Chỉ cần đừng lấy danh nghĩa của nàng mà đi theo, mặc kệ ngươi đi đâu.
Lại nói, Nhị Nha người ta đi ra ngoài với ca ca, có việc có ca ca ra mặt.
Hòe Hoa bộ dáng văn tĩnh, thích một mình cùng bọn họ chạy khắp nơi, chắc là có suy nghĩ lãng mạn: thiếu niên nam nữ cùng nhau đi ra ngoài, con gái luôn được con trai ân cần chiếu cố, săn sóc che chở, xảy ra chuyện cũng không sợ. Cảnh xuân khắp núi có thể ngắm, có thể vui đùa, còn có thu hoạch, quá tốt!
Nhưng có trời đất chứng giám, Đỗ Quyên nàng mỗi lần đi ra ngoài cũng là vì sinh kế.
Nàng thật sự như con trai đánh cá săn thú!
Quả nhiên, Nhị Nha và Tiểu Quả Cân đi tới chào hỏi.
Đỗ Quyên bĩu môi nói: "Không dám đi chung với ngươi đâu. Chúng ta không có thời gian lề mề với ngươi. Hai huynh muội người vẫn nên ngoan ngoãn ở cửa chơi đi, chúng ta phải đi rất xa đó. Xem tỷ ta cũng không đi."
Tiểu Quả Cân biết công phu của tỷ muội các nàng, tiếc rẻ nói: "Lại muốn đi xa?" Rồi nhìn Nhị Nha nói, "Vậy chúng ta ở cửa đi, ngươi đuổi không kịp các nàng đâu."
Nhị Nha cũng tiếc hận không thôi.
Nàng thật muốn đi với Đỗ Quyên, vừa lúc Hoàng Tiểu Bảo cũng có mặt.
Đỗ Quyên thấy bọn họ không cố đi theo, cười, cảm thấy đây mới là biết nhìn.
Bởi vậy quay đầu cười với Hòe Hoa nói: "Hòe Hoa, xem Nhị Nha kìa, ngươi nên học nàng một chút, đừng cậy mạnh. Ta thấy ngươi nên kiên nhẫn dưỡng chân cho khoẻ hẳn đi. Thân thể là quan trọng nhất."
Hòe Hoa nhìn nàng đi xa, trong lòng khó chịu vạn phần.
Rõ ràng Đỗ Quyên có thể mang nàng đi, dù nàng không đi nhanh, nhưng vừa lúc Lâm Xuân có mặt, có thể nắm nàng chạy —— nàng từng thấy qua hắn dắt Đỗ Quyên. Không những Đỗ Quyên không mang nàng theo, có nghĩa là không muốn nàng hỗ trợ Lâm Xuân. Vì sao?
Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của Bát Cân, nàng hoài nghi mình?
Không có khả năng!
Nàng không làm gì cả, nàng dựa vào cái gì nói là nàng làm?
Trong lòng nàng dần dần dâng lên lửa giận, trong mắt dấy lên hơi nước, thân mình phát run, khó chịu lại không cam tâm, vừa ủy khuất.
Nàng thực hối hận mình không học võ công, học chút công phu thô thiển cũng tốt, thì hôm nay Đỗ Quyên đã không phản đối mình. Khi xưa nàng sợ học võ công làm tay chân thô, lớn lên thân mình khỏe mạnh sẽ khó coi, bởi vậy mới không học.
Nhưng thấy Đỗ Quyên không chút tráng kiện, nàng hối hận.
Nay hối hận cũng đã chậm, đến tuổi tác này học cũng đã muộn.
Lòng tràn đầy khó chịu, nàng không còn tâm tư túi tôm. Khiêng lưới ỉu xìu đi theo sau huynh muội Nhị Nha, đi dạo một vòng khoảnh ruộng phụ cận, rồi về nhà.
Sau khi trở về cũng không muốn làm việc, mãi suy nghĩ xem làm sao mới có thể như nguyện. Rồi lại có bà mối tới cửa cầu hôn nhân cùng nương lải nhải, nàng nghe càng phiền lòng.
Vì sao người nàng thích không tới cửa cầu hôn?
Lại nói Đỗ Quyên rất nhanh chạy lên núi.
Trên đường, Hoàng Tiểu Bảo chộp cơ hội, đi chậm lại một bước, hỏi Đỗ Quyên: "Đỗ Quyên, sao ngươi không muốn mang Hòe Hoa?"
Đỗ Quyên hỏi ngược lại: "Vì sao ta phải mang nàng?"
Hoàng Tiểu Bảo sửng sốt, một hồi lâu mới nói: "Ta chỉ cảm thấy, các ngươi bình thường rất tốt, cho nên cảm thấy..."
Đỗ Quyên nói: "Tiểu Bảo ca ca, chúng ta là huynh muội, là người một nhà, đi chung, cho dù có chuyện gì, người ta cũng không nhàn thoại. Hòe Hoa thì khác. Đùi nàng té qua một lần, mang theo nàng không an toàn. Còn nữa, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, là ngươi cõng nàng hay là ta cõng nàng? Mặc kệ ai cõng nàng, đều là phiền toái. Còn có, chuyện của Bát Cân lần trước, ngươi còn không cẩn thận chút? Nhà nàng không có huynh đệ đi theo, sao chúng ta chỉ mang một mình nàng? Lỡ xảy ra chuyện, ngươi suy nghĩ một chút đi, nương của nàng không chừng còn lợi hại hơn nhị mợ của Lâm Xuân nữa."
Hoàng Tiểu Bảo không ngờ nàng nói ra một đống lớn như vậy, nhất thời không biết trả lời.
Một hồi lâu mới nói: "Là ta không nghĩ tới."
Đỗ Quyên nhìn hắn có chút không đành lòng, giận dữ nói: "Tiểu Bảo ca ca, Hòe Hoa... hẳn là coi trọng Lâm Xuân."
Hoàng Tiểu Bảo nhất thời dừng bước, ngây dại.
Đỗ Quyên không để ý tới hắn, tiếp tục đi về phía trước đuổi theo Hoàng Ly và Hoàng Tiểu Thuận.
Nàng thả một câu như vậy, hi vọng vị đường ca này có thể thấy rõ hiện thực.
Hòe Hoa, lòng dạ rất cao, sợ là chướng mắt Hoàng Tiểu Bảo.
Đến đỉnh Tây Sơn, Lâm Xuân đã chờ ở nơi đó.
Đỗ Quyên cười nhạo nói: "Ngươi để Như gió cõng mình lên núi là được, còn chạy đi theo nó. Nhàn nhã đi dạo với hổ, ai so được chứ!"
Lâm Xuân cười, nói: "Không phải ta giữ nó, là nó giữ ta. Ta ở nhà ba ngày, trên người đều mốc meo, xương cốt đều cứng."
Mưa vẫn rơi cái không ngừng, thói quen rèn luyện của hắn cũng bị gián đoạn.
Đỗ Quyên xì cười.
Mọi người đi thêm vài ngọn núi, đi tới sơn cốc xa nhất, dựa theo phương thức trước xa sau gần.
Đến nơi, hồ nước trong sơn cốc đã dâng cao, gần tràn bờ.
Đỗ Quyên và Hoàng Tiểu Bảo trực tiếp muốn xuống nước kéo lưới.
Để cho tiện, Đỗ Quyên cố ý mặc quần áo thô bằng vải bố. Loại này vải thô này rất thông dụng để làm việc, bị ướt cũng sẽ không dán dính trên người, đỡ phải lộ ra thân mình, nhưng có khuyết điểm là khó di chuyển dưới nước.
Tiểu Thuận và Hoàng Ly thập phần hưng phấn, muốn tranh đi xuống.
Hoàng Tiểu Bảo mắng: "Các ngươi đòi cái gì? Rơi xuống nước ngay cả xương cũng không vớt được! Còn không ngoan ngoãn ngốc ở trên bờ, lúc cần kêu các người tới giúp chúng ta kéo lưới lên."
Lâm Xuân nhìn dáng người thanh mảnh của Đỗ Quyên, không đành lòng, nói: "Để ta xuống."
Rồi muốn cởi áo xuống nước.
Đỗ Quyên vội vã ngăn cản, nói: "Đừng! Để ta làm. Ngươi bận ngươi cứ đi đi. Ngươi giúp được ta một lúc, chẳng lẽ giúp ta một đời?"
Lâm Xuân nghe xong ngẩn ngơ, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp.
Đỗ Quyên thuận miệng nói, chợt thấy bên người không có động tĩnh, quay đầu nhìn. Thiếu niên đang kinh ngạc nhìn mình, trong mắt là đầy vẻ thất lạc luống cuống.
Trong lòng nàng nhảy dựng, lại thấy không đành lòng, vội giải thích: "Ngươi không phải tới bắt cá, chỉ là ra dạo một vòng, còn phải về nhà làm việc. Nếu xuống nước làm ướt hết xiêm y, chậm trễ công việc không nói, còn phải thay xiêm y nữa."
Trước đây nàng cũng cùng hắn xuống nước lưới cá, bất quá khi đó bọn họ cùng đi đánh cá. Hôm nay hắn không có mục đích này.
Rồi hướng Hoàng Tiểu Bảo nói: "Đừng đi ra chỗ quá sâu, nước sông chảy xiết quá cũng đừng đi."
Hoàng Tiểu Bảo cười nói: "Cái này còn cần ngươi nói. Ta còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa."
Lâm Xuân nhìn bọn họ kéo mấy mẻ, thấy không có việc gì, chào một tiếng rồi về nhà.
Huynh muội Đỗ Quyên vội nửa ngày, hô to gọi nhỏ, chạy 2 sơn cốc, vớt được hơn ba mươi cân cá, thập phần hưng phấn. Đang muốn đi xuống, lại thấy Lâm Xuân từ trong núi chạy vội xuống.
Hoàng Tiểu Bảo hoảng sợ, nghi ngờ hỏi: "Dương Nguyên là ai?"
Lâm Xuân không trả lời hắn, đối với Đỗ Quyên nói: "Đi nhanh một chút. Đã xảy ra chuyện đó." Nói xong nhanh chóng bổ sung, "Đối với nhà của ngươi mà nói, là chuyện tốt. Dương Nguyên muốn trở về."
"A?" Đỗ Quyên nghe xong nóng vội tim đập mạnh, luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc, "Đi mau. Hoàng Ly, đem gùi cho Tiểu Bảo ca và ta đeo. Lâm Xuân, ngươi khiêng lưới đánh cá. Tiểu Thuận, gom hết đồ đạc bỏ vào gùi. Nhanh lên!"
Lâm Xuân đáp ứng một tiếng, nhắc nhở: "Ngươi thay quần áo khô trước đã."
Đỗ Quyên vội la lên: "Về nhà thay."
Lâm Xuân và Hoàng Tiểu Bảo trăm miệng một lời nói: "Nói bừa! Về nhà thay còn không ngã bệnh."
Đỗ Quyên cũng biết bọn họ nói đúng, hết cách, cùng Hoàng Ly cầm tấm vải thô dùng để lót ngồi, đi vào trong rừng, treo tấm vải lên nhánh cây, làm thành một không gian kín độc lập. Hoàng Ly ở bên cạnh canh chừng. Cách một đoạn gần đó, Hoàng Tiểu Bảo và Lâm Xuân canh giữ ở 2 phương hướng, Đỗ Quyên nhanh chóng thay một thân khô mát xiêm y.
Đợi sau khi ra ngoài, Hoàng Tiểu Bảo hỏi Lâm Xuân: "Xảy ra chuyện gì?"
Lâm Xuân nói: "Đợi đến nhà ngươi sẽ biết. Để Đỗ Quyên nói với ngươi chuyện đã xảy ra."
Hoàng Tiểu Bảo hết cách, cũng vào trong rừng thay đổi xiêm y. Xong mọi người mới trở về.
Một đường chạy gấp về nhà, đã là ban đêm.
Đã thấy trước cửa Hoàng gia tốp năm tốp ba người đứng, thấp giọng nói gì đó. Thấy bọn họ trở lại, có người gọi: "Đỗ Quyên trở lại."
Đỗ Quyên thở hồng hộc gật đầu, vô tâm trả lời với bọn họ, đi thẳng vào nhà.
Mới đỡ giỏ cá từ trên lưng xuống, Hoàng Tước Nhi nghe tiếng từ trong phòng bếp chạy đến, lau mắt nói: "Đỗ Quyên! Nương nói... Chúng ta có một tiểu huynh đệ, lớn bằng ngươi, tìm được."
Hoàng Tước Nhi ngạc nhiên thấy nàng bình tĩnh như vậy, nói: "Nương ở trong phòng. Gia gia nãi nãi đều tới, cha nuôi ngươi cũng tới rồi, đang tiếp đón quan sai và Dương gia. Dương gia nhặt được huynh đệ ta. Hắn bây giờ gọi là Dương Nguyên. Hiện tại hắn..."
Nói xong thấp giọng khóc.
Đỗ Quyên vừa nghe vừa gật đầu, sau khi nghe xong tâm trĩu xuống.
Hoàng Ly kinh hoảng hỏi làm sao.
Lâm Xuân ghé sát vào Đỗ Quyên thấp giọng nói: "Đừng vội, đi vào hỏi rõ rồi nói. Việc này không nhất định là chuyện xấu."
Đỗ Quyên gật đầu, hít sâu một hơi, đi vào nhà chính.
Chỉ thấy Hoàng lão cha, Lâm Đại Mãnh đang tiếp đón 2 vị quan sai và một hán tử trong nhà chính. Hoàng Lão Thực và Nhậm Tam Hòa ngồi ở ghế dưới, đang nói chuyện.
Hoàng đại nương nghe thanh âm, vội vàng từ trong phòng Đỗ Quyên đi ra, nói: "Đỗ Quyên, ngươi nói mẹ ngươi có bao nhiêu ác độc: năm xưa sinh song thai, làm mất huynh đệ ngươi, trở về cũng không nói, giấu diếm chúng ta mấy năm nay. Nếu không phải nhà người ta tìm đến, đời này coi như không có con trai."
Phùng Minh Anh đang ở trong phòng Phùng Thị cao giọng nói tiếp: "Đại nương, cháu trai trở về là việc vui, ngươi moi móc nợ cũ ra làm cái gì? Thật phải tính rõ ràng, Phùng gia ta còn phải tìm các ngươi tính sổ đó. Tỷ ta nâng bụng to lên núi, sinh con trên đó thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, trở về các ngươi còn mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, truyền đi ai dám đem khuê nữ gả tới Hoàng gia nữa?"
Đỗ Quyên thấy nãi nãi còn muốn cãi lại, vội nắm tay nàng nói: "Nãi nãi, trước không nói mấy chuyện đó. Nói cho ta nghe đã xảy ra chuyện gì."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT