Vợ Đại Mãnh không muốn lắm miệng, thấy Lâm Đại Mãnh sốt ruột, biết hắn đau lòng đệ đệ, liền đá nương Bát Cân một cước, mắng: "Có phải là ngươi ra chủ ý tồi tệ này hay không? Ngươi đang hại lão ngũ đó. Mạng nhi tử ngươi đang nằm trên tay Tiểu Liên, ngươi còn dám không cần nàng?"
Nương Bát Cân cuối cùng cũng hiểu tình thế, cả người run run, chỉ vào Đỗ Quyên nói: "Ngươi... Ngươi cái hồ ly tinh này! Tâm quá ác! Quá độc!"
Đỗ Quyên cắt đứt lời nàng nói, nói: "Còn kém xa ngũ thẩm. Tâm ta quá thiện, quá dễ nói chuyện mới có nhiều người tới cửa khi dễ như vậy. Sau này ta phải học ác một chút. Mặc kệ người nào, còn dám đến Hoàng gia ta gây chuyện, ta đánh gãy chân chó của hắn!!"
Nàng nói lời này vốn để trấn áp người ở chỗ này. Hoàng Ly nghe xong trong lòng vừa động, mắt lóe lên ánh sáng khác thường, vẻ mặt cũng kiên định hơn.
Lúc này Lâm Xuân dẫn đám người thái gia gia đi ra, Lâm Đại Thắng nhất thời kinh hoảng lên, khẩn cầu nhìn về phía đại ca Lâm Đại Mãnh.
Lâm Đại Mãnh căn bản không nhìn đệ đệ, tiến ra tiếp đón, kêu lên: "Gia gia! Cha!"
Lâm thái gia hỏi: "Lão ngũ đang làm cái gì đây? Ta còn chưa chết đâu. Dù ta chết, hắn cũng không thể đến quỳ ở cửa Hoàng gia nha."
Lâm Đại Mãnh cười làm lành nói: "Lão ngũ biết sai, nên tìm Đỗ Quyên nhận lỗi." Vừa liếc về phía Đỗ Quyên.
Vợ chồng Lâm Đại Thắng vội vàng nói: "Đúng, đúng, đúng! Tới nhận sai."
Đỗ Quyên nóng nảy, kêu lên: "Cha nuôi!" Thấy Lâm Đại Mãnh trừng mình, liền thở phì phò chuyển về phía vợ Đại Mãnh, quệt mồm nói: "Mẹ nuôi, ngươi xem cha nuôi nói chuyện kìa: ngũ thúc và ngũ thẩm quỳ xuống nhận sai với ta, đây không phải là chiết thọ ta sao!"
Vừa ai oán truyền đạt bất mãn mình: muốn ta yểm trợ, cũng không thể gạt người như vậy a. Trưởng bối quỳ xuống nhận sai với ta, truyền đi thanh danh ta còn tốt sao?
Vợ Đại Mãnh liếc trắng chồng mình, cười nói: "Gia gia, vợ chồng lão ngũ muốn đi vào tìm gia gia nãi nãi Đỗ Quyên dập đầu nhận sai. Đỗ Quyên nói không cần, bọn họ liền quỳ ở cửa."
Vừa nói, vừa dùng chân đá mông Lâm Đại Thắng, muốn hắn đứng lên.
Lâm Đại Thắng cuống quít lôi vợ đứng lên, đi tới đối với gia gia cười làm lành.
Lâm Đại Mãnh cũng phát hiện mình càn rỡ, lúng túng nhe răng cười với Đỗ Quyên.
Cháu dâu nói dối cũng không cao minh, trong lòng Lâm thái gia rõ ràng.
Hắn liếc mắt nhìn Đỗ Quyên, lại quay về phía Lâm Đại Thắng hỏi: "Nói như vậy, chuyện của Bát Cân và Tiểu Liên, ngươi đồng ý?"
Lâm Đại Thắng vội vàng nói: "Đồng ý! Đồng ý! Ta là tới gặp thông gia."
Nói chuyện, trong lòng lại khó chịu như ăn ruồi bọ vậy.
Nương Bát Cân cũng khúm núm không dám hé răng.
Lâm thái gia liền xoay người, kêu mọi người trở về Lâm gia.
Đỗ Quyên đưa mắt nhìn Lâm Xuân, Lâm Xuân cũng đi theo mọi người trở về.
Đợi trở lại Tây sương Lâm gia, không có người ngoài, bọn tiểu bối cũng bị đuổi ra ngoài, không cần giả bộ nữa, Lâm thái gia liền mắng vợ chồng Lâm Đại Thắng ngu muội, si tâm vọng tưởng.
Lâm Đại Thắng không dám hé răng, nương Bát Cân lại khóc nói: "Ta cũng vì tốt cho Bát Cân. Các ngươi đều nói Đỗ Quyên giỏi giang, nếu nàng đồng ý gả cho Bát Cân, sau này Bát Cân sẽ tốt hơn."
Lâm thái gia cũng lười nói chuyện, bưng chén lên uống trà.
Lâm đại gia thấy cha như vậy, hiểu được hắn nổi giận.
Hắn vội mắng: "Ngươi chỉ nghĩ đến con trai của ngươi. Tiểu Liên người ta đáng chết hả? Còn có, Đỗ Quyên và Xuân Nhi từ nhỏ đã nói rõ việc hôn nhân, Bát Cân tên súc sinh kia gây họa thanh danh người ta, Hoàng gia không như Ngụy gia nháo lên, tính ra đã cho chúng ta mặt mũi, ngươi còn dám ra mặt nháo, còn dám tới cửa quỳ cầu người ta?"
Nương Bát Cân vội nói: "Cha, ta cùng vì tốt cho Lâm gia. Đỗ Quyên xinh đẹp, được lòng người, mê hoặc Bát Cân mụ đầu không nói, còn cùng Xuân Nhi và Cửu Nhi bọn họ dây dưa không rõ ràng. Xuân Nhi và Cửu Nhi có tiền đồ nhất Lâm gia, đừng để cho nàng gây hoạ. Nếu nàng gả cho Bát Cân, Xuân Nhi và Cửu Nhi chết tâm, có thể thành gia lập nghiệp, sẽ không trở mặt thành thù."
Lâm thái gia phun một ngụm trà ra thật xa, không dám tin nhìn cháu dâu trước mặt.
Nếu không phải chính tai nghe, hắn không biết Lâm gia có người như vậy. Xem ra, hắn đã xem thưòng phụ nữ Ngụy gia.
Vợ Đại Mãnh nghiêm mặt quát: "Đệ muội, nhi tử ngươi không nên thân, đừng dắt tam quải tứ lôi kéo người bên ngoài vào. Cửu Nhi nhà ta rất tốt, không cần ngươi lo lắng. Ba đứa con trai của ta đều ngoan. Ngươi nên về nhà quản tốt Bát Cân đi."
Nương Bát Cân rất sợ đại tẩu này, vội nói: "Đại tẩu, ta là vì..."
Vợ Đại Mãnh quyết đoán nói: "Ngươi cái gì cũng đừng nói! Ta đã nói với đại cô hắn, muốn cho Cửu Nhi và Quế Hương định thân. Nếu để cho ta nghe ngươi nhàn thoại cái gì Cửu Nhi và Đỗ Quyên, ngươi thử xem ta có buông tha ngươi không!"
Vừa rồi nàng không mở miệng, là không muốn dính líu vào.
Vợ lão ngũ, bình thường ôn nhu nhát gan. Bởi gia cảnh Lâm gia tốt, có ông bà và cha mẹ chồng quản lý, tạm thời lại không có ở riêng tranh gia sản, cho nên huynh đệ đều rất hoà thuận, đối với đệ đệ nhỏ nhất trông nom cũng tốt, nàng không nhìn ra bản tính chân chính của người đệ muội này.
Buổi trưa hôm nay nàng khóc lóc, vừa rồi còn quỳ khẩn cầu Đỗ Quyên, nói cái gì "thành toàn", làm cho nàng kinh hãi: hai người này chỉ nói theo suy nghĩ của mình, hơn nữa bọn họ vĩnh viễn chỉ suy nghĩ cho bản thân mà thôi.
Vì thế, nàng thập phần cảnh giác, không nhiều lời như mọi khi.
Ai ngờ nói hai ba câu, nàng liền kéo Cửu Nhi vào cuộc.
Nàng nói như là nương Cửu Nhi nên cảm tạ vì nàng vì Cửu Nhi mà tính toán, làm cho hắn tránh khỏi một trận tai họa.
Chậc chậc!
Sao trước đây nàng lại không phát hiện ra người em dâu này biết bày trò như vậy chứ?
Đại tẩu không khách khí, nương Bát Cân liền ngập ngừng không dám nói tiếp nữa.
Mặt Lâm đại gia giận đỏ lên, mắng: "Câm miệng! Ngươi còn dám nói Đỗ Quyên? Ngươi đi xem 2 phụ nữ Ngụy gia kìa, không sợ chết ngươi nói tiếp đi."
Nương Bát Cân thấy người trong phòng đều trừng nàng, nóng nảy nhưng nếu không nói lại không cam tâm, nên nhanh chóng giải thích: "Ta chưa nói Đỗ Quyên không tốt. Ta cũng là vì nàng tốt. Nếu nàng hứa với Xuân Nhi, dứt khoát đem việc hôn nhân định xuống, nói cho mọi người biết, đỡ phải hại người bên ngoài nhớ thương. Sớm định ra, Bát Cân chúng ta cũng sẽ không đoán mò, sẽ không xảy ra chuyện này."
Vợ Đại Mãnh triệt để không lời gì để nói.
Lâm thái gia cười nói với đại nhi tử và con dâu cả: "Nghe đi, đều là người ta lỗi."
Đột nhiên cất cao giọng nói: "Đem lão ngũ và vợ hắn về quản giáo cho nghiêm! Không biết hối lỗi cũng tới quỳ từ đường đi. Một gia đình cứ ở trong từ đường đừng đi ra nữa."
Lâm đại gia thấy cha sinh khí, vội nhẫn nhịn đưa mọi người đi ra ngoài.
Trước mặt người, không tiện quản giáo nhi tử, đành cho bọn họ về nhà trước.
Lâm Đại Thắng còn muốn đi gặp nhị cữu Ngụy gia, sợ cửa này thân không thành, Bát Cân khó giữ được tánh mạng. Nương Bát Cân cũng kiên trì muốn đi.
Ai người đến Đông sương, người Ngụy gia không thèm để ý tới bọn họ.
Nhị mợ Ngụy gia cùng tỷ muội Đỗ Quyên đấu một trận, đang tức cành hông, nghe nói vừa rồi hai người này quỳ tại cửa Hoàng gia cầu thân, rõ ràng là chướng mắt Tiểu Liên, giận càng thêm giận, sao còn để ý tới bọn họ.
Cuối cùng Lâm Đại Mãnh uy hiếp khuyên bảo, mới để cho bọn họ gặp mặt nhận thân.
Nhị mợ và nương Bát Cân gặp mặt, ai nấy đều xem thường đối phương, tự cảm thấy con mình bị ủy khuất, bị ép mới không thể không nhận cửa thân này, song phương duy nhất đạt thành nhất trí ý kiến là đều hận Đỗ Quyên, cảm thấy nếu không phải vì Đỗ Quyên, con mình sẽ không xảy ra chuyện.
Bởi thế các nàng mới có lời để nói.
Tiểu Liên xảy ra chuyện mất thanh danh, nhưng Ngụy gia nhị phòng tốt xấu gì cũng được bạc, khuê nữ cuối cùng cũng gả vào Lâm gia, so với đại phòng tốt hơn nhiều.
Tuy Tiểu Phương không xảy ra việc gì nhưng bị biểu ca cự tuyệt, Lâm gia lão thái gia trước mặt mọi người tuyên bố không nhận Ngụy gia làm thông gia. Ngụy gia đại cữu và mợ cảm thấy mặt mũi mất hết, bởi vậy giận dỗi, sáng sớm ngày kế liền cáo từ rời đi.
Về đến nhà, đúng lúc có người tới cửa cầu thân. Sau khi tiếp xúc, cảm thấy không sai, liền cho Tiểu Phương định thân. Vô tình, cô gia (= danh xưng gọi chú rể, con cháu rể) cùng thôn với đại cô của Đỗ Quyên. Lúc đặt sính lễ, bên đàng trai mời tới toàn phúc nương tử, chính là Hoàng Chiêu Đệ.
Nói tới việc này cũng lạ. Lúc trước Đỗ Quyên giận dữ mắng biểu ca Diêu Kim Quý, nói hắn không xứng cưới con gái Hoàng gia, không biết có phải là kích thích ý chí chiến đấu của hắn hay không, hay là phần mộ tổ tiên Diêu gia phát nhiệt, khiến cho số mệnh hắn phất lên, hắn khắc khổ ra sức học hành vài năm, năm nay thi trúng Tam Giáp (= hàng thứ ba đầu bảng).
Việc này làm cho Diêu gia vui mừng đến lật trời.
Tuy hắn đứng sau, nhưng thắng ở tuổi trẻ, mới 21 tuổi, có thể nói là thiếu niên đắc ý, tiền đồ vô lượng.
Diêu Kim Quý chưa thể vào Hàn Lâm viện. Hắn xuất thân hàn môn, ở trong triều cũng không có núi dựa, theo lời ân sư chỉ điểm, chủ động thỉnh cầu cho ra ngoài. Sau đó được lại bộ ủy nhiệm về Kinh châu, chờ mấy tháng sau huyện lệnh cáo lão, sẽ thay hắn làm quan phụ mẫu huyện Sơn Dương.
Hoàng Chiêu Đệ dĩ nhiên hãnh diện, được mười dặm tám thôn tôn sùng. Phàm có kết thân là nhờ vào quan hệ thỉnh nàng làm toàn phúc nương tử, để dính chút phúc khí.
Ngày hôm đó đi tới Ngụy gia, trong tán gẫu nói tới nhà mẹ đẻ của mình ở thôn Thanh Tuyền, đại mợ liền thốt ra, nói em mình gả tới thôn Thanh Tuyền.
Hoàng Chiêu Đệ hết sức cao hứng, vội hỏi nhà nào.
Đại mợ nói xong rồi cũng hối hận, sợ nói cho nàng biết, chuyện Tiểu Phương bị cự tuyệt sẽ bị lan truyền. Nếu không nói, lại không có cớ, đành nói ra.
Hoàng Chiêu Đệ nghe nói em nàng chị gả cho Huynh đệ cách vách của Lão Thực, Lâm gia, không khỏi ngẩn ngơ, sắc mặt cũng có chút ngượng ngùng, bởi vì nàng cũng nhớ tới một đoạn chuyện cũ không vui.
Bất quá, rất nhanh nàng trấn định lại.
Nay nàng đã khác xưa, nhi tử đậu Tiến sĩ, chứng minh là có tiền đồ, còn sợ người nói sao? Hừ, có một ngày nàng về nhà mẹ đẻ, xem đứa cháu gái phách lối năm xưa đối mặt với nàng như thế nào.
Nghĩ tới điều này, nàng liền cẩn thận hỏi tới tình hình nhà mẹ đẻ.
Tiểu Phương ở một bên nghe ra chút manh mối, liền để ý.
Nàng ở thôn Thanh Tuyền có nghe một ít lời đồn đãi về Đỗ Quyên, biết nàng năm đó vì phản kháng gia gia nãi nãi định việc hôn nhân cho nàng mà không nhận gia gia nãi nãi, hình như người đó là nhi tử cô cô nàng.
Bởi vậy, khi Hoàng Chiêu Đệ hỏi về việc hôn nhân của Đỗ Quyên, nàng cặn kẽ nói cho nàng nghe.
Nàng nói Đỗ Quyên không cùng Lâm Xuân định thân, bởi vì Ngư nương nương nói lương xứng của Đỗ Quyên là quý nhân, không phải Lâm Xuân, làm cho nàng đợi quý nhân tới cửa.
Lúc này tâm tình Tiểu Phương rất phức tạp, vừa hy vọng Đỗ Quyên không gả được cho Lâm Xuân, xả được cơn uất ức; lại vừa hy vọng Đỗ Quyên không được cô cô nhìn trúng, không được hưởng phúc, thật là khó xử.
Cuối cùng nàng nghĩ, năm xưa Đỗ Quyên ghét bỏ biểu ca, nay người ta làm quan, tuyệt sẽ không cưới nàng một thôn cô, vì xả giận, cưới về làm thiếp còn được.
Trong lòng nàng liền thư thản.
Lại chợt nghĩ, Lâm Xuân xem Đỗ Quyên như mạng. Nếu Đỗ Quyên bị biểu ca nàng cưới đi, hắn sẽ như thế nào?
Nàng tưởng tượng bộ dáng mất hồn của biểu đệ, trong lòng càng thoải mái hơn, nỗi khó chịu gặp phải ở thôn Thanh Tuyền tiêu tán đi rất nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT