Đỗ Quyên bưng tới trà và hạt dưa cho bọn họ nhâm nhi.
Lâm Đại Đầu đảo qua bốn phía sân viện, rồi hướng Đỗ Quyên nói: "Quay đầu bắt mấy con gà mái tới cho ngươi nuôi. Một gia đình không có trứng gà ăn là không được. Ngươi lại thích ăn trứng gà luộc."
Đỗ Quyên còn chưa lên tiếng, vợ Đại Đầu vội nói tiếp: "Hôm trước Tước Nhi nói, Đỗ Quyên mới dọn ra, không có thời gian nuôi. Đợi làm xong mọi thứ, nàng sẽ bắt mấy con gà mái, còn có tiểu Thu đưa đến đó."
Lâm Đại Đầu bĩu môi nói: "Ai hiếm lạ nhà hắn!"
Vợ Đại Đầu trợn mắt nói: "Ngươi nói cái gì?"
Lâm Đại Đầu vội nói: "Ta không nói Tước Nhi."
Lâm Xuân ngừng tay, ngẩng đầu hỏi: "Cha, ngươi hôm nay đến làm gì?"
Lâm Đại Đầu cả giận: "Tên tiểu tử ngươi, cha không có chuyện thì không thể tới hả? Hừ, cha thật là có chuyện: ngày lành nhị ca ngươi định vào mười tám tháng chạp (18/12), cưới Tước Nhi xong là đến tết. Ta và nương ngươi tới đây nói cho ngươi và Đỗ Quyên một tiếng."
Đỗ Quyên nhất thời đầy mặt kinh hỉ, nói: "Thật sự? Đều định rồi?"
Vợ Đại Đầu vui vẻ trả lời: "Đều định rồi."
Lâm Xuân cũng cười, suy nghĩ một chút nói: "Đến lúc đó ta xin nghỉ học sớm, trở về không đi nữa, chờ qua năm sau mới đi."
Lâm Đại Đầu chụp chân nói: "Cha cũng muốn như vậy. Vốn muốn định mùng tám, nhưng nếu định mùng tám, hại ngươi chạy về lại phải trở lại trường, mất công đường xá xa xôi phải nhiều chuyến."
Lâm Xuân gật đầu, đúng là như vậy.
Hỏi xong, hắn lại cúi đầu điêu khắc.
Đỗ Quyên hỏi: "Thu Sinh ca ca đã định chưa?"
Thu Sinh là lão Đại, nếu không phải chờ hắn, Hạ Sinh đã sớm cưới.
Lâm Đại Đầu và vợ liếc nhau, tằng hắng một cái, nói: "Chúng ta muốn cùng Vương gia cầu Hòe Hoa..."
Một lời chưa xong, tay Lâm Xuân run lên, cái giũa trượt đi, suýt hư luôn cái bình phong.
Hòe Hoa thích Lâm Xuân, không có khả năng đáp ứng cửa thân này; dù nàng chịu ủy khuất, Thu Sinh cũng không thể cưới. Từ khi nàng cầu mình nói những lời kia, đủ thấy nàng là người cố chấp, nếu vào Lâm gia, còn không biết nháo ra chuyện gì nữa.
Bởi thấy Lâm Xuân ngăn trở, nàng muốn nghe hắn nói như thế nào.
Vợ chồng Lâm Đại Đầu ngạc nhiên hỏi: "Xuân Nhi, sao không được?"
Sắc mặt Lâm Xuân âm tình bất định, suy nghĩ một hồi mới nói: "Mấy người hay để ý nhà người khác, dễ gây chuyện lắm. Nương của nàng, há miệng dù không có việc gì cũng sẽ nói thành có chuyện..."
Hắn vừa nghĩ vừa nói, càng nói càng thuận, liệt kê từng sai trái của nương Hòe Hoa, cứ như là không phải giúp đại ca hắn tìm đại tẩu, mà là đang giúp hắn tìm mẹ vợ, một điểm sai cũng không được.
Đỗ Quyên nghe xong buồn cười, cúi đầu.
Vợ Đại Đầu nói: "Ta cũng suy nghĩ đến việc này, chỉ là thấy Hòe Hoa không sai, con gái trong thôn không bằng nàng, nên chấp nhận thôi."
Đỗ Quyên đột nhiên nghĩ tới, nói: "Đại Đầu bá bá thấy nhà ông ngoại ta thế nào? Khuê nữ đại cữu nhị cữu ta đều trưởng thành rồi, như biểu tỷ Hoa Lan, biểu tỷ Thúy Nhi đều đến tuổi làm mai."
Vô luận ngăn trở như thế nào, còn phải giải quyết từ căn bản mới được.
Lâm Xuân lập tức nói: "Đúng, đúng! Thúy Nhi cũng không tệ! Ta đã gặp, bộ dạng xinh xắn, nói chuyện hào phóng, làm việc nhanh nhẹn, cha mau nhờ người tới cửa hỏi đi. Phùng ông ngoại hào sảng nhất, Phùng đại cữu cũng sảng khoái, đại mợ hiền lành nhất..."
Hắn chỉ lo khen Thúy Nhi, toàn không nghĩ tới không thích hợp.
Lâm Đại Đầu mắng thầm: "Tiểu tử đáng chết cũng không sợ Đỗ Quyên nghe xong khó chịu, còn tưởng rằng ngươi coi trọng Thúy Nhi nữa." Vì thế hoảng hốt vội nói: "Ngươi mới thấy qua người ta vài lần, nói làm như thân lắm!"
Đỗ Quyên lại trợ trận: "Xuân Sinh chưa nói sai, ta cũng thích nhất biểu tỷ Thúy Nhi."
Lâm Đại Đầu và vợ liếc nhau, trong lòng đã có ba phần ý động.
Vợ Đại Đầu nói: "Người khác ta không hiểu được, đại mợ nàng thì ta biết, lúc Đỗ Quyên tắm ba ngày từng đến đây, là người hiền lành hòa khí nhất."
Lâm Đại Đầu cao giọng nói: "Người khác sao không hiểu được? Ông ngoại và đại cữu nàng ngươi chưa gặp qua sao? Đó là người tốt sảng khoái, biết đạo lý, so với Hoàng gia mạnh hơn nhiều." Rồi nhìn qua Đỗ Quyên, "Ta không phải không nghĩ tới, chỉ là Phùng gia ở bên ngoài cũng tính người trong sạch, tiểu di ngươi gả cho Nhậm huynh đệ, là người có tiền đồ. Ông ngoại và đại cữu ngươi có thể coi trọng Thu Sinh sao?"
Đỗ Quyên bật cười nói: "Ai nha, đây là lần đầu tiên Đại Đầu bá bá "nâng chí khí người khác, diệt uy phong của mình", sao đột nhiên khiêm tốn vậy chứ? Thu Sinh ca ca tốt lắm, ngươi đừng nói hắn tệ quá. Nếu không tốt ta có thể nói cho biểu tỷ sao?"
Lâm Đại Đầu nghe xong trong lòng vui vẻ, toàn thân thư thái!
Vợ Đại Đầu cũng cười không khép miệng.
Lâm Xuân nhìn thoáng qua Đỗ Quyên, nghĩ kế nói: "Chuyện lớn đời người, không gấp được. Đại ca bị chậm trễ, đơn giản chờ thêm một chút. Đợi lúc nhị ca thành thân, Phùng gia khẳng định sẽ đến đưa gả Tước Nhi tỷ tỷ ——" Đỗ Quyên cướp lời nói: "Thúy nhi biểu tỷ nói phải tới sớm." —— "Vậy thì thật là tốt. Chờ nàng tới, đại ca có thể gặp Thúy Nhi, bọn họ cũng có thể thấy đại ca. Lúc đó cha lại nhờ sư phó ở giữa nói vào, không sợ không thành."
Lâm Đại Đầu vừa nghĩ, quả nhiên thỏa đáng, vội nói cứ làm như vậy.
Cuối cùng ngăn trở được chuyện Hòe Hoa, Lâm Xuân nhìn Đỗ Quyên nhẹ nhàng thở ra.
