Giờ tý đã qua, Thiếu Dịch Hiên dần dần chậm xuống dưới, “Cha vì nương, bỏ qua trường sinh bất lão thề chết theo mẫu thân, hắn nói, hắn thực xin lỗi ta, nhưng hắn không thể để cho nương một mình ở thế giơi đấy cô đơn. . . . . .” Gió nhẹ nhẹ nhàng thổi, chuyện xưa liền ở trong gió nhẹ nhẹ nhàng giống như những chấm tròn.

Ngữ Diên vẫn trầm mặc, không biết nên nói như thế nào, nàng không nghĩ tới kết cục sẽ là thê lương như vậy, tuy nhiên nó lại cảm động như thế.

“Làm sao ngươi không nói lời nào?” Sở Hạo xoay người nhìn về phía nàng vẫn trầm mặc hỏi, lúc này hắn xem ra thích cá tính líu ríu mới giống nàng.

Ngữ Diên nghe vậy nhẹ nhàng thở dài một hơi, đứng dậy nhìn về phía ánh trăng sâu kín nói: “Hỏi thế gian tình là gì, trực giáo nhân sinh tử tương hứa”

Thiếu Dịch Hiên liền đứng dậy kinh ngạc nhìn hướng nàng, “Thơ hay a, không thể tưởng được chuyện xưa theo lời của ta, hai câu thơ liền hoàn toàn biểu đạt được, ngươi thật là tài nữ”

Ngữ Diên nghe thấy vậy nhìn về phía hắn ngượng ngùng cười cười, “Đâu có đâu có, a, đúng rồi, ngươi tại sao lại họ Thiếu? Trên thế giới này dòng họ này ta còn chua nghe nói tới”

“Ta không họ Thiếu, ta họ Dịch, tên là Dịch hiên, Thiếu là ta nghĩ bản thân mình , bởi vì ta cảm giác, mình cùng người khác so sánh thiếu thứ gì đó, bởi vì không hoàn chỉnh, cho nên nói cho người khác ta họ Thiếu” thời điểm nói những lời này, hắn có chút bi thương, có chút bất đắc dĩ, còn có chút trào phúng

Nghe thấy vậy Sở Hạo đứng dậy, từ trong người lấy ra một viên thuốc đưa cho hắn, “Từ nay về sau, ngươi không cần họ Thiếu, người khác có được hết thảy, ngươi về sau cũng sẽ có được, ngươi bây giờ không phải là đã có bằng hữu sao? Nuốt cái này vào, ít nhất có thể bảo trì một năm ngươi sẽ không phát bệnh, chờ ngươi tìm được Huyết Bồ Đề, như vậy, ngươi sẽ thật là người”

Ngữ Diên thấy thế liền đi vào bên cạnh hắn hỏi: “Đây là cái gì, thần kỳ như thế?”

“Thần hoàn”

“Thần hoàn?” Ngữ Diên chu miệng không hài lòng với câu trả lời này, có thể bảo trì một năm không phát bệnh tất nhiên là thần hoàn rồi, nói như vậy không phải là thúi lắm sao!

“Sở huynh, quý trọng như vậy gì đó, Thiếu mỗ. . . . . .”

“Ách?” Sở Hạo mày chau lên nhìn về phía hắn, muốn nói hắn nói sai nói.

“Dịch mỗ thật sự không chịu nổi” hắn lại sửa đúng lại, trong mắt đều là

“Vô nghĩa đừng nhiều lời, không tồn tại cái gì chịu hay không chịu nổi, cầm” Sở Hạo đem viên thuốc đặt ở trong tay hắn.

“Thiếu gia, nhận đi” chợt đột nhiên phía sau bọn họ vang lên thanh âm già nua, lão quản gia đã đi tới, ‘ bùm ’ một tiếng quỳ gối xuống, “Cám ơn ân nhân, cám ơn các ngươi, thiếu gia nhà ta đã bị khổ sở nhiều lắm, hắn là người tốt, hắn không nên ” nói xong, liền khóc lên.

“Lưu Bá. . . . . .” Dịch Hiên thật sự không biết nên nói cái gì.

“Lão bá không cần khách khí, đây chỉ là tiện tay của ta mà thôi” Sở Hạo liền nâng hắn dậy nói.

Ngữ Diên vô ý liếc mắt nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là anh em bà con kém xa như thế, nếu là cái tên yêu nghiệt kia sẽ không cứu hắn đâu!

“Lão bá ngươi đừng lo, ta sẽ chiếu cố hắn, hắc hắc” nàng cười vô cùng là giảo hoạt.

Sở Hạo nhìn nhìn nàng vẫn chưa nói tiếp, thời gian cũng không sớm, tùy tiện nói chuyện với nhau vài câu Ngữ Diên liền thúc giục mọi người đi nghỉ ngơi, ngày mai còn có trận chung kết quan trọng, Dịch Hiên nghe vậy đi theo Lưu Bá rời đi.

“Ngươi —— đứng lại” Ngữ Diên đưa tay chỉ vào Sở Hạo nói.

“Ta?” Sở hạo ngây ra một lúc, xoay người nhìn về phía nàng.

“Đúng, ta muốn nói chuyện với ngươi” nàng nhẹ nhàng ho khan một tiếng

Sở Hạo thấy thế lông mày chau lại một chút như có suy nghĩ gì nói: “Tốt, ngươi muốn nói chuyện gì”

Nàng đưa tay ra chỉ chỉ ghế, ý bảo hắn ngồi xuống, Sở Hạo thấy thế ngồi xuống.

Tay trái của Ngữ Diên đặt ở sau lưng, tay phải giả ý đặt ở bên môi cố ý ho khan một tiếng, điều này đại biểu nàng có lời quan trọng muốn nói. . . . . .

“Sở Tam, ngươi cũng đã biết thân phận của ngươi?” Nàng đột nhiên nghiêm túc lên hỏi.

Sở Hạo ngây ra một lúc, mày thoáng chau lên, một giây sau, liền hiểu được có ý tứ gì, “là tùy tùng người hầu của ngươi”

“Chúc mừng đáp đúng, thêm thập phần”

“. . . . . . ?”

“A, ý của ta là thêm thập phần hảo cảm” nàng nói gấp, một giây sau, lại hỏi: “Trước mặt người ngoài ngươi phải gọi ta là thiếu gia, bất quá, nếu là ngươi không có thói quen mà nói…, gọi ta là Mộng Thiếu cũng có thể, nhưng ta chỉ hi vọng ngươi phải hiểu rõ vị trí của mình, phải nhớ, cái gì đều phải lấy ta làm trung tâm, ta nói chuyện, ngươi không thể không lễ phép đánh gãy, ta nói dạ, ngươi phải vâng, ta nói không phải, ngươi phải nói tuyệt đối không phải, có hiểu hay không?”

Sở Hạo thấy thế cười nói: “Ngươi chủ yếu có ý tứ là không cần đoạt nổi bật của ngươi?” Hắn thông minh một câu tình hình chung .

“Khụ khụ khụ” Ngữ Diên đột nhiên bị hắn nói trúng tự nhiên có chút xấu hổ, nói gấp: “Không phải ý tứ như vậy, ý của ta là, ngươi nếu là tùy tùng của ta, thì toàn bộ của ngươi đều là của ta, ngươi hiểu chưa?”

“Toàn bộ đều là của ngươi?” Những lời này hắn vẫn không thể nào lý giải được

Thấy hắn vẻ mặt khó hiểu, nàng cũng không có ý tứ giải thích.

Một lúc sau

Sở Hạo thấy nàng trầm mặc vì thế đứng dậy nói: “Thời điểm không còn sớm, sáng mai ngươi còn phải thi đấu, ngủ đi” nói xong, xoay người hướng đường cũ trở về.

“Sở Tam. . . . . .” Ngữ Diên đột nhiên tiến lên đưa tay cầm lấy cánh tay của hắn thở nhẹ, một bộ dạng vô cùng không muốn.

Sở Hạo ngoái đầu nhìn lại nhìn về phía cánh tay mình bị bắt chặt, lại nhìn nàng một chút, lúc này mới phát hiện nàng đang dùng cặp mắt đen láy lóe sáng thẳng tắp nhìn hắn, cánh môi mỏng manh kia hơi hơi đóng mở, một bộ dạng muốn nói lại thôi, nàng như vậy dưới ánh trăng có vẻ vô cùng xúc động.

Sở Hạo: “. . . . . . ? !” Nàng muốn làm cái gì? !

“Tam. . . . . .” Nàng lại khẽ nhếch môi màu hồng kia, kêu chữ số này vô cùng thân mật

Sở Hạo nhìn nàng như vậy, lại nghe thất kêu thân mật lên, thân mình đột nhiên run lên, bản năng nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết giống như có nắm lửa đốt, mà hắn, tự nhiên đưa ánh mắt lưu luyến ở trên đôi mắt cùng cánh môi khêu gợi của nàng, tâm, chợt đột nhiên khống chế không nổi nhảy lên.

“Sở Tam. . . . . .” Ngữ Diên hít một hơi thật sâu, vẻ mặt mong đợi hỏi: “Cái thần hoàn kia. . . . . . Ngươi còn có viên thứ hai không?”

…………………………..Phân cách tuyến………………………

“Hừ” Ngữ Diên trở lại phòng bính một chút đóng cửa lại .

Tức chết rồi, tức chết rồi, người nào a, không phải nói với hắn muốn cái thần hoàn sao? Không cho thì không cho, tại sao phải rống lên với nàng? Hắn có biết nàng mới là chủ nhân hay không ai, tên này đáng đánh đòn!

Sở Hạo cũng là như thế, hắn tức giận đem cửa ném đi, nữ nhân ngu ngốc này, có biết biểu tình vừa rồi như vậy là cỡ nào dụ hoặc, là cỡ nào tình thơ ý họa hay không, một khắc duyên dáng như thế lại bị nàng thô tục bóp chết như vậy!

Hôm sau

Cũng không biết là do hiệu quả của thân hoàn hay không, sau một đêm nghỉ ngơi, nhìn như Dịch Hiên nhu nhược đã khôi phục được tốt lắm, hôm nay hắn nhìn qua không chỉ anh tuấn, mà trên mặt bởi vì có huyết sắc, mà có vẻ càng thêm bình dị gần gũi, không giống như trước đây làm cho người ta không thể chạm tới.

Hôm nay trận thi đấu vẫn hấp dẫn nhiều người như trước, người đào thải hôm qua rất nhiều, nhưng người xem vẫn nhiệt tình như trước không giảm, mình không thể tiến vào trận chung kết tất nhiên là tài nghệ không bằng người, nhưng, người thua vẫn muốn nhìn ba người bọn hắn một chút đến tột cùng ai sẽ đoạt giải quán quân, ai sẽ cười đến cuối cùng, mấu chốt là người thích làm thế, tất nhiên càng muốn nghe thêm nhiều câu thơ cổ tuyệt đẹp

“Các vị khán giả, trước mặt chúng ta là ba thứ hạng, Thành Khang công tử, Trương Thành công tử, Mộng Thiếu công tử” lời của người chủ trì vừa nói xong, mọi người không hẹn mà cùng vỗ tay vang lên.

Người chủ trì ho nhẹ một tiếng nói: “Xen vào trận đấu không thiên vị công bằng, chúng ta không chỉ có ban giám khảo, còn có khán giả bình phẩm, mời xem bên này. . . . . .” Theo vị trí ngón tay người chủ trì nhìn, bên phải trên đài đang ngồi đầy mấy chục người.

“Những người này là khán giả bình phẩm, tổng cộng có năm mươi người tạo thành, bọn họ cũng đều là các nhân tài ưu tú đã từng thi đấu, tuy rằng chưa đi đến vào ba ngôi vị, nhưng sự yêu thích của bọn họ đối với câu thơ cũng không thua kém với ban giám khảo chuyên nghiệp, mặt khác, ở trước mặt, toàn bộ bên trái là quần chúng vây xem, bọn họ cũng có thể ảnh hưởng đến trận đấu, bởi vì tiếng reo hò của bọn họ tùy thời có thể thay đổi lựa chọn của ban giám khảo, nhìn xem, trận đấu hôm nay làm cho người ta mong chờ cỡ nào a” người chủ trì chậc lưỡi thán phục nói.

Ngữ Diên ngồi ở trên ghế hà hơi một cái, người chủ trì này nói thật đúng là nhiều, mà Sở Hạo cũng đang cùng khán giả đứng dưới ở dưới đài quan sát.

“Hôm nay thi đấu không vượt quá những câu thơ, hoàn toàn phải dựa vào tài năng của các vị, mặt khác, chủ đề hôm nay là một chữ “ tình” , chúng ta cũng biết bất kể là tình yêu, hay là hữu tình, hay là thân tình, tất cả đều vây quanh chữ tình, cho nên, trận thi đấu thơ hôm nay đương nhiên phải nghiêng về chữ này”

Nghe vậy mọi người bắt đầu châu đầu ghé tai nói nhỏ, chữ tình, cái gì tình chứ?

“Các vị bình tĩnh chớ nóng, ta cũng vậy không cần nói nhảm nhiều lời, chúng ta bắt đầu xem thi đấu” lời nói vừa, hắn đưa cho ba người bọn họ mỗi người một cái giống như cái loa, kỳ thật cái này chính là làm bằng sắt, cái miệng nhỏ nói chuyện, có thể khuếch đại âm thanh thành mồm to.

“Trận đấu bắt đầu —–” lão nhân lớn tuổi nhất trong thôn gõ vang tiếng trống bắt đầu trận đấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play