Nương Hòe Hoa tức giận ngắt lời nàng, cao giọng chất vấn: "Xuân Sinh và Đỗ Quyên định bao nhiêu năm rồi? Sớm định còn kéo cái gì tới con trai Cây Lê Câu, lại có cái gì Kim Quý phú quý, cái gì Hoàng tú tài, một mình nàng muốn gả cho bao nhiêu đàn ông hả?"

Khâu bà mối nghe xong bị kiềm hãm, thầm nghĩ phụ nữ này nói chuyện rất khó nghe, không biết còn tưởng là Đỗ Quyên là một cô gái không an phận, đi khắp nơi quyến rũ nam nhân.

Ngay lúc nàng cho rằng cửa thân này không làm được, bỗng nhớ tới lời Thu Sinh nói, hắn nói nếu trưởng bối Vương gia không đáp ứng cửa thân này, thì nói bọn họ hỏi ý Hòe Hoa.

Tâm tư Khâu bà mối một chuyển, cười làm lành nói: "Đại muội tử, không bằng ngươi hỏi Hòe Hoa một tiếng, không chừng nàng vui vẻ gả cho Thu Sinh thì sao?"

Nương Hòe Hoa lại há to miệng nhìn phía sau nàng.

Khâu bà mối thấy thần sắc nàng không đúng, vội quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Hòe Hoa đứng ở phía sau cửa, tay vịn khung cửa, mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm nàng. Thấy nàng quay đầu nhìn qua, bỗng nhiên miệng mím lại, hai tay che mặt chạy đi, vừa chạy vừa ô ô khóc.

Nương Hòe Hoa hô: "Khuê nữ ta trừ bỏ Xuân Sinh ai cũng không gả! Cút đi!"

Kêu xong thấy Khâu bà mối kinh ngạc, nghĩ chuyện này không liên quan tới bà mối, hơn nữa sau này cần tới nàng, đắc tội không tốt, bởi vậy mềm giọng nói: "Lão tỷ tỷ, xin lỗi. Ta không phải trách ngươi, ta là... Ai! Nghiệp chướng, yêu!"

Khâu bà mối thấy nàng bồi lễ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Điều này cũng không là gì. Chúng ta làm cái nghề này, nếu chịu không nổi vài câu, sao còn có thể làm chứ? Chỉ cần có thể tác hợp nhân duyên tốt, chính là tích phúc."

Vừa nói, vừa tò mò nhìn nương Hòe Hoa, chờ nàng nói đầu đuôi.

Nương Hòe Hoa lại không định nói cho nàng biết.

Chủ yếu là việc quan trọng, nàng phải thương nghị với chồng rồi mới nói.

Vì thế khách khí nói: "Làm khó Khâu tỷ tỷ đi một chuyến, thỉnh đi về trước đi. Sau này nếu việc này nói định, sẽ tìm ngươi làm mai mối. Hôm nay hỏa khí ta lớn một chút, Khâu tỷ tỷ đừng trách ta. Tìm một ngày ta nấu vài món ăn, thỉnh Khâu tỷ tỷ tới dùng cơm."

Khâu bà mối thấy nàng không chịu lộ ra, không tiện hỏi thêm. Còn nữa nàng cũng nói, thoả thuận sẽ tìm nàng làm mai mối, nàng có gì đáng lo lắng, kệ cho hai nhà tự mình kéo đi. Kéo cho đã, rồi nàng ra mặt làm bộ một chút, còn bớt việc nữa!

Vì thế, nàng liền nói mấy câu khách khí, rồi đi.

Vừa quay đầu, nàng tới Lâm gia, nói cho Lâm gia biết là Vương gia không đáp ứng mối hôn sự này. Thu Sinh nhất thời ngây dại, nghe nương Hòe Hoa buông lời nói: "Khuê nữ ta trừ bỏ Xuân Sinh ai cũng không gả", thất thanh nói: "Làm sao có thể?!"

Lâm Đại Đầu chợt vỗ bàn nói: "Nằm mơ!"

Vợ Đại Đầu nói thầm nói: "Chuyện gì xảy ra? Sao tự nhiên muốn gả cho Xuân Nhi chứ? Xuân Nhi đã định Đỗ Quyên."

Thu Sinh yên tĩnh một lát rồi hỏi Khâu bà mối: "Khâu đại nương, ngươi có gặp Hòe Hoa không?"

Khâu bà mối vội nói: "Thấy! Thấy! Hòe Hoa nàng..."

Đem biểu hiện của Hòe Hoa ngay lúc đó nói một lần, vừa nghi hoặc nhìn hắn.

Thu Sinh càng thêm thất hồn lạc phách: sao Hòe Hoa không bằng lòng gả cho hắn chứ?

Bọn họ đều đã như vậy, không lấy hắn thì gả ai?

Sao còn có thể gả cho Xuân Nhi đây?

Vậy còn không loạn hết sao!

Lâm Đại Đầu cười lạnh nói: "Chắc là nương Hòe Hoa nhìn trúng Xuân Nhi. Khâu tỷ tỷ, làm phiền ngươi lại đi Vương gia một chuyến, nói Xuân Nhi đã định Đỗ Quyên. Nếu Hòe Hoa nhà nàng không cho gả Thu Sinh thì coi như xong, muống gả cho Xuân Nhi thì không được!"

Thu Sinh nhất thời nóng nảy, bước lên phía trước cản lại nói: "Cha, việc này đừng nóng vội."

Nói đến đây lại dừng lại, đối diện với ba cặp mắt nhìn thẳng vào hắn, tâm tư hắn quay nhanh nhưng không biết nói như thế nào. Rơi vào đường cùng, hắn cũng giống như nương Hòe Hoa, quyết định: thỉnh Khâu bà mối đi về trước. Chờ bọn hắn cùng Vương gia thương lượng xong, lại mời nàng ra mặt làm mai.

Khâu bà mối rất buồn bực.

Vẻ mặt nàng cổ quái nhìn Thu Sinh, nhớ tới phản ứng của Hòe Hoa và nương nàng, dù có tâm tư lung linh cũng không đoán ra chuyện bên trong.

Đoán không ra, đành phải đi.

Chờ nàng đi xong, Lâm Đại Đầu tức giận nói với Thu Sinh: "Cửa thân này còn không kết liễu! Xem đi, còn chưa nói xong đã nháo như vậy. Nàng nằm mơ hả? Muốn gả cho Xuân Nhi, Xuân Nhi chết cũng sẽ không đáp ứng!"

Thu Sinh khó chịu nói: "Cha, nhất định không phải là ý của Hòe Hoa, là ý của nương nàng."

Lâm Đại Đầu nói: "Cho nên ta nói nương nàng khó chơi."

Thu Sinh không lời gì để nói, rốt cuộc cũng bất chấp cố biện giải cho nương Hòe Hoa.

Hắn nghĩ, như thế nào cũng phải giáp mặt Hòe Hoa, hỏi nàng một tiếng.

Không cần hắn đi tìm, buổi chiều cha mẹ Hòe Hoa tới cửa.

Thu Sinh mừng rỡ, vội đưa vào Đông phòng uống trà.

Lâm Đại Đầu hai người thấy bọn họ chủ động tới cửa, kinh ngạc không thôi. Vì không biết ý đồ đến, nên để bọn họ vào nhà ngồi. Bọn họ vì chuyện của Thu Sinh, cả ngày hôm nay đều không ra cửa, cho nên cũng không cần tìm, dễ dàng hội họp.

Cha Hòe Hoa vừa ngồi xuống, lập tức trầm mặt nói với Thu Sinh: "Đại điệt tử đi ra ngoài trước, ta cùng cha ngươi nói vài câu."

Thu Sinh thấy trận này, trong lòng suy tính nói: "Chẳng lẽ Hòe Hoa nói cho bọn hắn biết chuyện đó, nên Vương thúc và thím tìm đến cha tính sổ? Cũng tốt, cùng lắm thì bị đánh mắng một trận, mắng xong đem việc hôn nhân định xuống thì tốt rồi."

Vì thế hắn cung kính đáp ứng một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Đi ra ngoài lại luyến tiếc đi, nên ở cạnh cửa Tây phòng vểnh tai nghe.

Mới một hồi, chợt nghe bên kia cãi nhau, vỗ bàn quát mắng.

Trong lòng hắn kinh hãi, vội đi ra hành lang, mới nghe xong hai câu, mặt liền trắng, giờ mới hiểu được xảy ra chuyện gì.

Cha Hòe Hoa cắn răng nói: "Ngươi dám không đáp ứng? Ngươi nên biết tiểu súc sinh nhà ngươi làm ra chuyện gì?"

