Hoàng lão cha mắt thấy nháo thành như vậy, rốt cuộc ngồi lại không được, đứng lên nói với Lâm lý chính: "Trong nhà nháo đến như vậy, thêm phiền toái cho lý chính. Đổi một ngày khác ta bồi tội với lý chính."

Nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn đại nhi tử, nặng nề "hừ" một tiếng, chắp tay sau lưng bước nhanh ra ngoài.

Mọi người vội kêu Hoàng Lão Thực và Phùng Thị ngăn cản.

Hoàng Lão Thực đứng lên đuổi theo ra ngoài, cha hắn sớm đi xa.

Vừa quay đầu, nhìn thấy Hoàng đại nương cũng nổi giận đùng đùng đi ra, vội vã ngăn cản cầu khẩn nói: "Nương! Đừng đi!"

Hoàng đại nương gai nhọn nói: "Không đi? Còn chỗ cho chúng ta ngồi sao?"

Rồi cũng hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, liều mạng đi.

Bọn họ vừa đi, Hoàng lão Nhị dĩ nhiên cũng đi.

Phùng Trường Thuận lại cười rộ lên, kêu Phùng Thị đứng lên bưng nước ra, pha trà một lần nữa cho đám người Lâm lý chính. Lại hướng bọn họ bồi tội, nói vì chuyện nhà của con rể liên lụy bọn họ bị khinh bỉ vân vân.

Lâm lý chính nhịn không được trách cứ hắn hôm nay quá lỗ mãng tranh cường.

Phùng Trường Thuận cũng không bác bỏ, chỉ lặp lại lời xin lỗi, nào có chút kiên cường lúc nãy.

Mọi người nghe xong trong lòng dễ chịu rất nhiều.

Phùng Trường Thuận thấy sắc mặt mọi người hòa hoãn xuống, mới nói: "Ta cũng không có biện pháp. Nếu không làm như vậy, sau này một nhà con rể càng khó qua. Các ngươi đều nhìn thấy hắn căn bản không cảm thấy mình bất công. Ta nói rõ ra, hắn không chịu nhận sai cũng không sao. Sau này còn như vậy cũng nên cố kỵ người trong thôn nói nhảm. Không giống như lúc trước, mọi người căn bản không hiểu được."

Mọi người sôi nổi gật đầu.

Chỉ có Lâm lý chính lắc đầu, hiển nhiên không đồng ý với hắn nhưng không nói thêm gì.

Gia gia nãi nãi đi, tỷ muội Đỗ Quyên cũng đứng lên.

Hoàng Lão Thực tới ôm lấy Đỗ Quyên, hỏi Phùng Thị: "Có nấu nướng gì chưa? Lấy một chút cho Tước Nhi và Đỗ Quyên ăn. Náo loạn một lúc lâu rồi sợ là đói bụng."

Phùng Thị dị thường thuận theo, gật gật đầu, ôm lấy Đỗ Quyên từ trong tay hắn, đón Hoàng Tước Nhi và Lâm Xuân, Cửu Nhi đi phòng bếp.

Đỗ Quyên nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc chịu đựng qua một kiếp này.

Phía sau, Lâm lý chính cũng thở dài. Biết có Phùng Trường Thuận ở đây, có thỉnh Hoàng lão cha, hắn cũng không chịu đến, chỉ có thể đổi 1 ngày khác rồi quyết định.

Lúc mọi người đều bận rộn, Nhậm Tam Hòa kéo Lâm Đại Mãnh đi ra ngoài.

Vì thế, ăn xong cơm tối, các lão nhân trong thôn ra về, Lâm Đại Mãnh đại diện Nhậm Tam Hòa hướng Phùng Trường Thuận cầu hôn, xin cưới tiểu khuê nữ của hắn Phùng Minh Anh.

Phùng Trường Thuận sửng sốt một chút rồi lập tức quả quyết cự tuyệt, "Ta từng gả khuê nữ vào núi, đã hối hận vô cùng, còn muốn đưa tiểu khuê nữ đi vào sao? Việc này không được!"

Lâm Đại Mãnh cũng không sốt ruột, ha hả cười nói: "Phùng thúc, Nhậm huynh đệ ngươi cũng đã gặp, đó là người nào? Không phải là người bình thường có thể so."

Phùng Trường Thuận vẫn không động tâm, như trước lắc đầu.

Con gái út của hắn xinh xắn, tính tình lại tốt, rất nhiều người tới cửa cầu hôn, sao chịu gả vào núi chứ.

Nếu đại khuê nữ qua thật tốt, việc này còn thể thương lượng.

Nhưng nhà đại khuê nữ nháo thành như vậy, hắn mới không ngốc thêm lần nữa.

Nếu sau này tiểu khuê nữ cũng qua không tốt, thân già cỗi này của hắn không hẳn còn có thể như hôm nay, dẫn theo một đoàn con cháu vào núi làm chỗ dựa cho khuê nữ.

Lâm lý chính cũng khuyên giải, nói nhân phẩm Nhậm Tam Hòa khó được, gần như gia đình có khuê nữ trong thôn, không ai không muốn đem khuê nữ gả cho hắn. Hôm nay không biết làm sao, hắn coi trọng Phùng Minh Anh.

Ý của hắn thật rõ rệt, cảm thấy Phùng Minh Anh không xứng với Nhậm Tam Hòa.

Hai cha con thay nhau khuyên bảo. Phùng Trường Thuận hôm nay chịu đủ bực bội từ thông gia, sinh ra mâu thuẫn với thôn Thanh Tuyền, chết sống không chấp nhận. Bởi nói thật ra cách quá xa, nếu thật gả vào, khuê nữ có chuyện gì thì không thể mượn sức nhà mẹ đẻ được.

Tóm lại, là hắn sợ khuê nữ sau này bị khinh bỉ, nhà mẹ đẻ không thể chiếu ứng kịp thời.

Lâm Đại Mãnh không có biện pháp, đành phải đi ra ngoài thuật lại với Nhậm Tam Hòa.

Hắn cho rằng Nhậm Tam Hòa sẽ thu tâm tư lại, ai ngờ hắn lại tự mình ra trận, trực tiếp vào phòng ngồi đối diện Phùng Trường Thuận, cùng hắn nói chuyện.

"Mặc kệ ngươi muốn gả khuê nữ cho hạng người nào, tại hạ tự tin sẽ không so với người nọ kém. Cho dù là lập một phần gia nghiệp trong thành trấn ngoài núi, đối với tại hạ mà nói, cũng là chuyện rất dễ dàng. Chỉ là tại hạ thích thanh tĩnh, không muốn đi ra ngoài mà thôi. Lúc trước ngươi gả khuê nữ đến đây, chẳng phải lúc đó cũng vì trong núi này an ổn sao?"

Dưới đèn, Nhậm Tam Hòa nhìn chằm chằm Phùng Trường Thuận, ánh mắt thập phần sắc bén.

Phùng Trường Thuận há miệng thở dốc, không biết nói gì cho phải.

Hắn thực không quen ánh mắt của Nhậm Tam Hòa cao ngạo nhìn xuống hắn, khiến cho hắn cảm thấy có một loại áp lực, chân tay luống cuống, thật là kỳ quái!

Do dự nửa ngày, hắn cố nở nụ cười nói: "Nhậm tiểu ca là nhân vật. Ta không muốn kết thân là bởi vì..."

Nhậm Tam Hòa ngắt lời hắn: "Ta biết vì sao ngươi không nguyện ý kết cửa thân này, không phải là lo lắng tiểu khuê nữ giống như tỷ tỷ nàng sao. Việc này ngươi yên tâm, tại hạ có thể phát thề: Đã cưới nàng, nhất định sẽ đối với nàng tốt. Còn có, đã cưới muội muội, dĩ nhiên có thể chiếu khán tỷ tỷ và tỷ phu. Hoàng gia có chuyện gì, tại hạ sẽ không ngồi yên không để ý đến."

Nghe thế, Phùng Trường Thuận mới động dung.

Hắn cau mày suy tư một hồi lâu, lại cùng đại nhi tử thấp giọng thương nghị vài câu, mới nói: "Nhậm tiểu ca có thể để ta nghĩ một đêm, ngày mai sẽ có câu trả lời? Dù sao chúng ta ngày mai mới đi."

Nhậm Tam Hòa khẽ gật đầu nói: "Cũng tốt. Tóm lại đây không phải là một chuyện nhỏ."

Vì thế đứng dậy cùng với Lâm Đại Mãnh, Lâm Đại Đầu đi ra ngoài.

Nơi này, Phùng Trường Thuận cẩn thận hỏi thăm Lâm lý chính về Nhậm Tam Hòa.

Phùng gia tiểu nhi tử Phùng Hưng nghiệp nói: "Cha, không thể đồng ý. Địa phương quỷ quái này, đi vào một chuyến khó như vậy. Tiểu muội gả vào đây, sau này muốn thăm nàng một chuyến cũng khó."

Phùng Trường Thuận không để ý hắn, như cũ thấp giọng hỏi Lâm lý chính.

Đang nói, Nhậm Tam Hòa, Lâm Đại Mãnh và Lâm Đại Đầu lại tiến vào, đem đồ trong tay từng món đặt hết lên bàn, nói: "Mặc kệ Phùng thúc có đáp ứng hay không, cháu đều muốn xuất ra thành ý đi cầu thân. Đây là sính lễ. Nếu Phùng thúc ứng cửa thân này, cháu sẽ có danh mục quà tặng khác dâng lên."

Bất tri bất giác, khẩu khí nói chuyện của hắn cùng cách dùng từ đều thay đổi.

Phùng Trường Thuận lại bị sính lễ trên bàn làm sợ ngây người.

Trước kia hắn thu thổ sản vùng núi, dĩ nhiên biết hàng.

Trên bàn bày một cái hộp gỗ, mở ra bên trong là hai cây nhân sâm già, tùy tiện để chung với nhau. Một hộp khác lót vải lụa, phía trên đặt bốn cái lộc nhung chưa xử lý. Còn có một xấp da cáo thật dày, trắng có hồng có. Còn có mấy tấm không biết là da gì và da gấu, một tấm da hổ và hổ cốt. Còn có chút dược liệu quý hiếm...

Phần sính lễ này, bọn họ tiểu hộ chưa từng thấy qua.

Phùng Trường Thuận khiếp sợ, không phải vì giá trị của những thứ này, mà là người có những thứ  hiển nhiên là rất có bản lĩnh. Bằng không, rừng sâu núi thẳm không phải là nơi tầm thường, những vật này đâu phải tuỳ tiện có được!

Ngưng nửa ngày, hắn mới nói: "Nhậm tiểu ca không phải là người bình thường, có thể coi trọng khuê nữ ta, đó là phúc khí của nàng. Bất quá, mối hôn sự này không thể không suy nghĩ, nói cho cùng quan trọng vẫn là hợp duyên, vẫn nên để ta suy nghĩ thật kỹ mới nói."

Nhậm Tam Hòa gật đầu, vừa muốn trả lời, chợt nghe một tiếng "Không được", không khỏi sửng sốt.

Mọi người quay đầu nhìn về hướng âm thanh, lại không phát hiện được gì.

Đang nghi hoặc, một người nhỏ bé chen chân đến bên cạnh Phùng Trường Thuận, kéo cánh tay của hắn, ngửa đầu trong trẻo nói: "Ông ngoại, ta muốn đi lên."

Bây giờ Phùng Trường Thuận mới hiểu được là cháu ngoại tới.

Hắn ha hả cười ôm Đỗ Quyên lên đặt ngồi trên đùi, sẳng giọng: "Ngươi biết cái gì!"

Hoàng Lão Thực cũng vội vàng nói: "Quyên Nhi, đừng làm rộn ông ngoại. Đến đây, cha ôm ngươi!"

Đám người Lâm lý chính đều buồn cười nhìn bé gái.

Đỗ Quyên nằm dài trên mép bàn. Ánh sáng của ngọn đèn soi rõ hai má trắng hồng của nàng, lông mi thật dài tạo thành một cái bóng dài nhưng cũng không che lấp được ánh sáng phát ra từ đôi mắt đen thẳm sâu kín, đang nhìn chăm chú vào Nhậm Tam Hòa.

Nhậm Tam Hòa không cười, rất nghiêm túc nhìn nàng một hồi, nhỏ giọng hỏi: "Sao lại không được?"

Đỗ Quyên nghĩ ra rất nhiều lý do:

Ngươi thích tiểu di ta sao?

Là vì ta mới cưới tiểu di?

Đây tuyệt đối không được!

Lai lịch ngươi không rõ, có ý đồ gì?

Tương lai có cuốn tiểu di vào đấu tranh không, rồi thành vật hi sinh?

Vân vân và vân vân...

Nhưng vạn điều nghi hoặc, nàng không thể hỏi, chỉ có thể chu môi nói: "Không cho ngươi cưới tiểu di." Thực bá đạo, thực trẻ con.

Mọi người đều cười ha ha.

Nhậm Tam Hòa như cũ không cười. Cũng không để ý mọi người trêu ghẹo, phảng phất như trước mặt chỉ có Đỗ Quyên, chăm chú nhìn chằm chằm nàng hỏi lần nữa: "Vì sao?"

Đỗ Quyên nghĩ vì sao vì sao, sao ta có thể nói với ngươi?

Tròng mắt nàng chuyển động, nghiêng đầu hỏi: "Sao ngươi muốn cưới tiểu di?"

Tại sao muốn cưới?

Dĩ nhiên là vì sống sinh con nối dõi tông đường.

Mọi người cười vang, hòa tan bầu không khí có chút nghiêm túc vừa rồi.

Vừa thu thập xong phòng bếp đi lên, Phùng Thị lúng túng không thôi, bước lên phía trước ôm Đỗ Quyên từ trên tay Phùng Trường Thuận, vừa khiển trách: "Sao ngươi tinh nghịch như vậy? Người lớn nói chuyện, ngươi con nít chen miệng làm gì?"

Nhậm Tam Hòa vội vàng ngăn lại, nói: "Tẩu tử để nàng ở đây. Thật thú vị."

Phùng Thị đành dừng tay, hai mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm Đỗ Quyên.

Đỗ Quyên nhìn nàng hì hì cười nói: "Nương, ta không tinh nghịch."

Nhậm Tam Hòa nghiêm túc trầm ngâm, mới nói với Đỗ Quyên: "Tiểu di ngươi... Là người con gái thuần lương. Từ cách nàng đối đãi ngươi và Tước Nhi có thể nhìn ra, nàng rất ôn nhu hiền lương. Từ cách nàng dạy các ngươi làm mắm tôm thịt vụn cũng có thể nhìn ra, nàng biết trì gia xử lý công việc. Lúc ông ngoại ngươi và gia gia cãi nhau, tiểu di ngươi cũng nói vài câu, có tình có lý, cương nhu đầy đủ, rất có chủ kiến..."

Lời này, chẳng những mọi người nghe bị đứng hình, ngay cả Đỗ Quyên cũng nghe choáng váng.

Lời nói này rõ ràng chững minh hắn đã suy nghĩ sâu xa, tuyệt đối không phải tùy tiện qua loa tắc trách nịnh hót, khái quát được dung mạo, năng lực và bản tính nhân phẩm của Phùng Minh Anh, đủ thấy hắn rất dụng tâm quan sát thiếu nữ kia.

Cha con Phùng Trường Thuận nghe hắn tán Phùng Minh Anh như vậy, đều hết sức cao hứng.

Đỗ Quyên cũng hết cách.

Vốn nàng còn nhỏ, lời nhẹ, lại không thể ngoài sáng chỉ trích, còn có thể làm sao?

Nhậm Tam Hòa thấy nàng ngây người, tâm tình rất tốt, tủm tỉm cười nhìn nàng.

Đỗ Quyên không quen nhìn bộ dáng đó của hắn, tròng mắt chuyển động, bỉu môi nói: "Tiểu di ta mới không cần gả cho ngươi đâu. Trong núi này có gì tốt. Tiểu di nói, ngoài núi tốt hơn."

Nhậm Tam Hòa buồn bực, không khỏi oán trách lên án nàng: "Ngày trước ngươi còn nói trong núi này có thực nhiều thứ tốt..."

Đỗ Quyên đắc ý cười nói: "Ta thích trong núi. Bởi vì cha ta ở đây, nương cũng ở đây, tỷ tỷ cũng ở đây. Cha mẹ tiểu di đều không ở nơi này, cho nên nàng không thể lại đây."

Vợ Lâm Đại Mãnh vợ thấy cái miệng nhỏ của nàng "bla bla" nói không ngừng, tuy có chút không phân rõ phải trái, nhưng thắng ở miệng lưỡi lanh lợi. Trong lòng nàng yêu chết, cười không ngừng nhìn Phùng Thị nói: "Ai yêu, khuê nữ của ta, cái miệng nhỏ nhắn này sao nói thương thế! Nhậm huynh đệ, xem ra mối hôn sự này ngươi phải yêu cầu cháu ngoại đáp ứng trước, sau đó mới đến phiên Phùng thúc."

Mọi người đều cười to.

Nhậm Tam Hòa lại nghĩ, Phùng gia khẳng định sẽ đáp ứng, mấu chốt là Đỗ Quyên.

Nghĩ xong, hắn ôn nhu hỏi Đỗ Quyên nói: "Nếu tiểu di ngươi đáp ứng thì sao?"

Đỗ Quyên cảnh giác nhìn hắn —— Như thế nào, tính toán dùng vẻ bề ngoài quyến rũ "Lolita"?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play