Lâm Xuân đang giao phó Hoàng Tiểu Bảo làm gì đó, nghe nàng  nói hắn vội kêu Tiểu Bảo chờ hắn, xong đi vài bước sang bên cạnh, đứng trên một tảng đá chờ Đỗ Quyên đi tới, giải thích cho nàng nghe.

"5 năm sau, nếu ta không trở lại, ngươi còn ở lại đây sao?"

Đỗ Quyên nghe xong ngẩn ngơ, nói không ra lời.

Lâm Xuân nhìn dòng sông uốn lượn quanh chân núi, buồn bã nói: "Với ta mà nói, dùng vật liệu gì không quan trọng, quan trọng là: cái nhà này do ta tự tay giúp ngươi dựng nên. Ngươi biết ta, làm bất cứ chuyện gì, đều toàn tâm toàn ý làm."

Yên lặng cả nửa ngày Đỗ Quyên mới hỏi tiếp: "Vật liệu ở đâu ra?"

Lâm Xuân nói: "Là thái gia gia tích trữ khi xưa. Hắn cho ta."

Đỗ Quyên nuốt nước miếng, bởi nhất thời không biết nói cái gì, nên hỏi tới chuyên không liên quan: "Cây to như vậy, làm sao chuyển từ trong núi ra?"

Lâm Xuân mỉm cười nói: "Đây không phải là từ trong núi chuyển ra."

Thấy vẻ mặt Đỗ Quyên mê hoặc, giải thích: "Hơn một trăm năm trước, Lâm gia vừa tới đây, nơi này đều là rừng sâu núi thẳm, cây cối dày đặc, đặc biệt là nam mộc chiếm đa số. Tổ tiên liền thu chứa rất nhiều."

Đỗ Quyên giật mình, nghi hoặc hỏi: "Đều cho ngươi, những người khác chịu sao?"

Con cháu Lâm gia đông đảo, không chỉ có một mình Lâm Xuân.

Lâm Xuân nhẹ giọng nói: "Lão tổ tông cho ta mấy thứ, gia tài khác ta không thể nhúng chàm. Hắn còn có ý khác: mấy thứ này cho người bên ngoài, dễ dàng lãng phí, chỉ có đến trên tay ta, mới không bôi nhọ chúng nó."

Giờ Đỗ Quyên mới hiểu được.

Nhưng là, hắn dùng nó xây cho mình căn nhà gỗ, vậy không lãng phí sao?

Lâm Xuân vừa nhìn vẻ mặt nàng, liền biết nàng đang suy nghĩ cái gì.

Hắn hạ thấp người, ngồi xuống trên tảng đá.

Nhìn ruộng đồng và thôn trang dưới chân núi, hắn buồn bã nói: "Đỗ Quyên, ta không nghĩ dùng căn nhà này trói buộc ngươi, cũng không trói nổi ngươi. Ta chỉ nghĩ dựng cho người một căn nhà đẹp, tìm được vật liệu gì thì ta dùng cái đó."

Thanh âm của hắn có chút ưu thương.

Đỗ Quyên bỗng hiểu, nhịn không được run sợ ——

5 năm ước hẹn, hai tay nàng chuẩn bị, Lâm gia cũng hai tay chuẩn bị, nhưng thiếu niên Lâm Xuân thì không. Hắn bỏ toàn bộ tình cảm và tâm lực để tạo hình tình yêu này, giống như hắn tỉ mỉ tạo hình mỗi một kiện tác phẩm.

Căn nhà này với hắn là đại biểu tình yêu của hắn với Đỗ Quyên.

Không cần biết là vật liệu gì, hắn đều dốc hết nhiệt tình và tâm sức!

Căn nhà này, trân quý nhất không phải những vật liệu kia, mà là tâm huyết của hắn!

5 năm ước hẹn, trong lòng hắn chỉ ôm kết cục tốt đẹp!

Là kết cục duy nhất!

Trầm mặc hồi lâu, Đỗ Quyên nhẹ giọng nói: "Thì theo ý ngươi đi."

Tuy rằng nàng chưa nói gì, nhưng Lâm Xuân biết nàng hiểu tâm ý của mình.

Hắn liền vui sướng cười.

Tĩnh một hồi, hắn lại nói cho nàng biết: "Đây cũng là ý của thái gia gia. Đầu tiên ta dự định dùng vật liệu thừa của nhà ta. Thái gia gia nói, làm long trọng chút, miễn cho về sau một mình ngươi ở, những kẻ không có mắt trong thôn tới cửa khi phụ ngươi. Ngươi lại nói không cưới, Hoàng gia lại nháo đến như vậy, người khác còn không nghĩ bậy?"

Đỗ Quyên nhìn hắn gật đầu nói: "Các ngươi nghĩ  chu đáo."

Lâm Xuân liền ôn nhu nhìn nàng.

Đỗ Quyên nghĩ nghĩ, lại nói: "Ta chỉ cảm thấy, dùng vật liệu tốt mà xây nhà nhỏ có vẻ như đại tài tiểu dụng, quá lãng phí."

Lâm Xuân lắc đầu nói: "Sao ta lại lãng phí chứ! Ngươi nhìn thấy những vật liệu kia, to nhất chỉ cỡ một hai người ôm. Ta chuẩn bị dùng để làm cột chính. Bởi vì cần phải dựng lầu các phía trên, cơ cấu cần phải vững chắc. Trong khố phòng nhà cũ, còn có thật nhiều cây gỗ 2, 3 người ôm đó. Nếu dùng những cây to đó dựng căn nhà nhỏ mới chính là lãng phí, hơn nữa không phối hợp. Cho nên ngươi không cần băn khoăn, căn nhà này cũng không phí bao nhiêu vật liệu. Ta đều cân nhắc làm."

Đỗ Quyên nghe xong há to miệng nhìn hắn, nửa ngày không thể khép.

Lâm Xuân đi quanh nàng, cố ý nói: "Hoàn hồn, hoàn hồn! Ngươi cũng "Thấy tài mở mắt" nha!"

Đỗ Quyên bật cười.

Nàng đứng lên, nói: "Ta đi nấu cơm. Ngươi cũng bận rộn đi thôi."

Lâm Xuân cũng đứng dậy, phủi mông một cái đang định đi, Lâm Đại Mãnh đi tới hỏi: "Sư phó của ngươi còn chưa trở về?"

Lâm Xuân lắc đầu nói: "Không có."

Lâm Đại Mãnh nhíu mi lẩm bẩm: "Việc lạ. Sao đi lâu như vậy?"

Lâm Xuân nói: "Chỉ mới vài ngày. Đại bá, có lẽ sư phó có việc cần làm."

Lâm Đại Mãnh lắc đầu, không nói đến việc này, nói cho hắn biết: "Hôm nay nền móng có thể làm xong, ngày mai có thể thế tường. Có phải chân tường đều dùng đá xanh?"

Lâm Xuân gật đầu nói: "Ai! Sợ nước trên núi đổ xuống."

Hai người vừa nói vừa đi đến công trường.

Lại nói, trong lán cỏ trên công trường, mọi người đang thái rau nấu cơm, thập phần náo nhiệt. Ngoài tẩu tử Lý gia nuôi rắn, còn có Hoàng Tước Nhi, Quế Hương, Thanh Hà, Hòe Hoa và Nhị Nha.

Đỗ Quyên sợ gặp chuyện không may, hai lần ba lượt đuổi các nàng về, nhưng đuổi cũng không đi.

Quế Hương thì không cần nói, thân thiết với Đỗ Quyên, lại nghe lời vợ Đại Mãnh đến bồi nàng, đương nhiên ỷ vào lý do này; Hòe Hoa dĩ nhiên là vì Lâm Xuân; về phần Nhị Nha, Đỗ Quyên nhìn ra nàng có tâm tư với Tiểu Bảo ca ca, nên âm thầm đau đầu, may mắn nhà nàng còn khó khăn, không rảnh mỗi ngày đến, chỉ có thể ngẫu nhiên đến nửa ngày; còn có Thanh Hà, Đỗ Quyên cũng không biết vì sao nàng vô giúp vui.