Lâm Đại Đầu giận dữ, mắng: "Con trai của ngươi mới là súc sinh đó! Xuân Nhi nhà ta làm cái gì?"

Giọng nương Hòe Hoa the thé nói: "Ngày đó hắn cứu Hòe Hoa..."

Lâm Đại Đầu cướp đường: "Cứu khuê nữ ngươi không cảm kích, còn tới cửa mắng người?"

Nương Hòe Hoa tức giận nói: "Cứu thì cứu, ai kêu cho hắn đạp hư người?"

Cha Hòe Hoa cười lạnh nói: "Nếu không sao nói là súc sinh chứ!"

Lâm Đại Đầu và vợ nghe xong ngẩn ngơ, như không thể tiếp thu sự thực này.

Nhưng Lâm Đại Đầu chỉ sửng sốt trong nháy mắt, liền cuồng nộ vỗ bàn mắng: "Con mẹ ngươi chó má! Ngươi nói Xuân Nhi tao đạp khuê nữ ngươi, ai nhìn thấy? Xuân Nhi từ nhỏ đến lớn chỉ nhớ thương Đỗ Quyên, hắn có thể coi trọng Hòe Hoa sao? Chê cười! Dù khuê nữ ngươi có thoát hết xiêm y hắn cũng không ghé mắt nhìn!"

Cha mẹ Hòe Hoa chạm vào mấu chốt của hắn, triệt để chọc tức hắn.

Sao hắn có thể chịu thua người ta, miệng hắn mắng chửi người rất độc địa.

Cha mẹ Hòe Hoa nghe xong nhất thời nổi điên, đứng dậy muốn đập phá.

Vợ Đại Đầu cũng nổi giận, cùng Lâm Đại Đầu một đối một, kéo hai người đẩy ra phía ngoài, nói bọn họ không biết xấu hổ, muốn vào cửa Lâm gia mà không để ý tới thanh danh khuê nữ, tát nước dơ lên người Lâm Xuân.

Trong lúc xô đẩy, Thu Sinh không thể khoanh tay đứng nhìn, vội vàng tiến lên ngăn cản bốn người, dùng hết sức tách bọn họ ra, nói mình có lời, một lần nữa khuyên bọn họ ngồi xuống.

Đợi bốn người hùng hùng hổ hổ ngồi xuống, hắn mới cúi đầu, xấu hổ nói với cha Hòe Hoa: "Thúc, các ngươi nói sai người. Hòe Hoa không có nói cho các ngươi, ngày đó là ta cứu nàng?"

Lúc này đến phiên cha mẹ Hòe Hoa dại ra.

Tiếp theo, nương Hòe Hoa như mèo bị dẫm đuôi, nhảy dựng lên, dậm chân vỗ tay, kéo dài thanh âm la mắng: "Hòe Hoa đáng thương của ta —— gặp một gia đình súc sinh! Dám làm không dám nhận, đệ đệ làm kêu ca ca ra lãnh. Các ngươi còn là người sao? Các ngươi sẽ bị thiên lôi đánh —— "

Mắng còn không giải hận, đơn giản ngồi bệt xuống đất, khóc lớn lên.

Thu Sinh nghe choáng váng, vội la lên: "Là thật ——" hắn chuyển hướng cha Hòe Hoa —— "Thúc ngươi quên sao, ngày đó ta trở về muốn gọi người, ngay ở cửa thôn gặp ngươi và Đại Cường ca đó. Là ta cứu Hòe Hoa, không phải Xuân Nhi. Ngày đó Xuân Nhi không có mặt, sao có thể làm chuyện đó chứ."

Nói xong xấu hổ cúi đầu, tương đương thừa nhận là chính mình tao đạp khuê nữ người ta.

Cha Hòe Hoa lại cho rằng trong lòng hắn có quỷ, đỏ mắt theo dõi hắn nói: "Ngươi cho là khuê nữ ta bị mù hả? Nàng nói là Xuân Sinh, ngươi nói là ngươi, hai huynh đệ các ngươi còn là người sao? Đệ đệ không cần thì ca ca nhận, vì Đỗ Quyên mà g để ý chết sống của khuê nữ ta?"

Thu Sinh cả kinh nói: "Hòe Hoa nói? Làm sao có thể? Rõ ràng chính là ta!"

Hắn lo sợ nghi hoặc không thôi, lòng tràn đầy hỗn loạn.

Cha Hòe Hoa thẹn quá thành giận, một quyền nện trên mặt hắn.

Thu Sinh bị đánh lảo đảo lui về phía sau, máu mũi chảy xuống cũng không biết đau, vẫn lẩm bẩm nói: "Điều đó không có khả năng! Điều đó không có khả năng! Điều đó không có khả năng!"

Cha Hòe Hoa nghe xong còn muốn đánh tiếp, bị Lâm Đại Đầu ngăn cản.

Với tính tình của Lâm Đại Đầu, nhất định phải đánh trả lại quyền này mới bỏ qua, nhưng hắn bị lời Thu Sinh dọa: không biết thật là Thu Sinh tao đạp khuê nữ người ta hay là Xuân Sinh không cẩn thận bị Hòe Hoa hãm hại, sau đó Thu Sinh giúp đệ đệ ra mặt nhận. Hắn cho rằng Lâm Xuân tuyệt sẽ không chủ động thân cận Hòe Hoa, nếu có làm chuyện đó cũng là bị nàng mê hoặc.

Vì lý do đó, hắn không như lúc trước nói lý hợp tình.

Nhưng hắn như cũ không muốn chịu thiệt, hai tay chống nạnh, kêu danh hiệu cha Hòe Hoa: "Vương ngốc, ngươi cho là Lâm gia ta không ai phải không? Muốn đánh nhau, tốt, gọi hết người tới, chúng ta đánh! Cũng để mọi người phân xử: đại nhi tử ta cứu khuê nữ ngươi còn cứu sai hả? Thu Sinh, ngươi nên mặc kệ nàng, nàng đáng bị chết đuối!"

Nếu Thu Sinh nhận, hắn chết cũng cho là Thu Sinh.

Nháo, dùng sức nháo!

Nháo lên thì mất mặt cũng là Hòe Hoa, hắn sợ con mẹ gì!

Nương Hòe Hoa vỗ đất khàn giọng hô: "Nếu không phải Lâm Xuân Sinh làm, Thu Sinh có thể thừa nhận thống khoái như vậy sao? Hắn là giúp đệ đệ che đậy! Thứ không biết xấu hổ! Hai huynh đệ đều không phải là người!"

Việc này là có thể thay thế sao?

Thu Sinh thống khổ vạn phần, hoàn toàn không thể lý giải ý nghĩ của bọn họ.

Vợ Đại Đầu cũng bối rối, nàng vốn kiên quyết không nhận, nhưng Thu Sinh vừa ra mặt cũng làm cho nàng nghi ngờ.

Nàng vẫn tin tưởng 2 đứa con trai của mình, cảm thấy mười phần là Thu Sinh cứu Hòe Hoa. Bởi vậy nàng nói với nương  Hòe Hoa: "Nương Hòe Hoa, ngươi đứng lên trước đi. Việc này không thể so cạnh, làm sao có thể tính sai chứ? Nên nghe Thu Sinh nói đã."

Nương Hòe Hoa mắng: "Nói cái rắm! Ngươi cũng biết là việc này không có khả năng tính sai, khuê nữ ta có thể bôi nhọ chính mình sao?"

Cha Hòe Hoa cũng nói: "Ngày đó Hòe Hoa từ miếu nương nương đi ra, các ngươi còn muốn chống chế? Xuân Sinh không phải ở miếu nương nương sao?"

Vợ chồng Lâm Đại Đầu đồng loạt nhìn về phía Thu Sinh.

Thu Sinh cố trấn định, giải thích: "Là ta cõng nàng tới đó. Lúc đó Hòe Hoa bị hôn mê." Chợt nhớ tới cái gì, lại nói: "Không tin các ngươi đi về hỏi Hòe Hoa: lúc nàng tỉnh lại có phải ở Tây sương  hay không? Xuân Nhi ở Đông sương. Lúc ấy khóa cửa, ta vào không được, mới đem nàng đặt ở Tây sương, rồi ta đi gọi người, gặp phải Vương thúc và Đại Cường ca..."

Hắn thấy mình may mắn vận phần vì lúc ấy Xuân Nhi không có mặt, bằng không nếu đặt Hòe Hoa đặt ở Đông sương nơi hắn ở, thì hôm nay càng nói không rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play