sẽ không muốn cho người nhà thân yêu nhất của các ngươi nhanh như vậy liền cùng các ngươi xuống dưới đất chứ?” Ngữ Diên nhìn chằm chằm các hồn phách này nói.

Toàn bộ hồn phách nhìn thoáng qua lẫn nhau, tuy rằng đều không có nói chuyện, nhưng từ trong ánh mắt của bọn hắn Ngữ Diên thấy được một tia vui sướng, nói tiếp: “Các ngươi nếu đã nghĩ thông suốt, thì có thể đi ra ngoài, trên đường có thân nhân các ngươi, muốn bảo hộ hay không, chính các ngươi hãy làm đi!” nói xong nhìn về phía Sở Hạo bọn họ nói: “Chúng ta chạy tới hoàng cung đi!”

Toàn bộ bằng hữu gật gật đầu, đều cầm lấy cái gì đó của riêng mình đi theo nàng rất nhanh ra Sở phủ, vừa bước ra bên ngoài Sở phủ mà đèn đuốc bắt đầu to rõ, tiếng chém giết thét chói tai bên tai không dứt, tâm Ngữ Diên đều đi theo run rẩy, nàng bây giờ chỉ có thể nhanh một chút nghĩ biện pháp đả bại Quỷ Vương làm cho các dân chúng chịu khổ tí đi một chút, trong lòng nàng hiện tại khẩn cầu chính là các dân chúng này phải trốn thật tốt, phải chịu đựng.

Tối nay sắc mặt mỗi người đều có vẻ rất ngưng trọng, ngay cả Thất Dạ cùng Bạch Linh ân ái như thế cũng trở nên vô cùng cẩn thận, vô loạn như thế nào đều phải vệ quê hương, đây là ý tưởng của moi người, mà Thất Dạ cũng là nghĩ như vậy, tuy rằng hắn là hồn phách, nhưng mà hắn đối với nơi này đã có cảm tình, hắn nhất định sẽ không để cho bọn họ hủy diệt nơi này.

Không bao lâu, liền đi tới hoàng cung, nơi này đã sớm khai chiến, không làm cho nàng thất vọng là hoàng thượng quả nhiên đã điều mười vạn binh đến nơi này, chém giết giao tranh khắp nơi đều ở tràn ngập mùi máu tươi, Ngữ Diên nhìn bọn họ gật đầu vài cái, toàn bộ mọi người phân tán ra, mục đích của mọi người đều rất đơn giản, không thể để cho bọn họ tiến vào hoàng cung, nếu không, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Một hồi chém giết trước nay chưa từng có chính thức bắt đầu, hoàng cung chỗ này cho dù là trời tối cũng sẽ treo lên hang ngàn đèn lồng, bởi vậy nơi này liền giống như ban ngày cái gì đều có thể nhìn rõ rang, ngay cả hắc y nhân chặt bỏ đầu binh lính một khắc kia đều có thể thấy được rõ ràng, Ngữ Diên đau lòng không thôi, binh lính trải qua huấn luyện mà còn như vậy, thì dân chúng này đến tột cùng như thế nào? Ý nghĩ như vậy làm cho nàng bắt đầu điên cuồng chém giết.

Theo tình huống kịch liệt, trên mặt đất nằm đầy thi thể, không chỉ có binh lính, còn có những hắc y nhân kia, thi thể nằm ngổn ngang, tình huống vô cùng thê thảm, trừ bỏ Vương đại nhân bên ngoài, tất cả văn võ bá quan tất cả đều tới rồi, kỳ thật có một số người vẫn là không muốn đến, nhưng mà người Quỷ Vương toàn bộ đều là người nhà của bọn họ, nhìn người nhà đều chịu khổ bởi thủ đoạn thâm độc, lòng của bọn họ sớm bị cừu hận nổi lên, bởi vậy sợ hãi sớm bị vất phía sau đầu.

Nhưng mà làm cho bọn họ khó hiểu là, từ đầu tới đuôi bọn họ cũng không thấy tung tích Quỷ Vương, sao lại thế này? Chẳng lẽ là đã tiến nhập hoàng cung? Nghĩ đến đây, nàng liền triệu hồi mấy người bọn hắn chạy nhanh bật nhảy tiến vào trong hoàng cung, mọi người toàn bộ gật đầu, Sở Hạo bật nhảy một cái đi vào bên người nàng ôm lấy nàng dùng nội công thâm hậu rất nhanh tiến nhập vào cửa cao lớn này.

