Hoàng Tước Nhi rửa tay xong tới ngồi xuống. Đỗ Quyên vội đưa cho nàng một đôi đũa, đề nghị: “Tỷ tỷ, ngươi ăn nấm trước. Nấm ăn ngon.”

Hôm nay thịt dê nấu với nấm Phùng Thị vừa hái về.

Nấm tươi mới, lại ngon miệng. Nấu trong nước dùng, đem vị thịt đều hút vào, cho nên hương vị so với thịt còn ngon hơn.

Hoàng Tước Nhi nếm một miếng, gật đầu nói: “Uh, giống thịt.”

Nàng không biết hình dung thế nào, liền lấy thịt đến so.

Đỗ Quyên giải thích: “Hương vị của thịt đều bị nấm hút vào.”

Ăn nấm, ăn một miếng thịt nữa, Hoàng Tước Nhi lại nói: “So với thịt thỏ ăn ngon hơn.”

”Sao có thể so được! Thịt thỏ thô hơn. Đây là thịt dê núi.” Phùng Thị ở bên kia nói tiếp.

Nàng đổ đậu cove vào nồi, quay đầu thấy hai chị em ăn ngon lành, trên mặt tràn đầy sung sướng tươi cười, nhu tình trong lòng nổi lên, bưng chén lớn thịt dê trên thành bếp tới gắp thêm thịt và nấm cho họ.

Đỗ Quyên vội ngăn lại nói: “Không cần thêm, nương. Chúng ta đợi lúc ăn cơm ăn nữa.”

Lại ghé sát vào Hoàng Tước Nhi đề nghị, “Chúng ta múc nước ăn.”

Hoàng Tước Nhi tưởng tượng tới nước thịt, hiểu ý gật đầu cười, lộ ra răng nanh nhỏ, thật đáng yêu.

Mặc dù dâ của nàng không trắng như Đỗ Quyên, nhưng rất trơn bóng, không hề khô vàng như trước đây. Tóc và lông mày cũng sáng không ít, cái mũi nhỏ nhìn rất tinh xảo.

Đỗ Quyên cười hì hì đưa tay giúp nàng vuốt tóc, chỉnh lý tóc loà xoà trên trán.

Nàng làm như mình là người lớn, thường trêu đùa tiểu thư tỷ tỷ, nhưng Phùng Thị thường coi nàng là đứa bé. Lúc này vặn cái khăn mặt nóng đến, đem đầu nhỏ của nàng ấn vào trong ngực, khăn nóng phủ lên mặt, dùng sức lau: “Xem này miệng ăn.”

”Ái da, đau quá!”

Đỗ Quyên nín thở, mặc nàng lau mặt mình, rồi nhịn không được kêu lên.

Cái khăn màu tro rất thô ráp, đối với khuôn mặt non mềm của nàng thật sự là một loại thương tổn.

Phùng Thị nghe vậy buông tay, nhìn khăn mặt, lại nhìn mặt khuê nữ, cũng cảm thấy không đành lòng, nhân tiện nói: “Từ từ nương tìm một miếng vải mềm cho ngươi lau mặt.”

Đỗ Quyên vội gật đầu nói: “Cám ơn nương.”

Đưa một chén lớn thịt dê cho Lâm gia xong, một gia đình hòa thuận vui vẻ ăn cơm.

Có lẽ là gần đây cuộc sống đỡ hơn, trong nhà cũng hòa thuận, Hoàng Lão Thực được cổ vũ, ăn ba chén cơm lớn. Để chén xuống, đối với Phùng Thị cười nói: “Nương Tước Nhi, ngày mai ta cùng ngươi lên núi. Việc đồng áng làm trễ hai ngày không có việc gì.”

Đỗ Quyên lập tức kêu lên: “Cha, ngươi đi đi. Ta cùng tỷ tỷ ở nhà trông cửa.”

Phùng Thị không lên tiếng.

Đỗ Quyên thấy tâm tình cả nhà đều tốt, liền quy hoạch tương lai Hoàng gia, nên cười nói: “Nương, đợi sang năm, chúng ta nuôi hai đầu trư. Quá năm giết một đầu, bảy tám tháng giết một đầu. Quanh năm suốt tháng đều có thịt ăn.”

Phùng Thị nhìn nàng nói: “Xem ngươi thật hay. Suốt ngày chỉ có ngươi có thể nói chuyện. Nuôi hai đầu trư, lấy cái gì cho nó ăn?”

Hoàng Tước Nhi vội nói: “Ta đi đánh cỏ heo.”

Phùng Thị nhìn quanh nhà nói: “Còn đánh cỏ heo, ngươi xem nhà này, có người chăm sao?”

Đỗ Quyên cười nói: “Nương, ta cũng trưởng thành rồi. Ta và tỷ tỷ, một người giữ nhà, một người cắt cỏ heo, sao lại không được?”

Phùng Thị nghe xong lời này, tuy không coi là thật, nhưng cũng cao hứng, cười nói: “Ngươi trưởng thành? Còn chưa cao bằng cái bàn, là trưởng thành rồi!”

Nàng rất ngạc nhiên: đứa con gái này từ khi biết nói là nói rõ ràng rành rẽ, cũng không biết học với ai. Đã biết lên kế hoạch, nàng còn chưa hai tuổi đâu.

Trong những ngày kế tiếp, hai người phu xướng phụ tùy, lên núi vài ngày hái thổ sản vùng núi, lại tập trung tinh lực thu bắp ngô hết hai ngày, sau đó lại lên núi, đi sớm về tối, cả ngày không được nhàn.

Sân Hoàng gia phơi đầy thu hoạch vụ thu.

Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi coi heo gà, một bước không dám rời đi.

Trong lúc đó, Hoàng đại nương có lần tới cửa, hỏi Đỗ Quyên: “Cha ngươi đâu?”

Đỗ Quyên vội bưng băng ghế đến cho nàng ngồi, nói: “Cha và nương đi lên núi.”

Hoàng đại nương trầm mặt nói: “Một người đàn ông trong gia đình, việc đứng đắn ruộng nương không làm, lại cùng vợ lên núi làm những việc không đâu.”

Hái thổ sản vùng núi mặc dù trọng yếu, nhưng đến cùng không phải là nghề chính, bởi vậy phần lớn do nữ nhân làm.

Đỗ Quyên cười nói: “Nhà chúng ta nghèo, thu lương thực ít. Cha ta muốn thu chút thổ sản vùng núi, mang đi ra ngoài kêu ông ngoại bán đổi muối, mua vải. Không giống nhà bà nội, ruộng đất nhiều, nhị thúc lại làm thợ mộc kiếm tiền, cái gì cũng không thiếu. Nhà chúng ta thật đáng thương.”

Hoàng đại nương nghe xong như thấy quỷ, trừng mắt nhìn bé gái.

Ánh mắt tinh thuần của Đỗ Quyên nhìn nàng, tò mò hỏi: “Nãi nãi đến có việc gì? Là đến xem nhà ta làm xong việc chưa để hỗ trợ?”

Hoàng đại nương nghe xong thiếu chút nữa há mồm muốn mắng, cố nhịn xuống.

Chẳng biết tại sao, đối với khuôn mặt mũm mĩm tươi cười của bé gái, nói chuyện lại hợp tình hợp lý, nàng mắng không được. Hoàng Tước Nhi thì khác, nàng há mồm liền khiển trách. Cho nên thấy nàng tới, Hoàng Tước Nhi vội tránh xa.

”Không có việc gì coi như xong. Ta chỉ đến xem.”

Con trai không ở nhà, nàng cũng lười dong dài với con nít.

Mới xoay người muốn đi, bỗng nhiên nhìn thấy mấy con gà mái đang ngồi xổm trên tường viện, lông hồng sáng bóng, hiển nhiên là gà nhà lai gà rừng, nàng liền dừng bước.

”Các ngươi nuôi gà thật tốt. Có hơn ba mươi con?” Nàng hỏi.

”Ai. Hơn ba mươi con. Đã sắp không có. Ông ngoại mang muối đến, đưa cho nãi nãi một ít, quá năm muối thịt heo dùng một chút, hiện tại đã hết. Chúng ta không có tiền mua muối, nương muốn dùng gà đổi muối ăn. Ta không xiêm y mặc, cũng muốn dùng gà đổi. Mùa đông không có bông làm chăn, cũng muốn dùng gà đổi. Trong nhà bàn bị lung lay, giường cũng hỏng rồi, không có tiền tìm thợ mộc làm... Nãi nãi, ngươi đi về hả? Nãi nãi, nhà ngươi thịt khô còn có bao nhiêu? Nãi nãi, lúc nào Nhị thúc ở không —— “

Câu nói sau cùng là nói vói theo bóng lưng của Hoàng đại nương, bởi vì lúc Đỗ Quyên nói không có tiền mua muối, nàng đã vội bỏ đi.

Đỗ Quyên vội vàng truy nàng, ý nói nếu thịt khô còn nhiều, nàng muốn mượn chút thịt khô. Nếu Nhị thúc rãnh rỗi, tốt nhất có thể hỗ trợ sửa bàn làm giường.

Nhưng Hoàng đại nương như một trận gió chạy xa.

Có thể không đi sao?

Nàng đến tìm đại nhi tử đi hỗ trợ xới đất, không phải tới nghe cháu gái tố khổ.

Đứa cháu gái này, thật đúng là ma nhân tinh!

Từ lúc nàng sinh ra, bắt đầu từ lúc tắm ba ngày, Hoàng gia liền không yên tĩnh.

Đỗ Quyên bĩu môi. Ngươi chạy cái gì nha, ta cũng không ăn ngươi.

Nàng vừa nói thầm, vừa quay đầu quở trách gà đậu trên tường: “Không có việc gì ngồi chỗ cao như vậy làm cái gì? Để người nhìn thấy mất mạng nhỏ, coi ngươi còn cười được không!”

Hoàng Tước Nhi bưng một chén dùng rau xanh trộn gạo cám, “quắc quắc” gọi gà con, vừa dùng ánh mắt kính nể nhìn muội muội, không biết sao nàng có dũng khí đối mặt với nãi nãi, nói rất nhiều thứ.

Đỗ Quyên lập tức vui sướng chạy tới, muốn đích thân cho gà ăn.

Gần đây mới ấp một ổ trứng, không thể coi thường được, mười lăm con. Nếu nuôi tốt, quá năm có thể giết gà ăn. Gà 2, 3 cân, hương vị tốt nhất. Cho nên nàng và Hoàng Tước Nhi thập phần tỉ mỉ chăm sóc.

Lúc xế chiều, Hoàng Lão Thực và Phùng Thị trở về, thật xa đã kêu “Đỗ Quyên“.

Đỗ Quyên vội vàng chạy ra, cười phô hàm răng nhỏ như hạt gạo, hai mắt cong cong.”Cha, hái được thứ tốt?”

”Có, có thứ tốt. Ngươi xem.”

Hoàng Lão Thực chỉ giỏ trúc trên lưng, ý bảo Phùng Thị đưa cho Đỗ Quyên xem.

Phùng Thị cũng mang theo cười, từ trong góc giỏ lấy ra một gói to bọc bằng khăn trùm đầu của mình. Mở ra, tất cả đều là sơn tra đỏ au, chừng hai cân.

”Là ta tìm được. Hai cây lớn, hái hết trái chín đỏ. Chừa lại trái xanh hoặc hườm, đợi sau này sẽ hái. Ta nhớ rõ chỗ đó.” Hoàng Lão Thực cười híp mắt khoe thành tích.

Đỗ Quyên vui vẻ. Hiện tại nàng trưởng thành, có thể ăn cái này.

Vì thế Hoàng Tước Nhi múc nước cho cha mẹ rửa mặt, châm trà, lấy trứng trà ra. Đỗ Quyên lại giật giây Phùng Thị nấu, nói không ăn dễ dàng làm cho người nhớ thương. Hầu hạ cha mẹ xong, hai tỷ muội mới thu thập thổ sản vùng núi.

Hai người ngồi dưới mái hiên, uống trà nghỉ xả hơi, vừa ăn trứng trà, vừa nhìn hai khuê nữ, đều mỉm cười.

Cũng không biết tại sao, bọn họ vẫn làm việc như trước kia nhưng luôn cảm thấy ngày không giống nhau. Vào viện liền cảm thấy đặc biệt có tinh thần.

Nghĩ nghĩ, cảm thấy khuê nữ trưởng thành.

Bây giờ trở về nhà, trong viện dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, sức sống bừng bừng. Có người nấu nước nóng rửa mặt, có người châm trà lấy đồ ăn, đưa khăn mặt sạch lau mồ hôi. Cái khăn vẫn là mảnh khăn cũ, nhưng được giặt giũ sạch sẽ, toát ra hơi hướm của nắng.

Phùng Thị còn có niềm thư thái khác: bà bà đến qua vài lần, chưa từng lấy được thứ tốt.

Nghi ngờ nhìn hai cô con gái, vẫn còn nhỏ như vậy a!

Dù sao, hài lòng với cuộc sống này thì tốt rồi.

Cứ thế bận rộn hơn nửa tháng. Ngày hôm đó, Hoàng gia và Lâm gia không ra ruộng, cũng không lên núi, thừa dịp có nắng bày bắp ngô, phơi kê.

Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên cũng giúp làm chút việc vặt vãnh.

Hai gia đình vừa làm việc, vừa cách bức tường viện cao giọng nói chuyện qua lại.

Lúc này, Thu Sinh và Hạ Sinh la hét tìm giỏ muốn đi cắt cỏ heo, thuận tiện lưới tôm cá.

Tiểu Lâm Xuân chạy vội vào sân Hoàng gia, hô: “Đỗ Quyên, cùng chúng ta đi ra bờ sông chơi. Hôm nay không phải nương ngươi ở nhà sao?”

Đỗ Quyên động lòng, nhìn Phùng thị.

Phùng Thị trầm mặt nói: “Không cho đi! Té xuống sông thì sao?”

Lâm Xuân nói: “Ta mang muội muội đi. Đại ca, nhị ca ta cũng đi.”

Phùng Thị cười nói: “Ngươi còn cần người chiếu khán kia, sao ngươi chiếu khán được muội muội. Bờ sông có gì mà chơi vui? Đỗ Quyên là con gái, sao có thể giống ngươi, chơi một thân bùn.” Nói xong nhìn xuóng dưới chân hắn.

Tiểu oa nhi hôm nay ngay cả giầy cũng không mang, đi chân trần.

Trẻ con trong thôn, phần lớn thời gian chỉ cần không lạnh, không lên núi, đều đi chân trần.

Đỗ Quyên vội nói: “Nương, ta cùng tỷ tỷ đi, đi theo Thu Sinh ca ca bọn họ. Chúng ta không nghịch nước, liền chọn rau dại. Ta thường không ra ngoài chơi. Ta muốn đi bờ sông chơi.”

Phùng Thị còn đang do dự, Hoàng Lão Thực vội nói: “Cho nàng đi đi.”

Bên sân cách vách, vợ Đại Đầu cao giọng nói: “Đệ muội, cho Đỗ Quyên và Tước Nhi đi đi. Có Thu Sinh nhà ta chiếu ứng, không có việc gì. Thu Sinh đã lớn. Thời tiết này, khẳng định bờ sông có rất nhiều trẻ con, không phải cắt cỏ heo thì là bắt cá chơi, ruộng bên cạnh cũng có người lớn làm việc, không sợ.”

Phùng Thị nghe xong, lại nhìn hai khuê nữ đang dò xét nhìn mình, nghĩ các nàng luôn vâng lời, chưa bao giờ ra cửa, cho nên nói: “Vậy ngươi cùng tỷ tỷ đi. Đừng có chạy lung tung. Đừng nghịch nước. Nếu vọc nước, trở về ta đánh gãy chân của ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play