Mấy ngày nay không khí trong Sở phủ có chút áp lực, Sở Hạo tìm không thấy nàng trong lòng không hiểu sao bắt đầu lo lắng, tiếp theo, làm cho hắn không nghĩ tới là , ông ngoại lại có thể mang theo Tiểu Hương lưu lại một phong thư ly biệt nói là đi tìm nàng tụ hợp, cũng như vậy không hiểu ra sao biến mất .

“Vương gia, ta đã phái ra thiên la địa võng toàn lực điều tra ông ngoại cùng Vương Phi” Một Kiếm vẻ mặt nghiêm túc nói.

Sở Hạo nghe vậy gật đầu nói: “Chuyện tình trong phủ giao cho quản gia, bổn vương phải đi ra ngoài một bận, ngươi đi theo đi”

“Thuộc hạ hiểu được”

Bên kia

“Hoàng thượng, ngươi đây là muốn đi nơi nào nha?” Lão thái giám Tào công công nhìn hắn mặc thường phục không khỏi nghi ngờ hỏi.

“Ngự đệ xin phép nói có việc là tình hình thiên tai của dân gian, muốn đi xem xét, làm vua của một nước, trẫm há có thể ngồi chờ chết?” Sở Thiên mang quần áo lần thứ hai chuẩn bị đi.

Tào công công nghe vậy vội khom lưng nói: “Hoàng thượng, nô tài biết được ngài là vì nước vì dân là hoàng thượng tốt nhất trong vòng một trăm năm, nhưng mà, ngài là ngôi vua, há có thể để cho ngài mệt nhọc như thế đâu, quan viên phía dưới còn nhiều mà, không bằng. . . . . .”

Sở Thiên nghe thấy vậy mày chau lên ngữ khí rất có một ít không vui nói: “Như thế nào? Trẫm làm việc còn cần ngươi dạy bảo?”

Tào công công nghe thấy vậy biết hắn đang không vui vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, “Hoàng thượng tha mạng, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết” hắn vừa nói một bên vả vào miệng mình.

“Thôi thôi, ngươi đứng lên đi” Sở Thiên xua tay nói.

Tào công công nghe thấy vậy liền đứng lên, chờ đợi sai khiến của hắn.

“Trước ngươi theo phụ hoàng, hiện tại lại cùng trẫm, ngươi cũng coi như làm một thời gian dài, có một số việc, ngươi này làm nô tài, không nên quan tâm cũng đừng quan tâm, ngươi đi chuẩn bị một chút, lần này trẫm cải trang vi hành cũng không hy vọng có ai biết, cho nên, ngươi cùng trẫm đi là được rồi” Sở Thiên hạ mệnh lệnh nói.

Tào công công nghe vậy vội khom lưng hiểu được, có hắn ở đây, hoàng thượng sẽ không có cái gì tổn thương, tuy rằng hắn có chút lớn tuổi, nhưng mà công phu của hắn cũng là bí hiểm, ngay cả Ngự Lâm quân cũng không phải đối thủ của hắn, chỉ là hắn vẫn còn có chút lo lắng, dù sao, coi như mình có bản lĩnh, nhưng một mình bảo hộ hoàng thượng, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi bao nhiêu.

Sở Thiên thấy hắn đi sắp xếp, hai tay của hắn đặt ở sau lưng ánh mắt thâm thúy nhìn hướng xa, hắn sao lại không biết Sở Hạo đến tột cùng vì sao mà xin phép, hắn đã sớm tính ra nàng nhất định sẽ rời nhà trốn đi, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy, nàng đối với giang hồ có hứng thú như thế, hắn thật ra muốn nhìn một chút xem nàng đến tột cùng muốn làm những thứ gì, còn lần này, hắn cũng muốn xem ai có vận khí tốt, có thể đụng tới nàng.

Sau khi người nào đó làm cho tất cả mọi người vướng bận, cũng khó khăn tìm kiếm, lúc này đang ở vùng ngoại thành ngồi trên mặt ruộng ăn lương khô, Linh Đang phát ra tiếng vang rất nhỏ, Ngữ Diên biết, đích thị là bọn họ muốn đi ra rồi, vì thế đi đến dưới mặt bóng cây, xuất ra Linh Đang quơ quơ, bốn tên lập tức ngã xuống mặt đất.

“Nương tử, nương tử” tiểu Chính Thái vừa xuống tới mặt đất liền hai tay ôm Ngữ Diên ngồi ở trên cỏ .

“Cái gì nương tử, kêu tỷ tỷ” nàng gật mũi hắn cười nói.

“Vu bà, ngươi thật sự cùng hắn bái đường rồi sao?” Thất Dạ tò mò hỏi, đoạn thời gian kia vì sao bọn họ đều không hề cảm giác cùng ý thức đâu? !

“Nói thì dài dòng, tóm lại là, xét đến cùng bốn chữ, đánh bậy đánh bạ” nói xong, nàng từ bên trong bao quần áo lấy ra rất nhiều cung đèn cầy còn có một chút đồ ăn của quỷ đưa cho bọn họ, “Này, ăn đi”

Mấy người thấy thế liền cầm bắt đầu ăn, Ngữ Diên nhìn tiểu Chính Thái khả ái như thế nói: “Tiểu Mộc Lâm ta sửa cái tên của ngươi như thế, cái tên này của ngươi kêu khỏi miệng thật tốt”

Tiểu Chính Thái nghe thấy vậy ngẩng đầu nhìn nàng cười cười, “Tướng công đều nghe nương tử “

Những lời này vừa ra khỏi miệng, ba quỷ cười thiếu chút nữa đem ngọn nến trong miệng phun rớt ra, Hiền bình thường là một người vô cùng vững vàng, nhìn thì biết, hắn cùng với ngôi sao Hàn Quốc chính cơ hồ có thể đánh tráo với nhau được, cho nên, nam nhân yên lặng như thế mà cũng có thể cười thoải mái như thế, là biết đối với bọn họ mà nói chuyện này buồn cười cỡ nào.

Ngữ diên nhéo nhéo mặt của hắn nói: “Về sau không được nói như vậy, tỷ tỷ làm sao có thể gả cho quỷ được, hơn nữa, lại còn là quỷ nhỏ như vậy, ngươi nha. . . . . .” Nàng chỉ chỉ vị trí đũng quần của hắn cười nói: “Lông của ngươi ở chỗ này còn chưa có dài đâu, ngươi đã muốn lão bà sao?” Nói xong, nàng đột nhiên nở nụ cười.

“. . . . . .” Vù vù vù vù, một trận gió nhẹ thổi qua, không ai đang cười.

Ngữ diên thấy thế ngoái đầu nhìn lại bọn họ, Thất Dạ cùng Hiền sắc mặt vô cùng xấu hổ, tiếp theo hai người không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn về phía đũng quần của mình, Ngữ Diên thấy thế lập tức hiểu được sao lại thế này, nói gấp: “Ta. . . . . . Ta không phải cố ý, ý của ta là, lông cũng chưa dài đủ mà đã nghĩ muốn lấy nương tử a”

“. . . . . . ?” Lại trừng mắt nàng.

“A, không không không, ý của ta là, cho dù lông của các ngươi ở phía dưới dù có đủ dài cũng không thể lấy vợ”

“. . . . . . ?” Lại trầm mặc không nói gì.

“Ai nha, các ngươi biết ta không phải ý tứ này nha, kỳ thật. . . . . . Kỳ thật ta thực đơn thuần, ta không biết các ngươi lông có thể rậm hay không, ta cũng vậy nghe người khác nói , dù sao. . . . . . Dù sao ý của ta là, người không thể cùng quỷ thành thân, như vậy các ngươi đã hiểu rõ chưa” Ngữ Diên giải thích mà mồ hôi ướt đẫm. (chị này càng nói càng rối a. Hại chít người được luôn rùi)

“Sớm nói như vậy không được sao, ngươi đả kích tiểu bằng hữu của chúng ra như vậy ” Thất Dạ hướng nàng liếc mắt khinh bỉ một cái.

Ngữ Diên thấy thế đành phải bất đắc dĩ cười cười, lôi kéo tiểu Chính Thái nói: “Ta cho ngươi một cái tên, về sau ngươi kêu là Một Phần có được không, như vậy tương đối khá dễ nhớ, giống như Một Đêm ca ca của ngươi “

Tiểu Chính Thái nghe vậy vô cùng có hiểu biết gật đầu, “Được rồi, nương tử nói cái gì thì chính là cái đấy, đại trượng phu nếu là vi phạm lời của nương tử mà nói…, sẽ không ngoan rồi, về sau các ngươi cũng gọi ta là Một Phần đi” tiểu Chính Thái việc sang sảng nói.

Ngữ Diên nghe thấy vậy nhất thời xấu hổ không thôi, nàng hiện tại đang trêu chọc vào quỷ gì nha? !

“Nhanh chút nhanh chút, Lưu gia thôn mỗi năm một lần ngày mai cử hành đại hội thi đấu thơ ” chợt đột nhiên, một chiếc xe ngựa ở bên người nàng rất nhanh chạy mà qua, không bao lâu, xe ngựa liên tiếp hướng một phương hướng mà chạy đi như vậy, tất cả mọi người là hưng phấn , chờ mong , thậm chí là kích động . . . . . .

“Bọn họ nói chính là đi thi đấu thơ?” Ngữ diên lẩm bẩm nói.

“Sư phó, chúng ta đừng đi nữa, ta xem chúng ta vẫn là chạy nhanh đi, vạn nhất, Vương gia đuổi theo” Xinh Đẹp có chút bận tâm nói.

“Đúng vậy, vu bà, lòng hiếu kỳ của ngươi hại chết ngươi rất nhiều lần rồi, ngươi khả trăm ngàn đừng không biết hối cải a” Thất Dạ cũng nhắc nhở.

“. . . . . . ?”

“Vu bà. . . . . .”

Ngữ diên nghe vậy rốt cục nhìn về phía bọn hắn, sắc mặt đột nhiên biến thành vô cùng thâm trầm: “Các ngươi làm sao có thể như vậy, cái gọi là, không có việc gì không thể tìm việc, có việc không thể trốn, đạo lý này các ngươi không rõ sao? Hiện tại xem ra phía trước còn có đại sự, nếu là đại sự, chúng ta há có thể tránh thoát đi đâu? Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta chạy nhanh đi qua xem một chút đi, nói không chừng chúng ta còn có thể có tác dụng đâu” nói xong, không chờ bọn họ phản ánh, nàng đã đem này nọ thu dọn xong.

Mọi người nghe thấy vậy, ý nghĩ giống như cái mỗi hắc tuyến một cây rớt xuống, dựa vào, thích xem náo nhiệt còn nói ‘ đường hoàng ’ như thế, kỳ thật mọi người đều biết, nàng chính là loại điển hình không có việc gì lại tìm đánh hình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play