Vừa nhảy quá cửa lớn, bên trong liền truyền đến tiếng đánh nhau, mọi người giật mình không thôi, bên trong quả nhiên đã khai chiến, Quỷ Vương này thật là giảo hoạt, bọn họ phản ứng rất nhanh hướng phía trước chạy đi, không bao lâu, ở giữa hoàng cung liền đã phát hiện một đám hắc y nhân đối phó với Sở Thiên cùng với Tào công công còn có phần đông binh lính.

“Trẫm bảo ngươi đừng trở lại ngươi không nghe thấy sao?” Sở Thiên rất tức giận, lão gia hỏa này đều đã lão già khọm rồi, còn trở về làm cái gì?

“Hoàng thượng, mạng nô tài là Tường Vân quốc, nô tài thề sống chết bảo hộ quân vương!” Tào công công hét lên, võ công của hắn xác thực lợi hại thậm chí có chút vượt qua võ công của Sở Thiên, chỉ là võ công của hắn lợi hại thì cũng đã già đi, đánh vài hiệp nhất định sẽ mệt chết.

Mọi người không do dự xông tới, ở nơi này hắc y nhân không nhiều lắm, khi bọn hắn xông vào nhanh và gọn giải quyết toàn bộ, Ngữ Diên hỏi vội: “Hoàng thượng bên trong còn gì nữa không?”

“Không có, toàn bộ bị trẫm ngăn ở nơi này, đi ra ngoài!” Sở Thiên nói xong ngay lập tức chạy đi ra ngoài, mọi người tự nhiên biết hắn đang lo lắng binh lính bên ngoài người ít không địch lại đông, mọi người cũng không chậm trễ theo đi qua, đêm nay tất cả mọi người ôm thề sống chết ý niệm bảo vệ quê hương, dù mệt bọn họ đều phải chịu đựng.

Mười vạn binh lính cũng không thiếu nhân vật lợi hại, nhưng mà binh lính yếu vẫn tương đối nhiều, không bao lâu, thi thể binh lính trên mặt đất liền so với hắc y nhân còn hơn, dáng vẻ bệ vệ của mọi người cũng giảm xuống rất nhiều, tựa hồ gặp cường địch, đúng lúc này, mấy người bọn hắn toàn bộ từ bên trong hoàng cung bay xuống dưới, mấy người đến hơn nữa còn có cả hoàng thượng, phần đông binh lính nhất thời được đề cao rất nhiều, tiếng gào, tiếng xung phong bên tai không dứt.

Tất cả mọi người mang theo một tín niệm, bảo vệ quê hương, bảo vệ người nhà, hắc y nhân tuy rằng có vẻ lợi hại, nhưng gặp được mấy người bọn hắn đều có chút cố hết sức, một canh giờ sau, thi thể hắc y nhân dần dần nhiều hơn thi thể binh lính, cũng mặc kệ như thế nào, phía ngoài hoàng cung toàn bộ tràn ngập mùi máu, vô cùng gay mũi.

Giờ Sửu (giờ Bắc kinh 01h tới 03h)

Giờ sửu vừa mới đến, bên trong kinh thành trừ bỏ tiếng người thét chói tai tiếng quỷ kêu thảm thiết còn lại đúng là tiếng gia súc kêu, gà gáy, ngay tại bắt đầu tiếng gà gáy một khắc kia, hắc y nhân cùng hồn phách vừa rồi còn tại liều chết chém giết toàn bộ biến mất sạch sẽ.

Tốc độ của bọn họ nhanh như vậy, nhanh đến mức làm cho đám binh sĩ còn đang ra sức giao tranh đều thất thần rồi, sao lại thế này? Người đâu? Đột nhiên biến mất làm cho tất cả mọi người phản ứng không kịp, dường như vừa rồi tất cả đều là hiện tượng giả tạo, nếu không có mùi máu tươi cùng với thi thể trên mặt đất, bọn họ thật sự khó mà tin được vừa rồi thật sự có người đến quá, rốt cuộc sao lại thế này?

Mà mấy người bọn hắn sớm đã đánh cả người ướt đẫm, tuy rằng những người quỷ này cũng không phải rất lợi hại, nhưng mà rất đông, bọn họ cho dù có năng lực lớn hơn nữa mà vẫn đánh tiếp như vậy cũng sẽ bị mệt chết, hơn nữa thương thế Ngữ Diên cũng chưa hoàn toàn bình phục, nhiều ít vẫn còn có chút cố hết sức.

