Hoàng Lão Thực nhìn theo bóng dáng kiên quyết bỏ đi của Nhậm Tam Hòa càng mờ mịt.
Hoàng đại nương còn ở bên cạnh nói lảm nhảm, lui tới cùng thôn nhân giải thích, nói ngọn nguồn câu chuyện. Mặt Hoàng lão Nhị trầm xuống, phân phó vợ đưa đại tẩu vào viện nghỉ ngơi.
Phượng Cô và Hoàng Lão Thực đỡ Phùng Thị đi được vài bước thì Phùng Thị tỉnh lại.
Nàng vì quá tức giận đến cả người vô lực, đơn giản ăn vạ, cũng không phải thật té xỉu.
Lúc này làm bộ như vừa tỉnh lại, tránh thoát khỏi sự nâng đỡ của hai người, liên gánh nặng cũng bỏ mặc, lảo đảo đi về hướng nhà mình.
Hoàng đại nương thấy con dâu cả như vậy trước mặt mọi người, nhăn mặt tức giận đến ngã ngửa, run tay chân run, "Các ngươi xem, a! Nàng cái dạng này, làm như bị ủy khuất tận trời. Lão Đại giúp huynh đệ làm chút việc thì có sao? Nhà ai huynh đệ mà không giúp đỡ lẫn nhau? Nếu nàng không gánh đậu phộng, ngày mai còn không phải do lão Đại gánh. Ai bức nàng gánh..."
Trong tiếng mắng, Hoàng Lão Thực vội gánh đậu phộng đuổi theo Phùng Thị.
Tuy hắn không suy nghĩ sâu xa, nhưng như Nhậm Tam Hòa nói, chung quy hắn vẫn là muốn sống cùng vợ con mà không phải là cùng huynh đệ, đương nhiên là muốn đuổi theo vợ.
Trong lòng hắn thầm biết. Dù bên này là cha mẹ, em trai và cháu, nhưng nếu hắn thường ở đây, chỉ sợ cũng không được, bọn họ không hẳn có thể chứa hắn. Chỉ có vợ, tuy thường mắng hắn, nhưng sẽ nấu cơm cho hắn, cùng hắn sống cả đời.
Bởi vậy, hắn ở phía sau thấy Phùng Thị đi không được ổn, thập phần lo lắng, đuổi theo nhanh hơn.
Hoàng đại nương thấy hắn như vậy, giận càng thêm giận.
Hoàng lão Nhị vội cùng Phượng Cô đỡ nương vào viện.
Lúc này Hoàng lão cha cũng gánh một gánh bắp ngô trở lại, thấy rất nhiều người bu ở cửa, vội hỏi chuyện gì xảy ra.
Phượng Cô liền đem chuyện đã xảy ra nói một lần, vừa cười an ủi: "Cha đừng lo lắng, lúc đại tẩu đi cũng không cần người đỡ, có vẻ tốt rồi. Không sao."
Hoàng đại nương vỗ bàn kêu lên: "Đương nhiên nàng tốt rồi! Căn bản là nàng giả bộ, chọc một nhà chúng ta bị người chế giễu, nói ta và cha ngươi có bao nhiêu bất công, sai sử lão Đại giúp lão nhị làm việc..."
Sắc mặt Hoàng lão cha âm trầm đến đáng sợ.
Lại nói Phùng Thị giãy dụa về đến nhà, nhìn thấy Hoàng Tước Nhi ngồi bên võng đung đưa, vừa lặt ớt vừa nói chuyện với Đỗ Quyên đang nằm trong nôi. Nàng không giống như ngày thường hô to một tiếng "Tước Nhi", sau đó phân phó một đống việc, mà trực tiếp vào nhà.
Đi vào phòng, một đầu vừa ngã lên giường là không muốn động đậy nữa.
Hoàng Tước Nhi cảm thấy không đúng, vội vàng theo vào.
Nàng đứng ở cửa phòng, tay vịn khung cửa, nhìn nương ngửa mặt ngã xuống giường, nửa ngày không có động tĩnh như chết rồi, trong lòng rất sợ hãi.
Nàng lặng lẽ đi đến trước giường, nhỏ giọng kêu lên: "Nương! Nương!"
Chợt thấy ngón tay Phùng Thị giật giật, cảm thấy nàng còn sống, thập phần vui vẻ, vội lấy lòng hỏi: "Nương, ngươi có muốn uống nước hay không? Ta đi rót một chén đến."
Phùng Thị vẫn vô thanh vô tức.
Hoàng Tước Nhi lại nói: "Nương mệt mỏi, bây giờ buổi trưa ta đi nấu cơm... xào rau. Ta học nấu. Sau vài lần sẽ biết. Ta biết giúp muội muội thay tã nữa." Trong giọng nói mang theo chút khoe khoang.
Trên giường, nước mắt Phùng Thị đã rơi xuống.
Nàng dùng sức nuốt trở về, khàn giọng phân phó nói: "Hôm nay không nấu cơm."
Hoàng Tước Nhi kinh ngạc, không nấu cơm thì ăn cái gì?
Thấy nương không có ý muốn ngồi dậy, nàng chỉ đành đứng tại chỗ, chờ chỉ thị tiếp theo.
Quả nhiên, đợi một hồi Phùng Thị lại nói: "Lát nữa ngươi ôm Đỗ Quyên đi tìm Lâm thẩm bú sữa. Phải cẩn thận chút, đừng vấp té. Ngươi nói với Lâm thẩm, nương bị bệnh, ngươi không có chỗ ăn cơm, cầu nàng cho chén cơm..."
Mới nói phân nửa thì không nói được nữa.
Bởi vì lời này thật không có đạo lý. Ngã xuống ở nhà chồng lại đến cách vách xin cơm ăn, người ta sẽ nghĩ như thế nào? Lâm Đại Đầu lại là một người như vậy.
Nhưng nếu để cho Tước Nhi tới nhà bà nội, cơm nhất định có thể ăn, bất quá bữa cơm này chỉ sợ ăn không vui vẻ, chắc chắn bà bà sẽ liệt kê một đống không phải của nàng. Nghĩ tới bản mặt nhọn của bà bà, nàng thà rằng để Hoàng Tước Nhi đói cũng không cho nàng đi.
Nếu nàng chết thì hai đứa bé nhà phải làm thế nào?
Hoàng Tước Nhi nói một câu rốt cuộc làm nàng khóc ra.
"Nương, ta đưa muội muội đi ăn sữa. Ta không ăn cơm bên Lâm thẩm. Ta tự mình nấu cơm xào rau, cùng cha mẹ ăn." Nàng còn băn khoăn vấn đề cha mẹ cũng cần ăn cơm. Nương bị bệnh, càng phải ăn cơm.
Phùng Thị cố chống đứng dậy, lớn tiếng nói: "Đã nói ngươi đừng nấu!"
Đang nói, Hoàng Lão Thực đi vào hỏi: "Nương Tước Nhi, ngươi có sao không?"
Phùng Thị không trả lời chỉ nhìn hắn. Rất thần kỳ không có mắng hắn, điều này làm cho Hoàng Lão Thực rất bất an.
Một lát sau, Phùng Thị mới bình tĩnh nói: "Ta choáng váng đầu, không muốn nhúc nhích. Buổi trưa ngươi đi tới nhà mẹ ngươi ăn cơm đi."
Hoàng Lão Thực cứng họng.
Phùng Thị nhướng mày nói: "Ngươi là con của nàng, vợ bị bệnh, tìm nàng kiếm một bữa cơm cũng không được? Tước Nhi thì không nên đi."
Hoàng Lão Thực nghĩ việc này có sao đâu, vì thế gật đầu.
"Vậy ngươi nằm nghỉ đi. Ta ăn rồi mang chút trở về cho ngươi."
Hắn cảm thấy an bài như vậy rất tốt. Vợ ngã bệnh không thể nấu cơm, một mình hắn tới nhà cha mẹ, mang cơm cho cả nhà về.
Phùng Thị kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt cũng là buồn cười.
Lão Thực, người chồng này! Qua nhiều năm như vậ, cũng không thấy rõ phân lượng của mình trong lòng cha mẹ, thật làm cho nàng cảm thấy quá đáng thương.
Đợi Hoàng Lão Thực đi khuất, Phùng Thị nằm xuống.
Cuối cùng Hoàng Tước Nhi vẫn tự mình nấu cơm. Phùng Thị cũng không ngăn trở.
Cơm muộn xong, Tước Nhi ôm lấy Đỗ Quyên từ trong nôi, cười híp mắt dỗ nói: "Đỗ Quyên, dậy mau. Đi bú sữa!"’
Đỗ Quyên cũng nghe thấy lời Phùng Thị nói, đoán chừng nương lại cùng cha có mâu thuẫn. Lúc này không biết là bệnh thật hay là "bãi công", làm hại nàng và Hoàng Tước Nhi bị vạ lây.
Nàng nhận mệnh níu chặt vạt áo trước ngực Tước Nhi tỷ tỷ, chuẩn bị cho bất trắc rủi ro.
Hoàng Tước Nhi ôm muội muội, gập ghềnh đi tới nhà Lâm Đại Đầu.
Lúc thu hoạch vụ thu, sân của mỗi nhà đều phơi đầy đồ. Dưới mái hiên Lâm gia, tường viện đều phủ đầy bắp ngô vàng tươi. Dưới đất cũng phơi đầy đậu phộng và đậu tương, trong đó còn có dưa, một cảnh tượng được mùa thu hoạch.
Lâm Xuân đang bò dưới mái hiên, Hạ Sinh đang "ha hả" đuổi gà chạy quanh sân, sợ chúng nó thải (đi cầu) vào đậu phộng và đậu tương.
"Tước Nhi, ngươi đến rồi!"
Hạ Sinh nhìn thấy Hoàng Tước Nhi, cao hứng chào hỏi.
Lại thấy Hoàng Tước Nhi ôm muội muội tựa hồ thực cố hết sức, anh dũng tiến lên đón nhận.
Đỗ Quyên nhất thời kêu lên, ánh mắt nhìn phía cổng Lâm gia, hi vọng có người lớn đi ra, cho dù là Thu Sinh cũng tốt. Nàng sợ 2 đứa bé mới cao bằng đùi người ta thất thủ đánh rớt mình xuống đất. Hiện tại nàng bụ bẫm tròn trịa, nhưng không chịu nổi bị té, rớt xuống đất mạng nhỏ coi như xong đời!
Lâm Xuân nghe thấy thanh âm của Đỗ Quyên, vội bò tới bậc thang.
May mà chuyện "giao tiếp" tuy mạo hiểm vạn phần, nhưng tốt xấu gì cũng thuận lợi kết thúc.
Hạ Sinh ôm trẻ vững vàng hơn Hoàng Tước Nhi, Đỗ Quyên mới yên tâm thở phào.
Hai người lên thềm, đều tự tìm cái băng ghế nhỏ ngồi, bắt đầu cuộc đối thoại của con nít.
Lâm Xuân vừa bò xuống bậc thang, thấy bọn họ đi lên, vội vàng xoay người lại leo lên trên. Leo "rắc rắc", Hạ Sinh cũng mặc kệ hắn. Bò lên, ngồi bên người ca ca, nhìn Đỗ Quyên "nga a y nha" gọi không ngừng.