Hắn sẽ không cưới Hòe Hoa, cũng sẽ không để những huynh đệ khác của Lâm gia cưới nàng!
Với tâm cơ của nàng, thêm tâm tư của nàng đối với hắn, nếu vào cửa Lâm gia, tương lai làm chị em dâu với Đỗ Quyên, khẳng định sẽ làm cho Đỗ Quyên thêm không thoải mái. Đáng giận là, tuy hắn hoài nghi Tảm Lao Yên rơi xuống nước do nàng phá rối, thậm chí chuyện của Tiểu Liên và Bát Cân lần trước cũng do nàng lửa cháy thêm dầu, nhưng tìm không ra chứng cứ, đành phải cho qua.
Đỗ Quyên cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng lại có chút không được tự nhiên.
Nói như thế nào đây?
Nếu cửa thân này mà thành, các tỷ muội biểu tỷ muội của nàng hẳn phải hội tụ một nhà, nghe thấy cũng mất tự nhiên. Nhưng Lâm gia quả thật không sai, Thu Sinh cũng không sai, không tính ủy khuất Thúy Nhi tỷ tỷ.
Thôi, có được hay không cuối cùng còn phải do quyết định của ông ngoại và đại cữu.
Nói định việc này xong, Đỗ Quyên liền đi nấu cơm trưa.
Vợ Đại Đầu cũng vội đi theo.
Quế Hương về nhà, hai mẹ con nàng vừa nấu cơm làm đồ ăn vừa nói chuyện.
Vợ Đại Đầu nghĩ Hoàng Tước Nhi cuối năm sẽ vào cửa, sau đó các con dâu khác cũng lục tục muốn vào cửa, nhiều năm qua nàng từ vợ trở thành bà, gánh nặng trên vai nhẹ hơn, có thể an hưởng phúc con cháu. Không nói việc khác, mấy chuyện nấu cơm làm gia vụ sẽ không cần nàng ra sức nữa. Bởi vậy tâm tình nàng rất tốt, cùng Đỗ Quyên cao giọng đàm luận tương lai.
Đỗ Quyên mỉm cười nói: "Không cần vài năm, Lâm gia sẽ chật cứng người đó."
Vợ Đại Đầu vội gật đầu, nói đến lúc đó con nít cũng nhiều, nháo chết.
Tâm tình nàng tốt, tự giác cùng Đỗ Quyên tri kỷ, Lâm Xuân lại là con cưng của nàng, bởi vậy rất săn sóc nhỏ giọng nói: "Ngươi chuyển đến đây cũng tốt. Xuân Nhi cũng sợ nháo, xem hắn phí tâm xây nhà là biết, tương lai không nhất định nguyện ý ở trong nhà đâu. Mấy huynh đệ lập gia đình ở chung, chị em dâu nhiều, cháu nhiều, va chạm là không tránh khỏi, vẫn là ở xa chút tự tại hơn, ít thị phi. Hắn dù sao có tay nghề, lại có nguyên liệu, nền móng ở đây lại lớn, trước sau đều có thể nới rộng thêm, sau này muốn an bài thế nào thì làm thế đó, không cùng bọn họ chen chúc."
Nàng trực tiếp xem Đỗ Quyên là con dâu, còn nghĩ xa.
Đỗ Quyên không thẹn thùng xấu hổ, chỉ là rất kinh ngạc.
Nàng thăm dò hỏi: "Thím không mong chờ Xuân Sinh có chức vị?"
Làm cha nương đều không mong con thành rồng rạng rỡ tổ tông sao?
Sao Đại Đầu thím giống như chưa từng nghĩ tới chuyện này vậy chứ!
Vợ Đại Đầu sửng sốt một chút, cười nói: "Mong chờ! Nhưng hắn có thể có chức vị sao? Hắn là một thợ mộc, có thể có chức vị gì? Hắn vào thư viện chẳng phải là giúp người ta làm bình phong, họ thấy nói tốt, mới cho hắn đi sao? Nói tới nói lui, có tay nghề vẫn đáng tin hơn. Ta thấy, chức vị cũng không có gì tốt. Liền nói Hoàng gia đi, Hoàng Nguyên còn chưa làm quan nữa, chỉ là khảo cái tú tài, nghe nói viết thứ gì đã bị giam vào đại lao, hại các ngươi tại phủ thành hơn một tháng. Cho nên ta chỉ muốn, Xuân Nhi không làm quan cũng tốt, thì làm thợ mộc. Làm thợ mộc có gì không tốt? Vững chắc lại kiếm tiền, đồ hắn làm ra không phải toàn đưa đi kinh thành sao."