Đỗ Quyên nghĩ tại sao mình đi ra sống một mình?

Còn không phải là náo loạn một thân phiền toái mới ra ngoài.

Chuyện của mình còn giải quyết không xong, nào có tâm quản người khác!

Bởi vậy, mỗi ngày nàng đuổi các nàng một lần, nói tới nói lui nhắc nhở: xảy ra chuyện đừng trách nàng.

Cái này còn không tính, buổi trưa vợ Đại Mãnh lại đây, nàng nhân cơ hội nói với nàng: " Mẹ nuôi, ngươi kêu Quế Hương các nàng đi thôi. Ở đây không cần nhiều người hỗ trợ. Trên công trường lui tới đều là nam nhân, quay đầu lỡ có chuyện gì, không chừng lại như chuyện xảy ra ở nhà Lâm Xuân lúc trước, lúc đó tội của ta lại thêm một bậc, khẳng định người sẽ nói ta là "chỉ có Đỗ Quyên nhiều chuyện, đang tốt lành đòi ở riêng, kêu một đám người đến giúp xây nhà, biến thành gà bay chó sủa, còn không xảy ra chuyện!" ta không oan sao?"

Vợ Đại Mãnh nghe xong cười rộ lên, rồi nói với đám người Hòe Hoa: "Ngày mai các ngươi đừng tới, một mình Quế Hương giúp là đủ rồi. Quế Hương, ngươi coi chừng chút, buổi tối kết thúc công việc cùng Phúc Sinh ca ca ngươi đi về."

Quế Hương vội đáp ứng.

Hòe Hoa mỉm cười nói: "Chúng ta ở trong lán nấu cơm, cũng không đi ra công trường, nào có những chuyện kia. Đỗ Quyên bị nháo sợ. Yên tâm, dù có việc cũng không trách ngươi."

Thanh Hà cũng đi theo hát đệm.

Nhị Nha cũng đỏ mặt, nói nàng sẽ không chạy loạn.

Mọi người đều không chịu đi.

Đỗ Quyên thấy các nàng bướng bỉnh, rất bực mình, lại nghĩ đã nói với vợ Đại Mãnh, thật có chuyện không thể đổ lên đầu nàng, nên cũng lười nói, mặc cho các nàng có tâm tư gì, nàng mặc kệ.

Cứ như vậy, mấy ngày kế tiếp, Hòe Hoa không thể dọ thám được tâm tư Đỗ Quyên.

Nhìn tình hình nàng chung đụng với Lâm Xuân, cũng không quá thân mật.

Người Lâm gia cũng rất kỳ quái, hỏi tới việc hôn nhân của Lâm Xuân và Đỗ Quyên, đều nói không biết; đám người Lâm Đại Đầu biết chuyện càng không nói, mặc kệ người bên ngoài đoán như thế nào, bọn họ nghe xong chỉ cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Nhìn người ta không ngừng khiêng gỗ đá tới, trong lòng Hòe Hoa chua xót không thôi.

Nhưng nàng sẽ không buông tha. Tảm Lao Yên chính là con cờ mấu chốt của nàng.

Một ngày qua đi, sau bữa cơm chiều người đều giải tán, ngay cả tỷ muội Đỗ Quyên cũng về miếu nương nương, trên công trường chỉ còn lại Lâm Xuân. Bởi vật liệu đều được chuyển đến, buổi tối cần một người trông coi, hắn liền ở lại.

Dưới màn đêm, hắn cầm một ngọn đèn lồng, đi quanh công trường xem xét.

Lúc này, Hòe Hoa không biết từ đâu chui ra.

"Xuân Sinh, Đỗ Quyên các nàng đi rồi?" Hòe Hoa hỏi.

"Đi." Lâm Xuân nhìn nàng một cái, không hề ngạc nhiên nàng xuất hiện ở đây.

