Tiệc rượu buổi trưa mở tại phòng mới xây, náo nhiệt phi thường.
Đầu bếp chính như cũ do Hồng Cô trong thôn và Đại Nương chấp chưởng, nấu nướng ngay tại nhà bếp Lâm gia. Đỗ Quyên và đám thiếu nữ vẫn ở Hoàng gia, chỉ làm chút việc vặt như nấu nước pha trà, bỏ lại việc nấu cơm.
Tiệc rượu vòng thứ nhất do người hỗ trợ xây nhà ngồi trước, xem như đáp tạ bọn họ.
Lâm Xuân và đám người Cửu Nhi cũng lên bàn đi bồi thiếu niên trong thôn, uống rất nhiều rượu, ra khỏi hội trường vẫn còn hưng trí, đều đến Hoàng gia tìm nhóm thiếu nữ uống trà, tán dóc, kỳ thật là để nhìn tiểu cô nương.
Bởi thân thích Lâm gia nhiều, rất nhiều khách lúc đợi ghế ngồi, trước nghỉ tại Hoàng gia.
Tiệc rượu vòng thứ hai bắt đầu, bớt đi không ít người, như cũ còn dư không ít.
Làm con dâu tương lai Lâm gia, Hoàng Tước Nhi không dám chậm trễ, khách khí tiếp đón các nàng, Đỗ Quyên cũng giúp chiêu đãi.
Hòe Hoa phát hiện Bát Cân không thích hợp: hai mắt xích hồng, ánh mắt không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm Đỗ Quyên, si mê càng thêm si cuồng.
Nhưng bởi vì người nhiều, hắn cuối cùng vẫn ẩn nhẫn.
Hòe Hoa ẩn ẩn cảm thấy nguy hiểm, bởi vậy vẫn lưu tâm hắn.
Thấy hắn đi ra sau viện thì nàng cũng giả vờ đi ra chuồng heo đổ nước bẩn. Đi theo, lại phát hiện hắn núp trong đống cỏ khô ở hậu viện, không biết làm cái gì. Lặng lẽ tới gần nhìn, kinh hoảng cả người xụi lơ, nếu không nhờ bức tường thì đã té ngã.
Bát Cân thẳng tắp dựa vào đống cỏ khô, thống khổ kêu rên. Hạ thân của hắn, quần áo đã bị kéo lên, tốc tốc run run. Vốn Hòe Hoa còn ngây thơ, đợi nhìn thấy hắn thò tay phải vào nội y thì bỗng nhiên hiểu cái gì, xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng.
Nàng kinh hoàng, nín hơi, chậm rãi lui ra ngoài.
Chờ đến tiền viện, nàng làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, rửa sạch bồn trong tay, còn nói đùa vài câu với Nhị Nha, trong lòng suy nghĩ đủ điều nhưng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Đang trù trừ thì nhìn thấy Lâm Xuân đi ra hậu viện, có thay đổi. Nàng hít sâu một hơi, quyết định vì tương lai của mình cược một phen.
Nhưng là, Đỗ Quyên...
Nghĩ tới điều này, tim nàng không thể ức chế bắt đầu đập mạnh.
Là sợ hãi!
Có tật giật mình đã là như thế, việc còn không bắt đầu đâu, chẳng qua chỉ suy nghĩ một chút, nàng liền cảm thấy mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, không tự chủ nghĩ đến sau khi gặp chuyện không may, có để lại dấu vết gì làm cho người ta hoài nghi đến nàng hay không.
Còn có, nàng làm chuyện như vậy... Không, còn chưa làm đâu, nàng đã cảm thấy thấp kém hơn Đỗ Quyên, trong vô hình tự biết xấu hổ.
Nhưng nàng nhìn Lâm Xuân đang đứng gần phòng củi, trong nháy mắt tâm ý kiên định.
Nàng tự nói với mình, Đỗ Quyên rất có bản lãnh, nhất định không có việc gì.
Nghĩ xong, nàng đi vào phòng, tìm đến Đỗ Quyên, cười nói với nàng: "Ta thấy Xuân Sinh ở phía sau ói, không biết có phải uống nhiều quá không, ngươi đi nhìn xem đi."
Đỗ Quyên kinh ngạc: "Ói? Lâm Xuân?"
Hòe Hoa gật gật đầu, cũng không nói nhiều, liền đi cách vách tìm Quế Hương.
Ai cũng biết Đỗ Quyên và Lâm Xuân rất thân thiết, nàng nhìn thấy Lâm Xuân ói, nói cho Đỗ Quyên một tiếng cũng là thường tình. Nếu nàng gấp gáp đi chiếu cố, đó mới chọc người nhàn thoại.
Về phần Đỗ Quyên sẽ đi hay không, nàng có mười phần nắm chắc.
Chỉ cần Đỗ Quyên đi, việc này thành công một nửa, còn lại một nửa chỉ dựa vào vận khí.
Lâm Xuân không say, dĩ nhiên cũng không ói, cũng không biết hắn ở cạnh phòng củi làm cái gì, như vậy thì rất nhanh sẽ rời đi, nhưng nàng không biết khi nào hắn sẽ đi.
Nếu hắn không đi thì chuyện gì cũng không phát sinh.
Nếu hắn đi ra ngoài, Đỗ Quyên đi không tìm được hắn, sẽ tiếp tục tìm ở sân sau. Bởi vì Hòe Hoa nói Lâm Xuân "ở phía sau", lại chưa nói ở nơi nào. Hậu viện, phòng củi ở phía trước, đống cỏ khô ở phía sau.
Chỉ cần Đỗ Quyên tìm đến đống cỏ khô kia, Bát Cân say rượu si cuồng, nhất định sẽ không bỏ qua nàng...
Việc này một nửa dựa vào người tính, một nửa dựa vào trời tính, trong thời gian ngắn như vậy nghĩ ra được kế này, Hòe Hoa thật thông minh và nhanh trí.
Đáng tiếc người định không bằng trời định, huống chi "một nửa người tính bằng một hai ngày tính"
Đỗ Quyên khá hiểu biết Lâm Xuân, hắn một thân võ công thì thân thể là tiêu chuẩn, lại thấy Hòe Hoa thuận miệng nói, có lẽ là dù uống say cũng không nghiêm trọng. Còn có, tuy nàng và Lâm Xuân thân như huynh muội, lại không phải là loại tương tư như Hòe Hoa, đương nhiên sẽ không nghe gió chính là mưa, ba ba chạy đi chiếu ứng.
Bởi vì nàng còn có việc cần làm, nên rót ly nước, kêu Nhậm Viễn Minh tới phân phó: "Đưa đi cho sư huynh ngươi súc miệng, hỏi hắn có khó chịu không. Nếu là khó chịu thì đi vào nghỉ một lát."
Vừa rồi Hòe Hoa nói chuyện với Đỗ Quyên, hắn cũng có mặt nên biết sư huynh đang ở "phía sau".
Nhưng nửa đường bị Tiểu Liên chặn lại, cả kinh nói: "Đừng làm vỡ cốc. Ngươi muốn đi đâu?"
Tiểu Viễn Minh nói: "Đưa nước cho sư huynh. Hắn uống say."
Tiểu Liên hỏi ró tình huống, rồi cầm lấy chén nước nói: "Ta đi. Ngươi đi đường còn đi không vững, đùng là vỡ chén trà."
Tiểu Viễn Minh nghe xong có chút mất hứng, cảm thấy bị coi thường. Nhưng có người làm chân chạy, hắn mừng rỡ thoải mái, liền tùy nàng đi, xoay người báo cáo với Đỗ Quyên.
Tiểu Liên bưng nước đi ra phía sau, vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng cười.
Thì ra, vừa rồi nàng vào cửa cũng nghe được lời Hòe Hoa nói, nên muốn cướp công việc, lấy cớ thân cận tam biểu ca. Nếu tam biểu ca say đến mức lợi hại, nàng sẽ dìu hắn trở về. Nàng là biểu muội hắn, chiếu cố biểu ca không phải sao?
Cô gái có ý nghĩ này, đều do nghe lời đường tỷ Tiểu Phương nói.
Mấy ngày nay Tiểu Phương ôm một bụng giận đỗi, rất chướng mắt Đỗ Quyên, với Hoàng Tước Nhi cũng chướng mắt, với Hoàng Ly càng chướng mắt, không biết vì sao huynh đệ Lâm gia lại thích khuê nữ Hoàng gia.
Nàng còn không biết mình bị Lâm Đại Đầu đào thải, tự cho là đã ngồi ổn vị trí con dâu cả Lâm gia, nên bắt đầu bận tâm đến chị em dâu tương lai. Nghĩ đến chuyện Hoàng Tước Nhi gả cho Hạ Sinh đã không thể cứu vãn, nếu Đỗ Quyên gả cho Lâm Xuân, nàng một người không thể đối phó được hai tỷ muội kia. Bởi vậy, nàng một lòng muốn quấy rối việc hôn nhân của Lâm Xuân và Đỗ Quyên, thúc đẩy Tiểu Liên gả cho Lâm Xuân, như vậy song phương vẫn là hai đối một, bên mình có hai người.
Thời gian không phụ người có lòng, còn thật làm cho nàng hỏi thăm ra, nói sở dĩ Lâm Xuân và Đỗ Quyên còn chưa định thân, là vì Đỗ Quyên bỏ cuộc. Nàng nói việc hôn nhân của nàng có Ngư nương nương sắp xếp, cũng không biết an bài như thế nào.
Nàng duỗi chân thở dài, nói cô dượng hồ đồ. Việc này rõ ràng không trông cậy vào, còn không cho Xuân Sinh biểu đệ và Tiểu Liên định thân, cứ đợi như vậy không là ngốc sao!
Nàng đem việc này nói cho Tiểu Liên, lại cẩn thận phân tích các loại tình huống, muốn nàng chủ động một chút, còn nói Hòe Hoa các nàng đến cùng vẫn kém một tầng, không thân cận bằng bọn họ là thân thích. nàng bỏ thêm sức lực, cửa than này sẽ thành.
Tiểu Liên ngây thơ cũng không biết tích cóp sức lực là như thế nào.
Nàng ở Lâm gia vài ngày, rất ít khi nhìn thấy Lâm Xuân nói giỡn. Hắn chỉ vùi đầu làm việc. Nhưng ngày đó hắn trước mặt đám con gái thể hiện sức quyến rũ hiếm thấy, trong lòng nàng liền có chút không bỏ xuống được, lại nghe lời Tiểu Phương nói, tin là thật, càng thêm vướng bận.
Hôm nay được cơ hội này, nào có đạo lý nàng không làm tới!
Cho nên nàng liền bưng chén nước ra sân sau tìm.
Đến tận lúc này, người tính một nửa xảy ra chuyện không may, lạc lối; trời tính một nửa lại thuận theo kế của Hòe Hoa. Lâm Xuân thật sự đã đi rồi. Nếu hắn trở lại tiền viện, Tiểu Liên còn có thể nhìn thấy, việc này còn có thể tránh khỏi; cố tình không biết hắn đi đâu, Tiểu Liên liền bưng cái cốc tiếp tục đi tìm.
Tìm đến bên cạnh đống cỏ khô, còn chưa nhìn thấy người đã nghe thanh âm "hừ a".
Trong lòng Tiểu Liên vui vẻ, tưởng Lâm Xuân, vội vàng kêu lên: "Tam biểu ca, ngươi có sao không? Ta đưa nước cho ngươi đây... A —— "
Một lời chưa xong, chén nước trong tay rớt trên đất, nàng cũng bị Bát Cân túm chặt lấy cánh tay, kéo đến trước mặt, ôm vào trong ngực, đầy đầu đầy mặt loạn cắn, miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
Tiểu Liên cả kinh hồn phi phách tán, kêu la giãy dụa.
Quần áo Bát Cân đã cởi hết phân nửa, đang lúc dục hỏa đốt người, Tiểu Liên lại đi tới. Trong mông lung, hắn chỉ nghe một tiếng gọi mềm nhẹ, một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện tại trong tầm mắt. Lúc ấy đầu óc hắn đều là bóng dáng Đỗ Quyên, lập tức đem nàng thành Đỗ Quyên, ôm vào lòng.
Rượu vào thêm can đảm, Bát Cân đau khổ nhiều năm, tự cho là ôm lấy Đỗ Quyên, thần trí không khỏi điên cuồng, một lòng chỉ muốn làm việc ngày mơ đêm tưởng, dù Thiên Vương lão tử tới cũng không chịu buông tay, miệng hôn loạn trên mặt Tiểu Liên, một bàn tay kéo vạt áo Tiểu Liên.
Tiểu Liên giãy dụa thê lương kêu thảm thiết, thanh âm nhất thời truyền đến tiền viện.
Trong mơ hồ Bát Cân cũng cảm thấy không thể bị người khác phát hiện, nên một tay bịt miệng nàng, xoay người một cái, đặt nàng lên đống cỏ khô, thở dốc nói: "Đỗ... Đỗ Quyên... Đỗ Quyên... Đừng sợ... Ta..."
Trong lúc gấp rut kéo không ra vạt áo Tiểu Liên, nên ép sát vào nguời Tiểu Liên, không kềm được cọ xát.
Tiểu Liên tuyệt vọng thêm sợ hãi, dùng sức giãy dụa, đá đánh hắn.
Nước mắt rơi như mưa, như thế nào cũng không nghĩ tới bị tai họa bất ngờ này.
Sân trước sân sau cách nhau vài chục bước, Tiểu Liên kêu vài tiếng đã sớm kinh động thiếu niên ở tiền viện. Cửu Nhi, Tiểu Quả Cân, Hoàng Tiểu Bảo, Hạ Sinh tràn tới, nhìn thấy tình cảnh sau đống cỏ khô, không khỏi hít một hơi lạnh.
Lúc ấy quần Bát Cân đã tụt xuống mắt cá chân, trần truồng đưa lưng về mọi người; Tiểu Liên hoàn hảo, tuy đầu tóc rối tung, quần áo xốc xếch, nhưng tốt xấu còn mặc trên người.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra, không có xảy ra việc gì là tốt rồi.
Trong lòng mọi người đều trầm xuống: việc này tuyệt không là việc tốt!
Cửu Nhi khí nộ không thôi, như lão ưng bắt gà con, xách Bát Cân lên.
Nhưng Bát Cân đã điên cuồng, vẫn chế trụ Tiểu Liên không chịu buông tay.
Hạ Sinh liền đi lên cho hắn một quyền, mắng: "Súc sinh!"
Cùng mọi người ba chân bốn cẳng ra sức giải cứu tiểu biểu muội.
Tiểu Liên được giải thoát xong, lại bị mấy thiếu niên nhìn, xấu hổ và giận dữ muốn chết, sợ hãi cả người run rẩy. Hạ Sinh ôm nàng an ủi, muốn mang nàng đi.
Tiểu Liên căn bản mất đi năng lực hành động, không động đậy, bị nhị biểu ca kéo, nói đúng hơn là lôi đi. Thiếu nữ mười mấy tuổi, bị chuyện như vậy, tương đương như gặp tai ương ngập đầu, trong lòng nàng bị sợ hãi bao phủ, mụ đầu không biết làm gì cả.
Ra tới gần tiền viện, nỗi sợ hãi làm cho nàng không thở nổi.
Nàng nói năng lộn xộn run run nói: "Không trách ta! Không trách... Ta..."
Hạ Sinh vội an ủi: "Là không trách ngươi. Đều do Bát Cân vô liêm sỉ."
Tiểu Liên không nghe lời hắn nói, lẩm bẩm, bỗng nhiên trong lòng vừa động, nhớ tới sự điên cuồng của Bát Cân, nhớ tới lúc hắn khi dễ mình không ngừng kêu "Đỗ Quyên", tất cả nỗi sợ hãi của nàng dũng mãnh lao tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT