Nàng không nghĩ tới mình viện lý do chẳng những không ngăn cản được con gái có ý niệm cùng Lâm gia kết thân, ngược lại thì càng làm cho ý nghĩ này thêm kiên định, cứ như vậy quyết định.
Nàng sửng sốt một hồi, mới thấp giọng nói: "Tú Anh, ngươi đây là..."
Phùng Thị tiếp nhận Đỗ Quyên từ tay nàng, một bên nhẹ nhàng đung đưa, một bên thần sắc hờ hững nói: "Nếu người ta... nhẫn tâm thì cũng không trách được người. Hoa Nhi là con gái ta, ngày ta ôm nàng từ trên núi xuống, thiếu chút nữa ngay cả nửa cái mạng đều mất, ta có thể không đau lòng nàng? Cùng Xuân Nhi định thân, thì có thêm nhiều nương thương nàng."
Phùng bà mụ lo lắng nói: "Nhưng là Đại Đầu người nọ?"
Phùng Thị cười nhạo một tiếng, nói: "Hắn nha, ta hiểu được. Nương xem tốt lắm, nếu thật định thân, sau này Lâm gia có đồ ăn ngon thì không thể thiếu Hoa Nhi một miếng. Lâm Đại Đầu thích lấy đồ nhà người ta về nhà mình nhưng đối với người trong nhà vẫn tốt."
Phùng bà mụ nửa tin nửa ngờ, lại khuyên nhủ: "Nói thì nói như thế, chưa xảy ra sự ai cũng không nói chính xác. Ta nói thật lòng, gả ngươi đến trong núi này, nương và cha ngươi đều hối hận. Tương lai muốn đem cháu ngoại nữ gả ra ngoài núi đi. Hai đứa còn nhỏ mà ngươi đã muốn định thân, cũng phải đợi bọn họ lớn chút ít, xem chừng rồi định. Nếu tương lai có biến hóa thì sao? Khi đó hối hận cũng không kịp."
Phùng Thị nghe xong cảm thấy có lý, trầm ngâm nói: "Nương nói cũng phải. Nhưng trước mắt nếu đẩy đi mối hôn sự này, tương lai Lâm gia..."
Nàng cảm thấy Lâm Xuân không sai, sợ bỏ lỡ tương lai hối hận.
Phùng bà mụ vội nói: "Cái này dễ thôi. Ngươi chỉ cần nói với Lâm gia: các ngươi cũng hài lòng cửa thân này, nhưng bọn họ còn nhỏ, trước không nên định, đợi lớn một chút lại nói. Ngươi liền nói... Phía trước còn 2 cháu ngoại không phải sao, ngươi nói mềm mại chút, nói muốn toàn tâm toàn ý nuôi con, nuôi lớn mới làm mai. Đây cũng là vì nhà hắn suy nghĩ."
Trẻ con nửa đường chết non cũng nhiều, lý do này thực đầy đủ.
Phùng Thị nghe khẩu khí này, có chút bận tâm nuôi không sống con gái, không vui nói: "Nương, nghe ngươi nói kia!"
Phùng bà mụ cười nói: "Không phải ta trù ẻo cháu ngoại nữ. Mượn 2 cháu ngoại nói chuyện, Lâm gia cũng dễ dàng tin tưởng, ngươi cũng chừa một đường cho mình. Ai biết tương lai Xuân Nhi nhà hắn là cái gì, được hay xấu, ai dám chắc? Đến lúc đó hối hận có thể đã muộn."
Phùng Thị nghe thế mới thoải mái, nghiêm túc suy tính.
Đỗ Quyên nghe xong lời bà ngoại nói, vô cùng cảm kích, nghĩ rằng rốt cuộc là lão nhân gia, suy xét chu toàn hơn. Nàng ngăn cản như vậy, tương lai mình giảm đi biết bao nhiêu tâm trí.
Chạng vạng, đợi các nam nhân từ ruộng kết thúc công việc trở về, Phùng Thị và Hoàng Lão Thực thương nghị một hồi, sau đó đi Lâm gia. Phùng Thị nói với vợ chồng Lâm Đại Đầu, bọn họ đối cửa thân này rất hài lòng, nhưng chưa muốn chính thức định thân, vẫn nên đợi mấy đứa trẻ lớn lên chút lại nói. Hai nhà chứa ý tứ này ở trong lòng, tương lai nếu có biến hóa cũng có đường lui.
"Ta nói lời này không vì cái gì khác, Đại Đầu ca và tẩu tử cũng biết, ta có 2 đứa con. Dù là con gái, ta nhất định phải cẩn thận nuôi sống, ta chỉ bận tâm chuyện trưóc mắt. Bằng không vạn nhất..."
Phùng Thị chưa nói xong nhưng vợ chồng Lâm Đại Đầu đều nghe hiểu.
Bọn họ thậm chí có chút cảm kích, bởi vì sự lo lắng này rất có đạo lý.
Lâm Đại Đầu suy tư, ý niệm kết thân với Hoàng gia càng kiên định hơn. Lúc trước hắn vì thấy Đỗ Quyên tốt, nhìn trúng đứa nhỏ, lúc này lại nhìn trúng vợ chồng Hoàng Lão Thực. Với ánh mắt của hắn, cùng loại gia đình này kết thân, trong lòng chắc chắn, tuyệt sẽ không chịu thiệt.
Lại nói, nếu vạn nhất xảy ra chuyện cũng không đến mức liên luỵ, thật không thể tốt hơn.
Sau khi nghĩ xong, Lâm Đại Đầu cũng nói vài lời hay, nghiễm nhiên coi mình như cha chồng tương lai của Đỗ Quyên.
Hắn nói: "Như vậy cũng tốt. Nếu Xuân Nhi nhà ta trưởng thành không học giỏi, thì không đem Hoa Nhi hứa cho hắn, không để hắn hại Hoa nhi!"
Chê cười, con của hắn tương lai còn có thể không học giỏi?
Phùng Thị nghe xong có chút quẫn bách, nàng không phải là ý này sao.
Bất quá điều này cũng không có gì, Lâm gia cũng không cần lo lắng con gái nàng không vững vàng (ý là không nuôi sống), chậm lại với hai nhà đều có lợi.
Lâm Đại Đầu nói lời đường hoàng xong, lại lo việc này không thành, sợ tương lai Hoàng gia gặp gia đình tốt hơn đổi ý. Nhạc phụ Hoàng Lão Thực ở ngoài núi, thế giới ngoài núi rộng lớn, dạng người gì mà không có. Cho nên, hắn muốn việc này cắm rễ trong lòng hai gia đình, tính định hôn ước miệng.
Bởi vậy nói thêm: "Vậy hai nhà chúng ta trước hết định như vậy, đợi Xuân Nhi và Hoa Nhi lớn đến bảy tám tuổi, đưa sính lễ định thân."
Không ngờ Hoàng Lão Thực và Phùng Thị cũng lo lắng việc này, vì thế gật đầu đáp ứng.
Mọi người định xong, Lâm Đại Đầu chết sống muốn giữ hai vợ chồng Hoàng Lão Thực ăn cơm chiều, "Đều nói "Một nhà có con gái trăm nhà cầu", ta tới cửa cầu, lại không thể đặt sính lễ, vẫn không thể thỉnh một bữa cơm chiều sao? Lại nói chuyện này chúng ta đã định, cũng tính là thân thích. Cùng ăn bữa cơm, thêm thân thiết lại náo nhiệt."
Vừa hối vợ hắn nhanh chóng đi phòng bếp thu thập, vừa tự mình qua Hoàng gia, cứng rắn mời Phùng bà mụ tới.
Đối với kết quả này, người Hoàng gia cũng vừa lòng, vì thế ở lại.
Bận rộn mãi đến lúc lên đèn mới ăn cơm.
Trên cái bàn ở giữa nhà chính Lâm gia hào phóng để một ngọn đèn dầu, toả ra ánh sáng mờ nhạt, chiếu lên bốn năm cái bát lớn bằng đất nung, đều là chút rau xanh nhà nông. Thức ăn chay có măng tây và rau xanh, món ăn mặn là rau hẹ xào trứng gà và thịt khô nấu măng, còn có một chén lớn thịt thỏ, là vợ Đại Đầu hôm kia để lại non nửa con thỏ ướp, hôm nay vừa lúc dùng tới.
Mọi người ngồi vây quanh bàn nói giỡn, không khí náo nhiệt, nghiễm nhiên đã là thông gia. Thanh âm khẩu khí lớn chấn động cả đèn đuốc cũng chớp loé, sáng tối không chừng.
Phùng bà mụ lớn tuổi nhất, ngồi vị trí chủ nhân, Lâm Đại Đầu và Hoàng Lão Thực ngồi bên tay phải, Phùng Thị ôm Đỗ Quyên và Phùng Minh Anh ngồi bên trái, vợ Đại Đầu ôm Lâm Xuân ngồi cuối bàn.
Đám trẻ không ngồi vào bàn, bưng bát ngồi ở dưới đất hoặc trên băng ghế nhỏ ăn.
Con Đại Hắc của Lâm gia cũng lòng vòng bên cạnh họ. Có khi dừng lại, nghẹo đầu mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm bọn hắn ăn hăng hái, miệng và bát trên tay động không ngừng. Nếu ai không cẩn thận làm rớt chút thức ăn, nó vội lủi qua tìm.
Hoàng Tước Nhi đến nhà người khác càng thêm khiếp sợ, ngay cả nói cũng không dám nói, chỉ vùi đầu ăn cơm, đồ ăn cũng do vợ Lâm Đại Đầu giúp nàng gắp. Nếu con Đại Hắc lẻn đến trước mặt, nàng lập tức sợ tới mức không dám cử động.
Thu Sinh thấy nàng như vậy, ghét bỏ bé gái gan nhỏ, bởi vậy rất khinh thường cùng nàng nói chuyện.
Ngược lại Hạ Sinh ghé vào trước mặt nàng cơ cơ oa oa nói không ngừng, đều là ngôn ngữ trẻ con ấu trĩ buồn cười. Chủ yếu là giả thiết Lâm Xuân và Đỗ Quyên định thân xong, quan hệ thân thích hai nhà tính thế nào. Mấy đứa trẻ đếm đầu ngón tay cả nửa ngày, cũng không biết mình nên bắt chước đệ đệ gọi Hoàng Tước Nhi là tỷ tỷ hay Hoàng Tước Nhi và muội muội nàng gọi mình là ca ca. Thật là hồ đồ chết!
Nữ chính Đỗ Quyên lắng tai nghe nửa ngày, hiểu là chính thức định thân, buông một hơi thở dài, chỉ cần chưa đưa sính lễ là tốt, việc này còn có cơ hội xoá bỏ.
Nàng càng nghiêm túc nghe người nói, chuẩn bị ứng phó cho tương lai.
Lâm Đại Đầu nhìn Hoàng Lão Thực và Phùng Thị nói: "Qua vài ngày ta vào núi, săn vài con thú về. Đợi Hoa Nhi đầy tháng, ta náo nhiệt một trận."
Phùng Thị nghe xong ngẩn ra, vội nói: "Tiệc đầy tháng Hoa Nhi chúng ta không định làm. Nhà cửa của ta, chứa không nổi..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT