Thẩm Vọng hoảng hốt vội nói: "Không phải tuần phủ đại nhân hạ lệnh. Tuần phủ đại nhân lúc ấy bất quá chỉ phẩm luận một câu "Tiểu tử không biết trời cao đất rộng", liền... Ai, tóm lại Hoàng Nguyên là người nói."

Lâm Xuân nghe xong hoài nghi, lại không hỏi thêm được gì.

Vừa rỗi rãnh nói một hồi, hai người Thẩm Vọng thủy chung không thấy Đỗ Quyên, nên ngồi không yên, cáo từ.

Chờ bọn hắn đi xong, Lâm Xuân tới phòng Đỗ Quyên.

Thấy nàng đang ngồi trước bàn, tay cầm một cây bút lông ngỗng, múa bút thành văn.

Từ phương hướng của hắn nhìn thấy một bên mặt của thiếu nữ, đường cong tuyệt đẹp, ở trong mắt hắn chính là bức tranh thiên nhiên hoàn hảo nhất.

"Viết được bao nhiêu rồi?"

Hắn cười đi vào, thần thái thoải mái tùy ý hơn lúc tiếp khách rất nhiều, vừa cúi lưng, khuỷu tay chống trên bàn, bàn tay nâng cằm, nghiêng đầu nhìn nàng viết văn.

Đỗ Quyên vội để bút xuống, xoay mặt hỏi: "Có hỏi được tin tức gì không? Hai người kia thế nào?"

Hai mắt Lâm Xuân lòe lòe nhìn nàng nói: "Luôn hỏi ngươi, vòng vo gài ta nói chuyện của ngươi."

Vẻ mặt và khẩu khí đều rất bất mãn.

Đỗ Quyên nghe xong sửng sốt, lập tức nhìn hắn cười rộ lên.

Nàng nhớ lại kiếp trước xem qua một vở kịch thanh xuân, một chủ nhiệm lớp trung học nói với học sinh là thiếu niên nam nữ ở tuổi thanh xuân thích chú ý người khác phái là bình thường. Lúc ấy trong kịch có thiếu niên còn hài hước hỏi đồng bạn: "Bình thường hay không bình thường?", chọc nàng cười một trận to.

Nàng liền quyết định chỉ bảo hắn, đừng coi mọi người đều là người xấu.

"Thiếu niên thích nhìn thiếu nữ xinh xắn, bình thường đều như vậy." Ngẫm nghĩ lại bổ sung, "Là trong sách "Thiếu niên Mộ thiếu ngải" nói, là nhân chi thường tình."

Lâm Xuân buông mi nói: "Vậy cũng không thể gặp lần thứ nhất đã như vậy."

Đỗ Quyên lại bật cười, cảm thấy giờ khắc hắn thật trẻ con.

Lâm Xuân cũng không để ý nàng cười, đi cách vách mời Nhậm Tam Hòa tới, đem cuộc đối thoại vừa rồi với hai nguời Thẩm Vọng nhất nhất lặp lại một lần.

Nhậm Tam Hòa lập tức cho bọn họ tiến hành phân tích.

Hai ngày sau, Đỗ Quyên và Lâm Xuân đóng đô trong phòng lật sách duyệt điển (= đọc sách tìm điển cố), chỉnh lý ra một bài biện luận cặn kẽ. Vì thế, Nhậm Tam Hòa còn đi thư viện mua không ít sách về cho bọn họ xem thêm.

Vẫn là thói quen, Đỗ Quyên vừa sửa sang bản cảo vừa giảng giải cho Lâm Xuân.

Nàng nguyên bổn là giáo viên ngữ văn, cho nên dạy toán học cho Lâm Xuân và Cửu Nhi đều không theo hệ thống, chỉ bằng ký ức mà dạy, nhưng ngữ văn thì khác, là nghề chính của nàng. Nàng cảm thấy lúc này Lâm Xuân đến giai đoạn học văn nghị luận, bởi vậy giảng giải thuật hành văn quy củ bào chữa, đưa ra luận điểm thế nào, dẫn luận cứ, tiến hành luận chứng ra sao, làm sao lúc diễn thuyết phải đầy nhịp điệu, gắng đạt tới chấn động điếc tai, rung động lòng người.

"Trước đây không dạy ngươi mấy thứ này, bởi vì kết cấu, tri thức ngươi không đủ, lịch duyệt không đủ, viết cũng viết không đặc sắc. Hiện tại còn kém không nhiều lắm, chính là đem tất cả tri thức, đạo lý thông hiểu, trình bày luận chứng quan điểm của ngươi..."

Vốn là một bài giảng cực kỳ vô vị cực kỳ nghiêm túc, nhưng giáo viên là một thiếu nữ trẻ, nghe là thiếu niên thanh xuân, một câu nói một nụ cười, nhất cử nhất động, không có gì là không dạt dào niềm vui trên đời, khắp phòng tràn ngập bầu không khí ấm áp lãng mạn.

Nhìn thần thái bay cao của Đỗ Quyên, lòng Lâm Xuân tràn ngập nhu tình khác thường.

Thiếu niên, rốt cuộc là mối tình đầu!

Đỗ Quyên "bế quan" hai ngày, cảm thấy chuẩn bị không sai biệt lắm, buổi chiều hôm đó đang định cùng Lâm Xuân, Hoàng Ly đi ra ngoài dạo thành phố phồn hoa. Niên bộ đầu đến truyền lệnh, nói muốn mở đường thẩm vấn Hoàng Nguyên, muốn bọn hắn chuẩn bị sẵn sàng.

Nàng bỏ qua chuyện đi dạo, ở lại khách sạn nghỉ ngơi, bổ dưỡng tinh thần.

Sáng sớm ngày kế, Nhậm Tam Hòa cẩn thận dặn dò Đỗ Quyên, Lâm Xuân một hồi. Vẫn do bọn họ đi. Lần này đi chỉ có Đỗ Quyên và Lâm Xuân, ngay cả Phùng Trường Thuận cũng không đi, đi cũng nghe không hiểu a! Chỉ sợ không cho vào công đường.

Đỗ Quyên hai người đi tới phủ nha, lại thấy trận thế công đường khác ngày đó:

Ngoại trừ Trầm tri phủ ngồi trên cao, còn có hai người đàn ông trung niên khác mặc trang phục quan viên ngồi ở bên phải, bộ dáng chờ phán xét. Phía dưới rất nhiều thiếu niên thư sinh, cũng có trung niên văn sĩ và nho sinh đứng 2 bên. Thẩm Vọng và Tảm Hư Cực cũng đứng trong đó, phía bên trái.

Hoàng Nguyên như cũ quỳ trong công đường.

Hắn thấy bọn họ liền triển khai khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt vui sướng đón chào.

Đỗ Quyên mỉm cười với hắn, ném cho hắn một cái nhìn trấn an, cùng Lâm Xuân sóng vai đi lên công đường, tới giữa thì dừng bước, trước quỳ xuống bái kiến Trầm tri phủ.

Chưa thấy qua Đỗ Quyên, đám quan viên và các thư sinh đều kinh ngạc không thôi: bộ dạng hai người này tuy không tầm thường, nhưng ăn mặc gọn gàng bằng vải thô, cho thấy là tiểu tử nông thôn, sao cũng được vào đây?

Trầm tri phủ đứng dậy, đối với 2 quan viên bên tay phải, hạ thấp người nói: "Tuần phủ đại nhân, Ngự sử đại nhân, đây là Hoàng Nguyên huynh đệ, tự xin vì hắn bác bỏ tội danh, cho nên chuẩn nhập."

Một vị quan hơn bốn mươi tuổi, cằm có ba chùm râu dài, khẽ vuốt càm, gật đầu nói: "Nếu là như thế, đứng chờ một bên là được."

Đỗ Quyên lập tức nói: "Tạ các vị đại nhân!"

Rồi dẫn Lâm Xuân lui xuống đứng phía sau Hoàng Nguyên.

Các thư sinh đều ngưng thần đánh giá hắn hai người, nhưng rất nhanh lực chú ý bị chuyển dời, vì Trầm tri phủ gõ kinh đường mộc, đường thẩm bắt đầu.

Hôm nay thẩm án khác ngày xưa, giống như biện luận ở thư viện vậy.

Thì ra, sau lưng vụ án này lại có một đoạn duyên cớ khác:

Ngày đó, Tảm tuần phủ đọc văn chương Hoàng Nguyên, cảm thấy văn phong không tầm thường, giải thích cũng có trọng điểm. Nhưng hắn nghĩ tới trong triều thế cục phức tạp, hơn nữa Hoàng Đế cực ghét An Quốc, đề nghị này nói chung không thích hợp. Lại nghĩ Hoàng Nguyên mới mười bốn tuổi, không có lịch duyệt chốn quan trường, cũng khó trách. Bởi vậy thở dài, trôi chảy nói một câu: "Tiểu tử này không biết trời cao đất rộng", rồi bỏ qua một bên.

Nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Lúc ấy đang tiếp đãi ngự sử phụng chỉ tuần tra, các lộ quan viên lớn nhỏ có mười mấy người, có quan dụng tâm kín đáo, cầm lông gà làm lệnh tiễn, thậm chí xuyên tạc bản ý tuần phủ, truyền một đạo mệnh lệnh cho Kinh châu tri phủ, đem Hoàng Nguyên nhốt.

Nếu là bình thường, lỗi này Hoàng Nguyên sẽ không thoát thân được.

Trên quan trường, thà rằng hy sinh tiểu dân, ai chịu vì việc này gánh vác trách nhiệm?

Huống hồ mỗi người nói rất mơ hồ, chuyển mấy khúc quẹo, cũng tìm không ra mặt người.

Trời xui đất khiến, 2 bạn thân của Hoàng Nguyên, Tảm Hư Cực và Thẩm Vọng chính là cháu của tuần phủ và con của Trầm tri phủ, biết được tin tức này cực kỳ hoảng sợ, vội vàng ai nấy tự về nhà hỏi.

Vừa hỏi, mới hiểu ra là một trận hiểu lầm.

Trầm tri phủ lĩnh mệnh của tuần phủ, lúc này muốn thả người.

Nhưng là, Hoàng Nguyên lúc này lại không muốn đi ra.

Vì sao?

Vì dẫn đến thân thế của hắn.

Lúc trước, sau khi hắn trúng tú tài, Dương gia liền làm chủ, định thân cho hắn và con gái của Trần di, Trần Thanh Đại. Bởi Trần Thanh Đại được nuông chiều từ bé, tính cách kiêu căng, trăm kiểu đàn áp quản thúc hắn, tuy thu liễm rất nhiều, như cũ cũng không được lòng hắn. Bởi vậy, hắn oán giận trước mặt cha mẹ, nói không muốn kết mối hôn sự này, lại bị cha mẹ mắng cho một trận.

Một màn này bị Trần Thanh Đại nghe được, nổi giận tìm đến thư phòng của hắn, chỉ vào hắn châm chọc: "Ngươi bất quá là một dã tiểu tử được dượng nhặt được trên núi, nếu không phải nương ta muốn chiêu ngươi làm tới cửa con rể, ngươi cho rằng Dương gia có thể chứa ngươi sao? Còn cùng ta ra vẻ đại thiếu gia, cười chết người!"

Hoàng Nguyên khiếp sợ vạn phần, nghiêm khắc truy vấn.

Trần Thanh Đại biết mình gây họa, sợ tới mức thề thốt phủ nhận, khóc xin lỗi hắn.

Nhưng Hoàng Nguyên bị gợi lại chuyện cũ, nhớ tới năm đó nghe được từ Đỗ Quyên, cùng với tình cảnh bị nàng nhận lầm là biểu ca, trong lòng vạn loại kỳ quái, nhưng ẩn nhẫn không phát tiết.

Lúc này, thư Đỗ Quyên tới.

Trong thơ, nàng tường thuật thân thế của hắn.

Đến tận lúc đó, hắn không còn hoài nghi, chỉ là có chút nội tình không rõ.

Bởi cùng hắn từ nhỏ đã ở cùng Tiểu Lục, là con trai Dương quản gia. Một lần Dương quản gia đến phủ thành, Hoàng Nguyên bồi hắn uống chút rượu, liền lộ ra chân tướng: hắn thật do Dương Ngọc Vinh nhặt được. Năm đó, Dương Ngọc Vinh trùng hợp từ miệng sói cứu hắn, cách nơi Phùng Thị hôn mê cũng không xa. Thử nghĩ trẻ sơ sinh yếu ớt cỡ nào, nếu là bị sói ngậm chạy xa, nơi nào còn có mạng nữa. Hắn rõ ràng nhìn thấy phụ nhân kia, lại nhẫn tâm ôm con trai của nàng đi.

Sau này, Dương phu nhân sinh nhi tử, Hoàng Nguyên thành dư thừa.

Bởi hắn đọc sách giỏi, nên muốn hắn ở rể Trần gia, đỡ phải nuôi không một thời gian.

Hoàng Nguyên tra ra chân tướng sau, lòng cảm kích đối với Dương gia biến thành oán hận. Hắn vài lần muốn thoát thân, đều không thành công, đành tạm thời từ bỏ.

Tuy hắn không có tâm cơ thâm trầm và thủ đoạn ác độc, nhưng rất trí tuệ, thường có linh quang hiện ra. Lần này bị giam vào ngục, hắn lại nảy sinh linh cảm, lại ra một biện pháp: ở trong lao không ra ngoài, để Thẩm Vọng ở bên ngoài thả tiếng gió, nói hắn rất có khả năng bị phán tử tội, nghiêm trọng sẽ liên lụy người nhà, bị tịch thu gia sản cả nhà bị chém.

Đương nhiên, hắn đem nội tình đều nói cho Thẩm Vọng, thỉnh Trầm tri phủ âm thầm hiệp trợ.

Sau đó mọi chuyện đều thuận lợi như dự kiến, Dương gia quả nhiên từ bỏ đứa con nuôi này, cũng từ hôn. Hắn cũng nhờ Trầm tri phủ hỗ trợ tìm về cha mẹ ruột.

Dương Ngọc Vinh trên công đường nói những lời kia, triệt để rét lạnh tâm hắn, khiến cho hắn không còn nhớ nhung cảm kích Dương gia. Nếu làm thẳng thừng, Dương Ngọc Vinh phải mang tội danh bắt cóc. Nhưng nể tình hắn cứu Hoàng Nguyên từ miệng sói, hai bên triệt tiêu, cũng coi như xong.

Tâm nguyện Hoàng Nguyên hoàn thành, một cọc phiền toái khác lại tới nữa: hắn ở trong lao lâu ngày, bên ngoài đã đem án này đồn ồn ào huyên náo, nghĩ dễ dàng đi ra ngoài lại không dễ như mình nghĩ, dù sao cũng cần một lý do danh chánh ngôn thuận.

Vì thế, Tảm tuần phủ liền an bài một đường thẩm hoàn toàn mới: để học sinh thư viện lên công đường bác bỏ, sau đó Trầm tri phủ ra mặt tuyên cáo Hoàng Nguyên vô tội, sẽ răn dạy chỉ bảo Hoàng Nguyên một lúc, chấm dứt vụ án.

Trong lòng hắn nghĩ như vậy, các thư sinh lại không biết, đều vì đường thẩm trước đây chưa từng có hưng phấn không thôi, càng có người muốn bộc lộ tài năng trước mặt tuần phủ và ngự sử đại nhân.

Bởi vậy, đường thẩm ngay từ bắt đầu, hai bên đã giương thương múa kiếm.

Đỗ Quyên và Lâm Xuân không lên tiếng, chỉ hết sức chăm chú nghe.

Nhìn một hồi, nàng liền hiểu: trên công đường có 2 phái, 1 phái là duy trì Hoàng Nguyên, vì hắn bác bỏ án, Thẩm Vọng và Tảm Hư Cực ở trong đó. Một phái khác muốn thể hiện bản lĩnh làm náo động, hoặc bởi ghen tị hắn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, cũng có người thuần túy luận sự, vì bác bỏ mà bác bỏ, do một vị thư sinh họ Trương cầm đầu.

Hoàng Nguyên khác ngày trước, dường như đã tính toán kỹ càng trước, rất thản nhiên bình tĩnh.

Hắn biện xưng mình tràn ngập lòng yêu nước, lời đề nghị trong bại viết cũng đều vì nghĩ cho bách tính, chỉ là chưa qua thực hành và kiến thức không đủ, tuyệt không có ý bất kính hoặc thông đồng với địch.

Trương thư sinh cười nói: "Chuyện đó là nhất thời, không thể so sánh được. Nay Đại Tĩnh ta đang cùng An Quốc trở mặt, biên quan gió lửa mấy năm liên tục, Hoàng Thượng cũng từng giận dữ mắng vua An Quốc vong ân phụ nghĩa, ruồng bỏ tổ tiên. Mấy chuyện này Hoàng tú tài đều biết, còn viết ra như vậy, đưa ra chính sách dụ dỗ, làm dao động lòng người, chẳng lẽ muốn chắp tay đem Đại Tĩnh ta nhường cho người sao?"

Hay cho lời nói giết người!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play