Đỗ Quyên nghe được ngốc ngốc, chỉ có gật đầu mà thôi.
Ngẫm kỹ lại, thật đúng là có chuyện như vậy.
Lâm gia tộc đều ở trong thôn, Lâm Đại Đầu lại cùng gia đình vợ bất hoà, không có thân thích qua lại, cho nên với Đỗ Quyên có cảm giác đặc biệt mới lạ. Hai người ăn cơm trưa, buổi chiều lại giúp Đỗ Quyên cày bới một mảnh đất, sau đó lại ăn cơm chiều, lăn lộn hết một ngày mới đi. Thật sự là ở gần, ngượng ngùng nói đi về nhà, nói giường còn chưa làm xong, bằng không bọn họ thật muốn ở lại đây một đêm.
Qua vài ngày, phiền toái tới: Nhị Nha rốt cuộc nhờ nàng giúp đỡ, muốn nàng hỗ trợ tác hợp nàng và Hoàng Tiểu Bảo.
Đối mặt nàng, Đỗ Quyên không đông cứng như đối với Hòe Hoa.
Nàng nói với Nhị Nha, mình chung quy không phải là con gái ruột Hoàng gia, lần này lại cùng Hoàng gia náo loạn một trận, quả thực không tiện nhúng tay vào việc hôn nhân của Hoàng Tiểu Bảo. Nếu để cho gia gia nãi nãi biết, còn không biết sẽ mắng nàng như thế nào nữa.
Nhị Nha liền nói, chỉ cần nàng hởi tâm ý của Hoàng Tiểu Bảo một tiếng, không cần thiết nàng giật dây bắc cầu. Nếu Hoàng Tiểu Bảo vô tình với nàng, nàng cũng hết hy vọng.
Đỗ Quyên bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng.
Kỳ thật nàng đã biết kết quả, nhưng không muốn đem chuyện Hoàng Tiểu Bảo thích Hòe Hoa nói cho Nhị Nha biết, đành phải đi hỏi một tiếng, rồi về cự tuyệt nàng.
Trưa hôm đó, Lâm Xuân mang theo Như Gió chạy ra ruộng.
Đây là sinh hoạt mỗi ngày của hắn bất kể mệt mỏi hay không. Ngày xưa hắn sẽ chạy lên núi, bởi vì gần đây đều ăn ở bên ngoài, buổi tối cũng không về nhà ngủ, bởi vậy thừa dịp này đi hít thở, đi quanh thôn một chuyến, về thăm nhà cha mẹ.
Nhưng đoạn đường này gần quá, nên hắn cố ý dọc theo bờ sông, từ miếu nương nương đi một vòng, mới đi vào thôn. Về nhà nếu không có chuyện gì, sẽ ra vườn rau giúp Đỗ Quyên hái chút rau dưa, vừa lúc bắt kịp buổi cơm trưa.
Gần một tháng nay, hắn đều nghỉ ngơi như vậy.
Cho nên, có người dò rõ thói quen này của hắn, sớm chờ hắn.
Nơi ruộng đồng phụ cận miếu Nương nương, Hòe Hoa kéo 2 giỏ củ cải, đậu lớn, ở bờ sông gần đó rửa, chuẩn bị gánh về nhà.
Hoàng Tiểu Bảo cũng ở phụ cận làm việc, còn cùng nàng cách ruộng nói cười nữa.
Bởi thấy nàng một mình, trong lòng động ý, vẫn lưu tâm bên này. Thấy nàng rửa xong, cũng đến lúc kết thúc công việc, vòng qua muốn đi cùng với nàng về nhà, giúp nàng cõng đòn gánh, dọc theo đường đi trò chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT