Lại nói lúc nàng đến, lập tức các cô nương ở Lệ Xuân vây quanh lại. Tuy rằng nàng không phải đẹp trai nhất, nhưng trông rất dễ thương, làm cho các cô nương ấy nhìn thấy chỉ muốn ôm vào lòng để yêu thương
Mộng Ngữ Diên lớn tiếng cười cười, trời ạ, nàng ở đâu cũng đều có thể hấp dẫn sự chú ý, may mắn, lúc bước vào đây nàng đã cho Thất Dạ chui vào Linh Đang ở bên hông. Nếu không nàng ở trong này mà cầm ô không chừng tất cả mọi người sẽ nói nàng là quái nhân mất.
Lúc này, nàng đem ô để ở bên cạnh vẫn nhất nhất thể hiện bộ dạng là con nhà giàu
“Ai u, đây là công tử nhà ai, như thế nào mà thanh tú như vậy” tú bà khuôn mặt trang điểm xinh đẹp tay vẫy khăn cười.
Mộng Ngữ Diên ho nhẹ một tiếng nói “Xin hãy gọi ta là Mộng Thiếu, về phần thân phận, ta không thể nói cho ngươi biết được, đem cô nương xinh đẹp nhất đến cho ta xem” nàng khẩu khí không nhỏ nói.
“Ai u, người xem không phải tất cả chúng ta ở nơi này đều là mỹ nữ sao?” tú bà nói gấp.
Mộng Ngữ Diên mày nhăn lại, từ bên hông xuất ra một thỏi bạc ném cho tú bà. Ngay lập tức, tú bà cười hì hì nói “Xin mời lên lầu”
“Nơi này hoa khôi là ai?” Nàng hỏi.
“Mẫu Đơn” tú bà thấp giọng hà hơi nói.
Mẫu Đơn? Có khí chất, “Được rồi, gọi Mẫu Đơn tới cho ta”
Tú bà nghe vậy, lập tức biểu hiện bộ dạng khó xử, “Mộng thiếu gia người xem” nàng chỉ lên trên lầu, ở trong căn phòng phía đông đang truyền ra tiếng đàn.
“Nàng ở nơi đó trong bao lâu?” Nàng hỏi.
“Dạ dạ, nàng đêm nay được Tô công tử bao” tú bà nói gấp.
“Bao rồi? Hừ, ta tới chủ yếu là xem hoa khôi ” nói xong, không để ý đến việc bị tú bà ngăn cản, nàng hướng phía phòng kia đi đến.
“Sở huynh, xem ra, vị công tử này sẽ làm hỏng nhã hứng của Tô huynh” người nam nhân này cười vui vẻ nhìn hắn nói.
Yêu nghiệt nam nhân nghe vậy, khóe miệng châm biếm nhếch lên một tia khinh thường ”Đi, cùng đi xem xem” vì thế, hai người đứng dậy, nhắm hướng đông mà đi đến.
“Ai ai, Mộng công tử không thể đi vào” Tú bà ngăn không được, liền lớn tiếng nói, thực tế nàng ta cũng không có ngăn cản, người ta là người có tiền, nàng ta còn nói cái gì được nữa. Chỉ là vị Tô công tử này cũng không thể đắc tội, cho nên nàng ta đành giả bộ lớn tiếng nói.
“Cạch” cửa bị nàng mở ra.
Vì đột nhiên nàng tiến vào, làm cho tiếng đàn trong phòng ngừng lại, Mộng Ngữ Diên căn bản không để ý tới nam nhân trong phòng kia mà ánh mắt trần trụi của ‘hắn’ trắng trợn nhìn Mẫu Đơn. Nàng ta có ngũ quan đẹp đẽ, đôi mắt hơi xếch lên cùng hồ ly giống nhau làm lòng người ngứa ngáy, quả nhiên, đã lường trước, khó trách vì sao nàng ta là hoa khôi.
“Thực xin lỗi Tô công tử, ta khuyên không được” Tú bà vội cúi đầu nhận tội, tuy nói là nhận tội, nhưng ánh mắt chỉ nhìn nàng.
Mộng Ngữ Diên theo thanh âm của Tú bà nhìn sang, nàng thật ra muốn nhìn là người nào tai to mặt lớn bao cô nương này, nhưng là không nghĩ tới, sau khi nhìn hình dạng của hắn, nàng nhất thời hít vào một hơi. Hắn màu da trắng nõn, ngũ quan thanh tú mang theo một chút tuấn tú, anh tuấn nhưng lại có một chút ôn nhu, nhưng ở đây ôn nhu cùng anh tuấn kết hợp, làm cho hắn càng trở nên tuấn tú!
Trời ạ. . . . . . Là mỹ nam!
Tô công tử đột nhiên nhìn nàng ôn nhu cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.
Ngay lập tức
Nàng bị miểu sát rồi! (~~> máu hám zai nổi lên rùi kìa)