Một ngày hôm nay, Ngữ Diên đều bị vây trong hưng phấn, phụ mẫu nàng cũng đều như thế, bọn họ nhìn thấy con gái của mình cùng Vương gia ân ái như thế, lại thấy nữ nhi được Hoàng thượng thưởng thức, hai người bọn họ cuối cùng có thể yên tâm.
Bất quá, có câu nói như thế này , nói, có người vui mừng dĩ nhiên là có người lo lắng. . . . . .
Sở Hạo hôm nay một ngày đều là buồn bực, bởi vì nàng cả ngày hôm này đều ở bên người Hoàng thượng còn có nói có cười, hoàn toàn đem hắn tướng công này bỏ qua rồi, trong mắt Hoàng hậu thần thái cũng có nghiềm ngẫm, không có ai biết nàng đến tột cùng đang suy nghĩ gì, chỉ có điều là, nàng đối với Ngữ Diên từ đầu đến cuối đều là cười , đối với Ngữ Diên vô cùng ôn nhu, quả nhiên có phong thái chi mẫu của một nước, nhưng thật ra Lệ phi cùng Mai Phi sẽ không đại lượng như vậy rồi, nữ nhân nha, mặc kệ ngươi lập gia đình hay không, chỉ cần ngươi có thể hấp dẫn mọi người như trước sẽ là tai họa, mà nàng hấp dẫn đó là Hoàng thượng đại nhân, tự nhiên thành đại họa trong mắt các nàng.
Mà đương sự không phải không biết đạo lý này, nhưng mà nàng khinh thường, có Hoàng thượng che chở, lại có kim bài miễn tử, còn có cái gì mà chơi đùa được nàng, nàng là một nhân loại hơn một nghìn năm tiên tiến, vẫn còn so sánh không hơn cái lão già khọm này sao? Vậy cũng thật sự là chê cười!
Khi màn đêm buông xuống, Hoàng thượng cuối cùng cũng vui chơi mệt mỏi, liền dẫn đầu rời đi, trước khi rời đi, Hoàng hậu lôi kéo Ngữ Diên nói: “Muội muội khác biệt như thế thật khiến tỷ tỷ giật mình không thôi, nếu là muội muội có rảnh, lần khác đến Hoàng cung bồi Bổn cung như thế nào?” Nàng cười nói.
Ngữ Diên nhìn đôi mắt cười của nàng như ánh trăng cong cong giống nhau, tuy rằng đoán không ra nàng đến tột cùng đang suy nghĩ gì, nhưng nếu nàng ta đã nói như vậy, thì nàng cũng không thể trực tiếp phủ định đi, vì thế cười cười nói: “Tốt, muội muội cũng rất thích tỷ tỷ, ngày khác muội muội nhất định cùng tỷ tỷ hảo hảo tâm sự”
Nghe thấy vậy, Hoàng hậu cười vui vẻ không thôi, cùng nàng gật gật đầu liền rời đi.
Ngữ Diên nhìn mọi người đi không sai biệt lắm, nàng cũng duỗi cái lưng mệt mỏi, lúc này, Mộng tướng quân cùng phu nhân đi đến bên người lôi kéo tay nàng nói: “Diên nhi a, con cuối cùng cũng hết khổ rồi ” Mộng tướng quân chua xót nói.
Ngữ Diên cười cười, cũng không trả lời, hết khổ rồi? Chỉ sợ không phải như vậy đi?
“Diên nhi a, nương như thế nào lại không biết con có thể biết nhiều thứ này nọ như vậy ?” Mộng phu nhân kỳ quái hỏi, cái này chưa bao giờ thấy nàng bày qua nha.
Ngữ Diên cười cười lôi kéo tay nàng làm nũng, “Nương, Diên nhi là di truyền của người cùng phụ thân mới học, mấy thứ này không cần học tập sẽ biết, không nên quên mọi người đều gọi con là thần nữ nha”
Mộng phu nhân nghe thấy vậy cười cười cũng không còn truy cứu thêm nữa, mà là ở bên tai nàng nói nhỏ, “Diên nhi, con đa tài tất nhiên là chuyện tốt, nhưng mà con cũng phải cẩn thận, Vương Phủ cũng không kém so với Hoàng cung đâu, làm việc nhất định phải thật cẩn thận, để tránh đưa tới bất trắc”
Từ nhỏ đã không có mẫu thân Ngữ Diên nghe thấy vậy hấp hấp cái mũi nói: “Nương, người yên tâm được rồi, Diên nhi biết, Diên nhi còn muốn kéo dài mạng đến trăm tuổi còn hầu hạ các người nha”
Hai già nghe thấy vậy vui mừng gật đầu, bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt, gia đinh theo sau cũng đi theo rời đi, Ngữ Diên tiễn bước cha mẹ, liền chạy về Kim Uyển, lúc này bên trong Sở phủ còn có một chút người vẫn ở lại phía sau, nhưng nàng cũng không rảnh bận tâm đến những thứ này, bởi vì nàng quá mệt mỏi.
“Mệt mỏi quá” đẩy cửa ra ngồi ở trên giường nàng mệt mỏi phát cánh tay cùng chân nhỏ, nàng không nhớ ra được đã bao lâu không mệt mỏi như vậy, nhưng nói trở lại, tuy hôm nay hơi mệt chút, nhưng lại được nhiều tiền như vậy cùng kim bài miễn tử, chuyện xui xẻo này vẫn tương đối có lời !
“Mệt lắm không?” Đột ngột , trong phòng truyền ra một thanh âm vô cùng ôn nhu, Ngữ Diên ngây ra một lúc liền ngoái đầu nhìn lại nhìn lại, “Phượng. . . . . . Phượng. . . . . . Phượng Ly Ca?” Nàng giật mình đứng dậy, hắn rốt cuộc đã tới sao?
Phượng Ly Ca từ bên trong đi ra, đối với nàng cười cười, “Xem ra, ngươi thật bề bộn nhiều việc a”
Ngữ Diên thấy thế nén hết mệt nhọc, lập tức đi vào bên cạnh hắn cầm lấy tay hắn cười nói: “Ngươi rốt cuộc đã tới, ta chờ ngươi thật lâu rồi, ngươi xem một chút” nói xong, liền lôi kéo hắn đi vào bên giường, nàng từ bên trong giường xuất ra một cái bao.
“Đây là?” Phượng Ly Ca nghi hoặc nhìn hướng cái bao phình nặng ra lại nhìn nàng một chút.
Ngữ Diên hắc hắc cười cười, liền mở bao ra, ngân phiếu bên trong lập tức hiện ra, “Đương đương đương đương, ha ha, ngân phiếu của ta, đồng dạng, mang theo ta giàu to rồi” nàng tự kỷ cười cười.
Phượng Ly Ca thấy thế cũng cười cười, “Ngươi đánh cướp của Sở phủ?”
Ngữ Diên bĩu môi nói: “Mới không cần, những thứ này là Hoàng thượng ban cho cho ta, bản nữ hiệp làm sao có thể trộm cướp đồ đạc của hắn chứ, hơn nữa bản nữ hiệp cũng không nhỏ nhen nha” nói xong, lại chạy tới thùng bên kia.
“Ngươi tới đây cũng là muốn làm cái gì?” Nhìn nàng lục tung, Phượng Ly Ca lại phát ra dấu chấm hỏi.
Khi hắn hỏi thì nàng đã mở cái thùng ra, “Xem, trang phục và đạo cụ của ta” nàng xuất ra một bộ quần áo màu trắng gạo mà chính mình chế tác hỏi hắn, “Ngươi là màu trắng, ta là màu trắng gạo, trang phục và đạo cụ như vậy vừa thấy cũng biết là huynh đệ giống nhau không sai đi?”
Phượng Ly Ca nghe thấy vậy đột nhiên cười cười, nàng luôn so với nữ hài tử khác thú vị hơn, phong cách làm việc cũng luôn làm cho người ta giật mình, chạy ra ngoài giang hồ còn cần chuẩn bị nhiều ngân phiếu như vậy sao? Nàng nghĩ đi du lịch sao?
Vài giây sau, nàng đem tất cả vác tại trên lưng, trong tay lôi quần áo ra nhìn hắn cười nói: “Lên đường đi”
“Ơ, chỉ một mình ngươi, không mang theo nha hoàn của ngươi sao?” Hắn trêu ghẹo hỏi.
“Ta dàn xếp cho chính mình thật tốt trước rồi sẽ tới đón nàng, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không bỏ lại nàng đâu, tốt lắm, đừng nói nữa, chúng ta đi nhanh lên đi, cái tên yêu nghiệt kia bây giờ đang có việc, chúng ta mới có thời gian chuồn đi” nàng nói gấp, nguyện vọng khẩn cấp chạy ra ngoài giang hồ kia sẽ được thực hiện, nghĩ đến đây, thật hưng phấn không thôi.
Phượng Ly Ca thấy thế sắc mặt đột nhiên thay đổi trầm xuống, một giây sau, hắn bất đắc dĩ nhún nhún vai, ngữ khí rất có điểm bất đắc dĩ, “Chỉ sợ hôm nay ta không thể mang ngươi đi rồi”
Ngữ Diên nghe vậy ngây ra một lúc, khó hiểu rừng lớn hai mắt hỏi: “Vì sao a?”
“Bởi vì bổn vương ở đây” đột ngột bên ngoài cửa phòng của nàng truyền đến một thanh âm lạnh như băng.