Sở Hạo giật mình, hắn nhìn về phía bàn tay đưa qua cư nhiên lại quên trốn tránh, Ngữ Diên nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt của hắn, kìm lòng không đậu nói: “Làm sao ngươi có thể suất không có thiên lý như vậy?”
Nguyên gốc một bụng tức của Sở Hạo, nghe nàng nói như vậy, thật đúng là không biết phản ứng như thế nào, bất quá, một giây sau, hắn lại nghe được một câu kết thúc.
“Quả nhiên là yêu nghiệt, đẹp trai như vậy nhìn muốn quyến rũ ai đấy? May mắn bản nữ hiệp bình tĩnh tốt, bằng không cũng giống như Tình Nhi ngu ngốc đều mê muội ở dưới túi da của ngươi ” nàng chậc lưỡi nói.
Nghe thấy vậy, Sở Hạo đột nhiên phục hồi lại tinh thần, lúc này hắn mới nhớ tới chuyện Phượng Ly Ca vụng trộm xông vào phòng nàng, vì thế, liền lôi cánh tay của nàng cả giận nói: “Ngươi dám để cho bổn vương mang nón xanh, còn dám nói sang chuyện khác? Có tin ta bóp chết ngươi hay không?”
Ngữ Diên da mịn thịt mềm bị hắn hung hăng túm như vậy, đau nhe răng nhếch miệng, “Vương gia. . . . . . Ngài có chuyện gì thì từ từ nói nha, ngươi nắm ta đau như vậy, hơn nữa. . . . . . Hơn nữa ta khi nào thì cho ngươi mang nón xanh, ô ô, ngươi nói oan uổng cho ta, ta chẳng qua là. . . . . . Là theo bạn tốt trò chuyện mà thôi!” Ngữ Diên bĩu môi kêu lên.
“Trò chuyện? Một người nam nhân đi vào phòng nữ nhân cái này gọi là trò chuyện? Chớ cùng bổn vương giả bộ, ngươi muốn rời đi phải không? Mơ tưởng” Sở Hạo trực tiếp đánh gãy giấc mộng của nàng.
Ngữ Diên thấy thế yếu ớt nói: “Vương gia. . . . . . Ta biết ngươi thích Tình nhi, ngươi đã cố lòng nàng có ý định, chúng ta cùng đi như thế là tốt rồi, ta không quấy rầy ngươi, ngươi cũng không quấy rầy ta, nếu ngươi bởi vì Gia Gia phiền phức mà nói…, ta sẽ nói với Gia Gia, nói vậy Gia Gia cũng sẽ đồng ý ” nàng nói gấp.
Sở Hạo nghe thấy vậy, trên trán gân xanh nổi hết lên, ngữ khí vô cùng táo bạo, “Mộng Ngữ Diên bổn vương nói cho ngươi biết, trừ phi bổn vương bỏ ngươi, nếu không, ngươi đừng mơ tưởng rời đi khỏi Sở phủ một bước, có nghe hay không?” Một giây sau, bỏ cánh tay của nàng ra nhìn về phía nàng, tựa hồ đang đợi nàng thừa nhận sai lầm.
Nhưng hắn lại không nghĩ rằng nàng không chỉ có dứt khoát thay đổi, còn phi thường bất mãn trả lời: “Làm sao ngươi có thể quá đáng như vậy, như vậy là có ý gì a?” Nàng nói lầm bầm.
“Bổn vương dằn vặt ngươi liền phải có ý tứ” hắn cười lạnh một tiếng.
Ngữ Diên nghe thấy vậy kinh ngạc nhìn hắn hỏi: “Ngươi. . . . . . Ngươi có bệnh a, ngươi có phải bị ngược đãi thành bệnh rồi hay không? Ta vừa rồi không có đắc tội ngươi, hơn nữa, ngươi vừa mới bắt đầu không nói cũng muốn bỏ ta sao, hiện tại tại sao lại muốn như vậy a” nàng than thở một câu, một giây sau, nàng đột nhiên trừng lớn hai mắt đưa tay chỉ vào hắn nói: “A A A A, ta đã biết, ngươi là hâm mộ ghen tị hận, ngươi là ghen tị ta có thể đi ra ngoài giang hồ phải không?”
Sở Hạo nghe thấy vậy cũng không để ý tới nàng, mà là quăng ra một câu, “Ngươi 24 giờ đều bị giám thị, cho nên, ngươi đừng mơ tưởng rời đi khỏi Sở phủ, nếu ngươi dám chạy như nói, bổn vương nhất định sẽ đánh gãy chân của ngươi ” hắn bá đạo nói.
“Uy , ngươi ngươi ngươi không thể quá đáng như vậy, ta cho ngươi biết, làm người phải có đạo đức, còn có, bất kể như thế nào, ta đều phải rời khỏi nơi này, không ai có thể ngăn cản giấc mộng ta chạy ra ngoài giang hồ, ta còn muốn, còn muốn, ai, ai, ai ——” lời của nàng còn chưa nói xong, đã bị nha hoàn đột nhiên xông vào phá vỡ.
“Vương gia, chủ tử Tình Nhi sinh bệnh . . . . . . Ô ô. . . . . .” nha hoàn xông vào, quỳ trên mặt đất không ngừng khóc, nói Tình Nhi bệnh nghiêm trọng như vậy, Sở Hạo nghe thấy vậy nhìn thoáng qua Ngữ Diên.
“Làm sao, ngươi nhìn ta làm cái gì, cũng không phải ta hại nàng” Ngữ Diên chu miệng nói, nhưng nàng vừa dứt lời, đã bị Sở Hạo một phát nắm tay của nàng đi ra bên ngoài
“Uy, ngươi làm cái gì a?” Ngữ Diên thấy hắn lôi mình đi ra bên ngoài, không khỏi nghi hoặc lớn tiếng chất vấn.
“Bổn vương còn chưa tính sổ với ngươi xong, phòng ngừa ngươi chạy trốn, mang theo ngươi là tiện nhất” hắn nhìn về phía nàng nói.
“Uy , ngươi. . . . . .”
“Nếu ngươi không đi, đã nói lên ngươi có tật giật mình, nói không chừng Tình Nhi chính là do ngươi làm hại” hắn đột nhiên đánh đòn phủ đầu nói, nói như vậy làm cho Ngữ Diên tức giận đỏ cả mặt nói, “Ngươi hơi quá đáng rồi đấy, làm sao ngươi có thể oan uổng cho ta như vậy đâu?”
“Muốn cho ngươi không bị oan uổng, ngươi đi nhìn thấy chẳng phải sẽ biết sao? Hay là. . . . . .”
“Đi thì đi, sợ ngươi làm cái gì, hừ” biết rõ là phép khích tướng, nhưng nàng vẫn tức giận không thể chịu nổi như trước, vì thế tức giận bỏ tay hắn ra, dẫn đầu đi ở phía trước.
Một lúc sau
Sở Hạo lúc đến nơi này, toàn bộ bảy tiểu thiếp đều đứng ở nơi này, các nàng nhìn thấy Vương gia thì vui vẻ không thôi, nhưng nhìn thấy Ngữ Diên đến nụ cười trên mặt đều dừng lại.
Tình Nhi nghe báo cáo là Vương gia tới, tâm tình vạn phần kích động, nhưng khi nhìn thấy Mộng Ngữ Diên phía sau, tâm tình của nàng nháy mắt ngã vào đáy cốc, chẳng lẽ, hắn thật sự giống các nàng nói thích nàng ta như vậy sao? Nếu không, bọn họ làm sao có thể lúc nào cũng ở cùng một chỗ?
“Tình Nhi làm sao vậy?” Sở Hạo liền đi tới quan tâm hỏi thăm, mấy ngày này hắn bởi vì cực kì bận nên xem nhẹ không quan tâm tới nàng.
“Vương gia. . . . . . Tình Nhi đau đầu” nàng nũng nịu nói, ánh mắt liếc Ngữ Diên một cái.
Ngữ Diên thấy thế hừ lạnh một tiếng, “Ngươi giả bộ a” thanh âm của nàng rất thấp rất nhỏ, nhưng trong phòng ở không lớn vẫn là có vẻ phá lệ chói tai, mọi người tự nhiên nghe thấy rành mạch, Sở Hạo cũng giống như vậy, hắn mắt lạnh nhìn thoáng qua nàng nói: “Đang giả bộ cũng không bằng Vương Phi ngươi giả bộ a?”
Ngữ Diên nghe thấy nói như vậy, sắc mặt lập tức khó nhìn lên, “Vương gia lời này của ngươi nói là có ý tứ gì?” Nha , đừng ặt không biết xấu hổ.
“Tỷ tỷ thực xin lỗi. . . . . . Không cần bởi vì Tình Nhi mà cùng Vương gia cãi nhau” Tình Nhi liền ôn nhu nói, ngữ khí của nàng như vậy có vẻ vô cùng dịu dàng.
“Câm miệng, ngươi đang tính làm gì đó, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng giả bộ với ta, làm ta buồn nôn muốn chết” nàng trực tiếp vạch trần bộ dáng dối trá của nàng ta nói.
“Cút ngay đi ——” Sở Hạo nghe thấy nàng nói Tình Nhi như vậy, không khỏi căm tức nói.
Chúng tiểu thiếp thấy thế cũng không dám nói, toàn bộ vui sướng khi người khác gặp họa nhìn Ngữ Diên, trong mắt có nụ cười thản nhiên.
Ngữ Diên thấy thế oán hận cắn môi, “Cút thì cút, ngươi tốt nhất đừng có hối hận, bản nữ hiệp mới không cần gì Vương Phi này đâu, ngươi ——” nàng đưa tay chỉ vào Tình Nhi, “Chúc mừng ngươi a, ngươi thắng, vui mừng chứ, nhưng ta nói cho ngươi biết, ta một chút cũng không tức giận gì, hơn nữa ta còn rất rộng rãi chúc phúc cho ngươi, chúc cho ngươi sớm ngày mang thai trứng, hừ” nói xong, tay áo vung lên, tức giận rời đi, chơi đùa cái gì! Stop!