“Sao lại thế này?” Dịch Hiên ngây ngẩn cả người, làm sao vậy, người đâu? Quỷ đâu? Làm sao lại biến mất? Khó hiểu.

Ngữ Diên nhìn về phía bầu trời âm trầm trong lòng cảm giác có chỗ nào không thích hợp, lúc này Thất Dạ mở miệng nói: “Có phải gà gáy làm cho Quỷ Hồn sợ hãi liền trốn đi hay không?” Thất Dạ phân tích nói, dựa theo tiểu thuyết trên TV nói quỷ không phải đều sợ tiếng gà gáy đấy sao?

Ngữ Diên trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Ngươi chẳng lẽ không phải Quỷ Hồn sao? Làm sao ngươi không trốn đi?” Nàng khinh bỉ liếc mắt một cái nói.

Thất Dạ nghe thấy vậy hắc hắc cười cười thở hổn hển nói: “Ta cũng bọn họ khác nhau nha, ta là Quỷ Hồn có lịch sử!” hắn đắc ý nói.

“Không đúng, nếu dựa theo lời của ngươi mà nói, Bạch Linh cũng nên trốn đi, vì sao nàng vẫn đứng xem rất tốt?” Sở Hạo nhìn về phía Bạch Linh một bên mặt không đỏ tai không đỏ nói.

“Ta cũng không biết, ta giống như không có cảm giác gì a!” Bạch Linh nhìn nhìn bọn họ nói.

“Bọn họ sẽ không biến mất!” đột ngột một tiếng Sở Thiên mở miệng nói, mọi người đều sửng sốt, làm sao vậy?

“Các ngươi nhìn bầu trời này, bầu trời này cùng thời điểm Ngữ Diên sinh bệnh lần trước là giống nhau, nếu ta không đoán sai, chờ hừng đông một khắc kia, trên bầu trời sẽ xuất hiện tình trạng giống như cát bụi, hôm nay đều bị yêu khí che chắn, bởi vậy nhóm Quỷ Hồn tự nhiên sẽ không cảm thấy ban ngày đáng sợ cùng với tác dụng của gà gáy!” Sở Thiên sâu kín nói.

Mọi người nghe nói ngước mắt nhìn về phía bầu trời, xác thực giống như lời hắn nói, dựa theo bộ dạng bình thường, hiện tại đã có chút tờ mờ sáng rồi, mà bây giờ bầu trời xuất hiện không phải tờ mờ sáng mà là màu xám, làm cho người ta kỳ quái là loại màu xám này cũng chỉ liếc mắt một cái có thể thấy rõ, cuối cùng sao lại thế này? Chẳng lẽ hắn đã muốn luyện thành ma sao? Cũng có thể nắm bầu trời trong tay?!

Mọi người đều tự lấy hơi, mấy canh giờ này giao tranh làm cho bọn họ đều có chút mệt mỏi, chỉ là bọn hắn đối với chuyện này toàn bộ đều nghi hoặc khó hiểu, nếu Quỷ Vương có thể sử dụng yêu khí lớn như thế điều khiển bầu trời kinh thành, như vậy, bọn họ vì sao lại đột nhiên rút lui khỏi chứ? Có phải cố ý để cho bọn họ thả lỏng tiếp theo lại quay về giết hay không? Mỗi người ý tưởng cũng không giống nhau, nhưng duy nhất giống nhau là không thể thả lỏng cảnh giác.

Đúng lúc này, ‘bá’ một tiếng, một lá cờ trắng thẳng tắp cắm ở cửa hoàng cung, mấy chữ to rõ ràng bắt mắt theo gió phiêu đãng, “Thú vị không? Đây chỉ là khai vị ăn sáng, phía sau sẽ càng thú vị, mọi người phải cẩn thận a! Trò chơi sắp bắt đầu!”

Mọi người nhìn nhìn đối phương lẫn nhau, trong mắt đều xuất hiện nghi hoặc cùng khó hiểu, mọi người tuy rằng không biết Quỷ Vương đến tột cùng đang đùa cái gì, nhưng mà bọn họ có thể khẳng định là, phía sau tuyệt đối sẽ so với hiện tại còn kinh hoàng hơn nhiều, lần đầu tiên, trong lòng mọi người đồng thời sinh ra một loại tên là sợ hãi gì đó. . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play