Ngữ Diên nhìn về phía Sở Tam vì đỡ roi cho nàng mà chảy máu sau lưng, trong lòng run run không thôi. . . . . .

“Tử cây tinh, ngươi dám khi dễ người của ta?” MD, nàng phát hỏa, hậu quả thực nghiêm trọng, một giây sau, nàng liền trốn không tiếng động đi đến phía sau mặt cây, nhặt lên một nhánh cây bị chặt đứt, đúng vậy, nàng muốn lợi dụng khuyết điểm của thân nó đi giải quyết nó.

Vài giây sau

“Tử cây tinh, ngươi xem được rồi, ngươi nếu không ngừng tay, ta liền đốt chết ngươi” Ngữ Diên trái phải trong tay đều cầm một mồi lửa, nhánh cây đó đều đã bị chặt xuống dưới cho nên sẽ không cử động được nữa.

Cây tinh thấy thế ngây ra một lúc, ngừng công kích, còn không chờ Ngữ Diên vui vẻ, cây tinh vừa cười nói: “Đúng vậy, thật sự ta rất sợ lửa, cho nên ngươi muốn đốt chết ta phải không? Hừ, nhưng ngươi đừng quên chứ, trong bụng ta còn có gì của ngươi, một khi ta bị đốt toàn bộ, vật của ngươi cũng đi theo ta hoàn toàn biến mất”

“. . . . . . ? !”

“Như thế nào? Còn muốn tiếp tục đốt sao?” Cây tinh một hồi dùng giọng nam một hồi dùng giọng nữ âm dương quái khí nói, hơn nữa ánh mắt nhìn nàng lại trào phúng như vậy, tựa hồ muốn nói, xem ngươi có dám hay không.

Ngữ Diên nghe thấy vậy ngây ngẩn cả người, chết tiệt, xem ra cây tinh này đã đoán chắc nàng không thể thương tổn chúng nó nên mới thản nhên nói như vậy, nàng thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ, vạn nhất thật sự đem bọn họ chết cháy làm sao bây giờ?

Sở Hạo thừa dịp bọn họ nói chuyện với nhau là lúc cùng ánh mắt cuả Dịch Hiên di chuyển một chút, một giây sau, Dịch Hiên đã đi tới cầm qua cây đuốc trong tay của Ngữ Diên đi tới trước mặt nó, “Nàng không dám, ta dám”

Cây tinh sợ nhất phát hỏa, vừa nhìn thấy hỏa cách mình gần như thế tự nhiên bị hù dọa trên mặt thay đổi, liền nhỏ giọng hét lên: “Ngươi dám. . . . . . Ngươi dám. . . . . . Ngươi chẳng lẽ không sợ chúng nó sẽ chết sao?”

Dịch Hiên cười nói: “Đã ở trong bụng của ngươi rồi, còn có thể sống sao?”

“Ngươi. . . . . .” Cây tinh ngây ra một lúc có chút buồn bực xấu hổ nhìn hắn, trong mắt tràn ngập khó chịu.

Ngữ Diên thấy thế liền đi vào bên cạnh hắn nhẹ nhàng la lên một tiếng, “Dịch Hiên. . . . . .”

Dịch Hiên tự nhiên biết lo lắng của nàng, chẳng qua, hắn không có nói cho nàng biết, hắn làm như vậy chính là. . . . . .

“A —–” cây tinh đột nhiên quát to một tiếng, Ngữ Diên liền nhìn sang, kiếm của Sở Hạo đang đâm vào bụng của nó, một giây sau, hung hăng nhổ ra một cái, cây tinh đau muốn hôn mê bất tỉnh.

Đúng vậy, mục đích hắn làm như vậy chỉ là muốn dời đi sự chú ý của cây tinh mà thôi

Bị đâm bị thương cây tinh giận tím mặt, vung vẩy nhánh cây mạnh mẽ hướng bọn họ tới, Sở Hạo hét lớn một tiếng, “Các ngươi cẩn thận”

Ngữ Diên vừa định trả lời ‘ được ’ còn không nói ra miệng, nàng đột nhiên hai mắt tối sầm ngã xuống, Sở Hạo thấy thế liền chạy vội đi qua ôm nàng, trước khi hôn mê một khắc, Ngữ Diên lớn tiếng mắng, người nào dám chém nàng?

“Thật có lỗi, ta chỉ có thể làm như vậy” từ trên trời giáng xuống Phượng Ly Ca bất đắc dĩ nhún nhún vai, tỏ vẻ xin lỗi.

Sở Hạo liếc mắt nhìn hắn, không nói chuyện.

Phượng Ly Ca nhún nhún vai nói: “Ta nghĩ, ngươi cũng không muốn để cho nàng biết thân phận của mình đi, nàng nếu tỉnh như vậy, sẽ ảnh hưởng ngươi phát huy, sư huynh ——” hắn cười cười nói.

Sở Hạo trùng mắt nhìn thoáng qua nàng trong lòng , một giây sau, đem nàng đặt ở trên mặt đất, nhìn nhìn Phượng Ly Ca nói: “Ngươi cuối cùng cũng đuổi đến nơi”

Phượng Ly Ca tao nhã cười cười, xuất ra Hổ kiếm trừ ma đã lâu không dùng đối với hắn nói: “Thanh kiếm này đã lâu không cùng Long Kiếm huynh đệ của nó rồi, nói vậy, nó so với ta còn hưng phấn hơn đi” hắn nhìn nhìn kiếm trên tay nói.

Sở Hạo không có tâm tư cùng hắn nói giỡn, mà là nói: “Đi thôi”

Phượng Ly Ca gật gật đầu, hai người ăn ý bay lên trời vọt tới, Sở Hạo một bên đánh một bên nhìn Dịch Hiên nói: “Ngươi đi bảo vệ nàng, còn lại giao cho chúng ta”

Dịch Hiên ngoái đầu nhìn lại nhìn nhìn Long Hổ kiếm trên tay hai người, khóe miệng treo lên vẻ tươi cười, Long Hổ xác nhập, có thể nói kỳ tích, thiên hạ vạn vật không có gì có thể chống cự được.

Hai người ly biệt mười năm sau lại một lần làm cho Long Hổ kiếm xác nhập , tuy rằng thật lâu không có hợp tác rồi, nhưng sự ăn ý của bọn họ vẫn luôn tốt như vậy, hai người nhìn nhau đều tự đặt kiếm ở cùng nhau, nhắm mắt lại bắt đầu nhớ kỹ lời chú, chốc lát sau, trời đất đột nhiên đục ngầu , ánh trăng cũng không biết trốn làm sao .

Dịch Hiên nửa quỳ trên mặt đất ôm lấy Ngữ Diên nhìn không dời mắt về phía bọn họ, đúng lúc này, Cuồng Phong đột nhiên tàn sát bừa bãi, cây tinh muốn xuất tất cả khí lực đi quất bọn họ, nhưng gió quá lớn, ‘ tóc ’ của nó ( chính là một nhánh cây nhỏ ) bị thổi ngã trái ngã phải.

Chỉ nghe thấy ‘ cách cách ’ một tiếng, tiếng sấm mãnh liệt, trên bầu trời đột nhiên nứt ra một cái, Dịch Hiên liền đem Ngữ Diên nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất kinh ngạc đứng dậy.

Đây là cái gì? ? ?

Chỉ thấy sấm sét từ trên Thanh Long theo tia chớp gào thét mà đến, mà trước mặt của bọn hắn chợt đột nhiên bụi đất nổi lên bốn phía, Dịch Hiên dùng tay áo che khuất ánh mắt, nhưng như trước có thể nhìn đến một Bạch Hổ khôi ngô đang rất nhanh chạy đến, Dịch Hiên kinh ngạc không biết nên nói cái gì, điều này chẳng lẽ chính là Thanh Long Bạch Hổ trong truyền thuyết ? !

Hai thần thú gào thét một tiếng, nháy mắt nhảy vào trong kiếm, hai người xác nhập kiếm vào cùng nhau, chốc lát sau, tiếng kêu thê thảm truyền khắp cả khu rừng rậm, một hồi bão cát làm cho bọn họ không thể mở to mắt, vài giây sau, bụi đất rời đi, bầu trời rộng mở trong sáng, rừng rậm này đã ở trong đất cát khôi phục nguyên dạng, mà cây tinh trước mắt bọn họ trước mắt cũng bị bọn họ đâm.

Dịch Hiên còn chưa tới kịp chúc mừng, cây tinh ngàn năm đột nhiên ‘ nhảy ’ một tiếng phân làm bốn năm phần, thanh âm thậm chí có thể đâm thủng màng tai người, Ngữ Diên mày chau lên, vài giây sau, nàng thong thả mở hai mắt ra, đúng lúc này, một ít phần cây tinh ngàn năm rời đi nơi đó phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, loại ánh sáng này giống như máu chiếu sáng toàn bộ bầu trời.

Ngữ Diên giật mình đứng dậy, Dịch Hiên ngoái đầu nhìn lại nhìn nàng một cái nói: “Ơ, ngươi đã tỉnh?”

Sở Hạo cùng Phượng Ly Ca nhìn nhau, đều tự đem linh khí của thần kiếm đè xuống dưới , một giây sau, Phượng Ly Ca liền đem kiếm cất đi, đúng lúc này, màu đỏ kia rút đi, một trường kiếm màu đỏ ngạo nghễ đứng ở vị trí của cây tinh kia, Ngữ Diên bị một màn mê người như thế làm cho chảy xuống nước miếng, Wase, kinh điển, kinh điển a. . . . . .

” Chu Tước Khu ma rốt cục hiện thế ” Phượng Ly Ca có thâm ý nhìn thanh kiếm kia cười cười.

Sở Hạo cũng như có suy nghĩ nhìn về phía thanh kiếm kia, lúc này, Ngữ Diên mới chú ý tới Phượng Ly Ca đến đây, vì thế liền đi tới bên cạnh hắn kích động nói: “Phượng Ly Ca, sao ngươi lại tới đây?”

Phượng Ly Ca cười cười nói: “Như thế nào? Không chào đón?”

“A, không không phải rồi, ta chỉ cảm thấy giật mình a, ai, vừa mới là người nào đem ta đánh ngất xỉu?” Nàng liền nhìn về phía Phượng Ly Ca dò hỏi.

Phượng Ly Ca nghe thấy vậy cười cười xấu hổ.

“Ngô. . . . . .” Đúng lúc này, Dịch Hiên tay cầm kiếm Chu Tước dùng sức rút ra nhưng như thế nào cũng không rút được

“Kiếm của bốn thần thú, chỉ khi gặp được người chúng nó muốn đợi mới có thể rút ra được” Sở Hạo đi lên phía trước nói.

“Ban đầu ta nghĩ đây là một truyền thuyết, không nghĩ tới, thật đúng là việc có thật như vậy” Dịch Hiên nhìn kiếm đỏ trên tay bất đắc dĩ cười cười.

Phượng Ly Ca cũng tò mò tiêu sái tới tiếp nhận kiếm Chu Tước trên tay Dịch Hiên thử rút ra, nhưng kiếm không có bất kỳ phản ứng nào.

Ngữ Diên nhìn về phía Sở Hạo hỏi: ” Chu Tước kiếm? Ngươi nói đây là, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước? Là Chu Tước trong bốn thần thú kia sao?”

Sở Hạo nhìn về phía nàng nói: “Uh, ngươi không phải nói rất sùng bái có kiếm khu ma sao? Thế nhưng ngươi cũng đã biết, trên thế giới kỳ thật có bốn thanh tuyệt thế khu ma kiếm, mà linh hồn của bốn thanh kiếm này lại cùng bốn thần thú có liên quan, nghe nói, mấy vạn năm tiền Tứ thánh thú liền đều tự lấy ra một tia hồn phách của chính mình để vào trong bốn thanh kiếm này, nếu, bốn thanh kiếm gặp lại nhau mà nói…, như vậy. . . . . .”

“Như vậy thì như thế nào?” Ngữ Diên liền hỏi tới.

“Không ai biết được” Hắn cười cười nói.

Lúc này, Phượng Ly Ca đưa thanh kiếm cho Sở Hạo nói: “Ngươi cũng thử xem xem”

“Ta?”

“Đúng vậy a, nói không chừng ngươi chính chủ nhân của nó đã đợi đâu?” Phượng Ly Ca cười nói.

Sở Hạo liếc mắt nhìn hắn, biểu tình kia chính là, hồ nháo cái gì, Phượng Ly Ca thấy thế đành phải nhún nhún vai, Ngữ Diên vội vàng đoạt lấy kiếm trên tay hắn nói: “Có thần kỳ như các ngươi nói hay không a, đã nói rồi, ta dầu gì cũng là một mỹ nữ khu Ma Sư, nhưng rất có danh tiếng, ta ra ngoài cũng chưa từng được cầm một cái dạng như này, thanh kiếm này ta thật thích, không bằng cho ta tốt không?”

“Đành phải xem ngươi có khả năng rút được thanh kiếm này không, ta sẽ không lời nào để nói” Phượng Ly Ca nói.

Ngữ Diên bĩu bĩu nói: “Xem các ngươi nói mơ hồ như vậy hay không a?” Một giây sau, nàng nắm chuôi kiếm nhẹ nhàng rút ra, kiếm vẫn như trước không hề có động tĩnh gì.

Dịch Hiên thấy thế nói: “Không cần miễn cưỡng, đây không phải kiếm bình thường “

Ngữ Diên nghe vậy nói lầm bầm: “Nếu kiếm bình thường bổn tiểu thư còn chán ghét đâu” một giây sau, trong lòng nàng nói thầm, chi ma mở cửa nha, ngươi nha, nếu không nghe lời ta nói…, ta liền đánh chết ngươi!

‘ rầm ’ một tiếng thanh âm thanh thúy truyền ra, tiếp theo trên thân kiếm phiếm ánh sáng màu vàng, vài giây sau, hào quang dần dần nhạt đi, Ngữ Diên nắm kiếm được rút ra không biết nên phản ứng như thế nào

Nhưng mà giật mình không chỉ có một mình nàng, Sở Hạo cùng Phượng Ly Ca đều là như thế, hai người kinh ngạc nhìn hướng đối phương, trong mắt đều có thần sắc nói không nên lời, thế nào lại là nàng? Chủ nhân của Chu Tước kiếm tại sao lại là nàng? !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play