*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Đại Mãnh thấy quá ầm ỹ, vội khuyên bọn họ rời đi.
Không ai chịu đi, khẩn cầu nói chỉ nghe thôi không chen vào nói.
Lâm Đại Mãnh tức giận đến không biết thế nào, đành mặc kệ bọn họ.
Dù sao việc này đã truyền ra, càng che giấu càng lộ vẻ chột dạ, không bằng nói ra hết, còn có thể vãn hồi chút mặt mũi Lâm gia.
Hoàng Ly nghe xong tin tức, vội đi tư thục kêu Hoàng Nguyên về.
Hoàng Nguyên và Hoàng Ly tới cách vách, đứng trong đám người nghe.
Hoàng Ly nghe nói Tảm Lao Yên rơi xuống nước là do Hòe Hoa giở trò, hại nhị tỷ tỷ nàng bị oan uổng, tức giận muốn vọt vào liều mạng với Hòe Hoa, bị Hoàng Nguyên kéo lại.
Hắn khẽ phân phó Hoàng Ly nói: "Đi gọi đại tỷ, nhị tỷ đến."
Tuy Hoàng Ly không biết dụng ý của hắn, nhưng thấy ánh mắt hắn lấp lánh nhìn vào phòng, vẻ mặt rất ngưng trọng, lập tức gật đầu, sau đó xoay người như một làn khói chạy về hướng chân núi bên kia sông.
Nơi này, Hoàng Nguyên nhẹ nhàng yên lặng đứng ở hành lang nghe.
Bây giờ, xử trí chuyện của Lâm gia trọng yếu hơn. So ra, chuyện Tảm Lao Yên rơi xuống nước là chuyện nhỏ, bởi vậy hắn không ra mặt, tuỳ cơ ứng biến thôi.
Nói trong phòng, Lâm Xuân quát một tiếng, đợi mọi người yên tĩnh mới nói: "Các ngươi ngạc nhiên sao ta thấy chết mà không cứu, bởi vì ta đã sớm hoài nghi nàng. Lúc ấy chưa điều tra ra, không thể nói rõ được. Sau này suy nghĩ cẩn thận, ta lại sợ nàng chống chế, nên chờ nàng tự mình vu hãm Đỗ Quyên trước, ta mới nói ra chứng cớ, nàng không thể chống chế được."
Sắc mặt Hòe Hoa càng trắng.
Vương tứ thái gia miễn cưỡng hỏi: "Ngươi không có chứng cớ đã thấy chết không cứu?"
Lâm Xuân nói: "Là không có chứng cớ để nói với người khác, trong lòng ta đã biết chính nàng làm. Các ngươi không biết nàng, ta đã trải qua vài sự kiện, xâu các sự kiện lại với nhau, còn có gì mà không hiểu? Chỉ không thể nói ra trước mặt người khác thôi. Như chuyện nàng rơi xuống nước, trong lòng ta rõ ràng nàng tính kế ta, ta có thể đi cứu sao?"
Hòe Hoa đã không thể chống đỡ, chỉ nói: "Ngươi chính là muốn ta chết!"
Nương Hòe Hoa khàn giọng hô: "Hắn dám!"
Vợ Đại Mãnh nói: "Tẩu tử, gây gỗ không có ích lợi gì. Sự tình cần phải nói rõ. Nếu Xuân Nhi nghĩ sai, chúng ta gọi hắn bồi tội Hòe Hoa."
Lâm thái gia nói: "Nếu nghĩ sai, ta đích thân bồi tội các ngươi!"
Rồi nói thêm một câu, "Trước mặt người cả thôn!"
Vợ Đại Mãnh chuyển hướng Hòe Hoa, hỏi: "Hòe Hoa, ngươi nói ngày đó ngươi rơi xuống nước như thế nào. Không phải ngươi biết bơi sao? Sao lại bị chìm hôn mê? Ngày đó chúng ta hỏi ngươi, ngươi cũng chưa nói bị chuột rút nha."
Nàng sợ Hòe Hoa sửa miệng, chặn trước một bước.
Trước mắt bao người, nhất là dưới nhìn soi mói của Lâm Xuân, Hòe Hoa như bị đặt trên lửa, không thể suy nghĩ cẩn thận như bình thường, thuận miệng nói: "Ta thấy được hắn nên hoảng hốt, liền rớt xuống. Ta muốn bò lên, không biết sao, chân rất nặng, không thể động cũng không thể duỗi. Ta uống vài hớp nước, liều mạng kêu. Nước rất lạnh, rất nhanh ta bị chìm xuống..."
Vương lão quá nói: "Đúng là bị chuột rút, do nước lạnh ngấm vào xương cốt."
Lúc này một người hỏi: "Nói như vậy, ngươi rơi xuống nước là bị chuột rút?"
Hòe Hoa trả lời: "Đúng vậy."
Nếu đáp không phải, sao nàng không tự mình bò lên?
Người kia cười nói: "Bị chuột rút mà ngươi còn chìm nổi chới với cả nửa ngày? Xuân Sinh đi rồi ngươi còn chới với?"
Mọi người nghe lời này không thích hợp, đều theo tiếng nói nhìn lại. Là Bát Cân đứng ở cửa.
Lâm Đại Mãnh trầm giọng quát: "Ngươi tới làm gì?"
Bát Cân cười hì hì nói: "Ra chuyện lớn như vậy, ta có thể không đến sao?"
Nương Hòe Hoa mắng: "Tên khốn kiếp ngươi đừng có bịa chuyện! Sao ngươi biết được Xuân Sinh đi nàng còn chới với? Nếu nàng không bị đuối nước thất chết bát sống, Thu Sinh không thể khi dễ nàng."
Bát Cân thu lại tươi cười, lạnh lùng hỏi: "Ngươi nói ta bịa chuyện?"
Nương Hòe Hoa tức giận nói: "Chính là bịa chuyện! Ngươi là tiểu súc sinh!"
Nàng hận, người khác không dám mắng, Bát Cân nàng còn không dám mắng sao?
Ngay cả Lâm thái gia đều ghét bỏ tôn tử này, chính miệng ông mắng: "Chết càng tốt. Lâm gia ta còn rất nhiều con cháu. Thiếu hắn cũng không ít.", vậy nàng sợ cái gì?
Sắc mặt Bát Cân âm trầm, hung ác nói: "Khuê nữ ngươi so với súc sinh cũng không bằng!"
Vương đại cường nổi giận, xông về phía trước, tay nắm áo hắn muốn đánh.
Bát Cân lại níu lấy tay hắn, hai người ngang sưc hăng say xông tới.
Thu Sinh không thể nhịn được nữa, đi lên quát mắng xua đuổi Bát Cân.
Chỉ có Lâm Xuân nhìn Bát Cân