"Ta tới Lý gia tặng đồ, Lý tẩu tử nói muốn nói chuyện với nương ta, lát nữa sẽ về chung. Ta tới sẽ Đỗ Quyên các nàng đã đi chưa." Hòe Hoa thấy hắn không hỏi, chủ động giải thích.

Lâm Xuân nghe xong cũng không phản ứng, như cũ xem xét chân tường.

Hòe Hoa cẩn thận đi tới, thấy dùng tảng đá lớn dày bằng phẳng xây chân tường, nhẹ giọng nói: "Ngươi đối với Đỗ Quyên thật tốt."

Lâm Xuân lạnh nhạt nói: "Tận một phần tâm mà thôi."

Hòe Hoa nghe xong giật mình, khuyên nhủ: "Ngươi không bỏ xuống được cũng là khó tránh khỏi. Đỗ Quyên chuyển đến đây, sau này không thấy mặt Tảm cô nương, tranh chấp sẽ ít đi, cũng ít phát sinh thị phi. Mặc kệ tương lai như thế nào, tách ra ở là biện pháp tốt."

Lâm Xuân "Ngô" một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Hòe Hoa thấp thỏm trong lòng, lại nói: "Buổi sáng Hoàng tú tài tới, cùng Đỗ Quyên nói một hồi lâu. Ta thấy bọn họ rất tốt, không gây gỗ."

Lâm Xuân nói: "Bọn họ có cái gì để gây."

Hòe Hoa không biết hắn có ý gì, không dám nói tiếp.

Ngừng một hồi, nàng mới nói: "Đỗ Quyên đi, Tảm cô nương chịu tội. Nghe nói Hoàng thím không thích nàng, trách nàng chen vào Đỗ Quyên. Cũng khó trách Hoàng thím luyến tiếc, tốt xấu gì cũng do mình nuôi lớn, biết rõ tính tình, đương nhiên hợp tâm ý. Tảm cô nương thì khác, xuất than đại gia, khác với nông dân chúng ta. Bất quá, ta rất bội phục Tảm cô nương. Buổi sáng khi ta tới, thấy nàng giặt xiêm y. Nay chuyện gì nàng cũng làm, không hề giống tiểu thư đại gia."

Lâm Xuân quay đầu, đối với nàng cười, nói: "Khuê nữ nuôi mười mấy năm, dù không phải ruột thịt cũng sẽ luyến tiếc. Đừng nói bọn họ, ngay cẩch nương ta đều luyến tiếc Đỗ Quyên đi. Nhưng nàng nhất định ở một mình, chúng ta cũng không có cách nào."

Tâm Hòe Hoa nhảy dựng, nói: "Tính tình Đỗ Quyên là như vậy."

Muốn hỏi thêm chút, nhưng không muốn để lộ dấu vết, cố nhịn xuống.

"Lâm Xuân, ngươi không cần đi học sao?"

Nàng quả thực không làm rõ được tình hình hiện tại của Lâm Xuân và Đỗ Quyên, đành nói bóng nói gió.

Lâm Xuân cẩn thận vượt qua một đống đá, nói: "Xây nhà xong sẽ đi. Căn nhà này xây xong, ta giải quyết được một chuyện, có thể an tâm đi học."

Hắn nói thật. Nhà này xây xong, hắn tạm thời giải quyết xong một tâm nguyện.

Sau đó, hắn muốn toàn tâm toàn ý học hành, tranh thủ công danh.

Hòe Hoa nghe ngây người, không thể tin được tai của mình.

Lại nhìn Lâm Xuân đã leo lên đâu tường cao đến ba thước, đứng nhìn bốn phía, bỗng nhiên quay về phía nhà Bệnh Chốc Đầu hô: "Bệnh Chốc Đầu ca, lại đây nói chuyện."

Bệnh Chốc Đầu cao giọng đáp ứng, nói lập tức tới ngay.

Hòe Hoa không đợi được, nói với Lâm Xuân: "Xuân Sinh, ta đi."

Lâm Xuân cúi đầu yên lặng nhìn về phía nàng, bỗng nhiên cười, dặn dò: "Trời tối, coi chừng chút."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play