Số phận Lâm gia tươi sáng.

Nông thôn có thuyết pháp: nếu chim yến làm tổ dưới mái hiên, gia nghiệp nhất định hưng vượng.

Dưới mái hiên Hoàng gia có một tổ yến.

Dưới mái hiên nhà cũ Lâm gia có 2 tổ yến. Lần này phá sập nhà chính, tổ yến chẳng những không có bị dọa chạy, ngược lại đổi đến Đông sương phòng một lần nữa dưới mái hiên xây 2 cái tổ mới, có thể thấy được đối với Lâm gia có bao nhiêu quyến luyến.

Không chỉ như thế, Lâm gia còn có một con hổ, đuổi cũng đuổi không đi.

Thu Sinh lên núi săn thú, cho dù có thu hoạch cũng phải ra sức khiêng về. Từ lúc có Như Gió, cách vài ngày là từ trên núi tha về một món ăn thôn quê, cả nhà thịt ăn không hết, thường cho người thân cận. Vừa rồi Lâm Xuân còn đưa mấy cân thịt hươu bào cho Hoàng gia.

Mặt khác, bốn đứa con trai Lâm gia quả thật đều rất xuất sắc, có thể làm.

Cho nên, trừ bỏ Hạ Sinh đã định thân, Thu Sinh và Xuân Sinh đều bị người nhìn chằm chằm, tới cửa cầu hôn không biết bao nhiêu, rất nhiều phụ nhân hễ rảnh là tìm vợ Đại Đầu làm thân,, ngay cả Đông Sinh12 tuổi cũng bị người dòm ngó.

Trái lại Hoàng gia, Đỗ Quyên đã đến tuổi làm mai lại không có người hỏi thăm.

Hoặc nói là không dám đến.

Đầu tiên là năm đó Đỗ Quyên chính miệng nói, việc hôn nhân của nàng, Ngư nương nương có sắp xếp, bởi vậy người bình thường không dám đi cầu.

Lại có hai nhà Lâm Hoàng năm xưa có nói qua định thân, Đỗ Quyên và Lâm Xuân rất thân cận, người ta không dám tiến tới, nhưng Lâm Xuân lại bị người mơ ước, tới cửa cầu thân rất nhiều, có thể thấy được xã hội này nam nữ quá bất bình đẳng.

Thứ ba là Đỗ Quyên quá xuất sắc, cũng quá mạnh mẽ, ngay cả gia gia nãi nãi cũng không thể chế phục nàng, cho nên người bình thường căn bản không dám cưới.

Cuối cùng là người muốn cưới lại biết rõ mình. Đỗ Quyên đối với bọn họ mà nói, có chút mong muốn không thể thỏa được. Bởi vậy cũng không dám đến.

Bởi vậy Hoàng Ly sớm thả lời muốn chiêu con rể tới cửa, trước cửa Hoàng gia có thể giăng lưới bắt chim, 2 khuê nữ như hoa như ngọc cứng rắn không người hỏi thăm.

Phùng Thị cũng không quan trọng, dù sao người bình thường nàng cũng chướng mắt.

Nàng cảm thấy con trai khắp thôn này, trừ bỏ Lâm Xuân và Cửu Nhi, thật không tìm ra người xứng đôi với Đỗ Quyên, chỉ ngạc nhiên sao Lâm gia còn không đến cửa cầu hôn. Thấy bộ dáng thân thiết với Đỗ Quyên của Lâm Đại Đầu và vợ hắn vợ, thật không giống bộ dáng muốn từ hôn, nàng liền nghi ngờ.

Nhưng Đỗ Quyên nói cho nàng biết: hôn sự của nàng Ngư nương nương có an bài khác, nói nàng không cần quản. Hỏi an bài cái gì, Đỗ Quyên cũng không nói, chỉ nói đến thời điểm sẽ biết.

Nàng nhìn nhìn 2 khuê nữ, đều xinh như hoa, trong lòng liền bình thường trở lại, không lo lắng chút nào các nàng không gả đi được. Nếu thật trong núi không có người tốt, thì nhờ ông ngoại các nàng ở ngoài núi tìm giúp một nhà khá giả.

Còn có con trai nữa...

Nghĩ tới việc này, nàng mím môi cười, cúi đầu dùng sức kéo chỉ.

Mấy mẹ con đang làm đồ cưới cho Hoàng Tước Nhi.

Gia dụng khí cụ Lâm gia đều chế tác đầy đủ, hơn nữa rất tinh xảo tốt đẹp, Hoàng gia dù tốn hết công sức cũng không làm được tốt hơn, bởi vậy sau khi mọi người thương lượng xongquyết định: làm thêm chút việc may vá, đây đúng là khiếm khuyết của Lâm gia. Gia dụng khí cụ thì không cần làm.

Vì thế mấy năm qua, Hoàng gia lục tục mua vải dệt, tích cóp bông vải, thừa dịp nhàn rỗi, mẹ con các nàng từng chút từng chút mua thêm đệm chăn bao gối, khăn trải bàn, đệm gối đầu cho Hoàng Tước Nhi và Hạ Sinh.

Xiêm y giày dép là từ năm nay mới bắt đầu làm. Bởi vì Hạ Sinh và Hoàng Tước Nhi trước đó còn nhỏ, đều đang ở tuổi lớn. Nếu làm sớm, đến lúc đó lại không thể mặc, uổng phí công phu.

Hoàng gia đồ cưới, nói không bao nhiêu tiền thì cũng thật không bao nhiêu tiền, đều là vải bông phổ thông, nhiều lắm là dùng lụa bố; nói quý trọng thì cũng quý trọng, những gia đình nhỏ bình thường mua không nổi, trong đó có thật nhiều quần áo bằng da lông thú, bên ngoài là lớp lụa, bên trong lót bằng da thú, có áo khoác, áo trấn thủ, khăn quàng, áo khoác, nhà địa chủ phú hộ không nhất định có thể có.

Mấy mẹ con vừa bận rộn, vừa nói cười.

Làm ước chừng hơn một canh giờ, Hoàng Ly chịu không nổi, đứng dậy đi lấy đồ ăn, châm trà cho mọi người, để mọi người nghỉ tạm, ăn vài thứ.

Phùng Thị cũng buông đế giày, đi phòng bếp đem thịt hươu bào hầm lửa nhỏ trong nồi xào qua một lần. Nếm một miếng thịt, cảm thấy đã mềm, liền tắt lửa, để lại vài đóm than cháy dở, cơm chiều cũng có thể ăn.

Đúng lúc này, tiểu di Phùng Minh Anh tới.

Cầm dù dán giấy dầu màu đỏ sậm, trên cánh tay đeo một cái rổ nhỏ, một tay nắm tiểu Viễn Thanh, từ trong mưa bụi lượn lờ đến gần, cực kỳ giống một bức họa. Đỗ Quyên nhìn tâm tình xúc động, như không tin vào mắt mình.

Hoàng Ly bước lên phía trước tiếp đón, cười nói: "Viễn Thanh, ta đang nhớ ngươi đây."

Tiểu Viễn Thanh giòn giã kêu lên: "Hoàng Ly tỷ tỷ, Đỗ Quyên tỷ tỷ, Tước Nhi tỷ tỷ!" Bộ dáng nhỏ nhắn thân thiết, giống như đã nhiều ngày không gặp, kỳ thật sáng nay nàng còn ăn điểm tâm ở Hoàng gia.

Phùng Minh Anh đi vào dưới mái nhà, cất dù, cười nói: "Nàng ở nhà cứ lải nhải nhắc biểu tỷ, nháo cho ca ca của nàng cũng không chịu viết chữ, ta phải mang nàng đi."

Đỗ Quyên bưng cái băng ghế đến cho Phùng Minh Anh ngồi, từ trong rổ kim chỉ cầm ra một kiện xiêm y cúi đầu vẽ lên.

Đang nói giỡn, một bóng dáng lại tới cửa viện, là vợ Đại Đầu.

Nàng vội vội vàng vàng chạy vào, ngay cả ô dù cũng không che, hơi khom lưng, trên tay nắm chặt một cái đế giày, sợ bị mưa dính ướt, bởi vậy che chở.

Phùng Thị nhìn thấy buồn cười, cao giọng nói: "Vội cái gì? Không bung dù thì cũng đội cái đấu lạp. Mắc mưa, ngã bệnh ta coi ngươi còn chạy được nữa hay không!"

Vợ Đại Đầu ba bước làm thành hai, vọt tới dưới mái hiên, thở ra một hơi, dùng tay phủi nước trên người, vừa cười nói: "Chỉ mấy bước được, phí chuyện đó làm cái gì. Ta không dễ dàng tranh thủ thời gian đi ra một lúc, phải nghĩ cái này tưởng cái kia, vậy thì ta không cần ra ngoài."

Mọi người đều cười, nói đâu mà bận rộn đến mức như vậy.

Phùng Minh Anh nói: "Vội như vậy ngươi còn ra ngoài làm gì? Nếu trên tay ngươi không cầm đế giày, ta còn tưởng là ngươi là có việc gấp gì nữa, đâu nghĩ tới ngươi đến để thêu thùa may vá chứ."

Vợ Đại Đầu ngồi xuống cái ghế Đỗ Quyên đưa tới, nói: "Nếu đợi làm xong mới đi, đời này ta cũng đừng nghĩ đi ra. Còn không phải là cha bọn hắn, thấy ta mệt đến gập cả người, phát ngoan nói, ngươi đừng để ý, cứ đi ra ngoài dạo đi, cơm chiều cũng đừng gấp về làm, mấy tên tiểu tử này có đói một bữa cũng không chết được! Ta nghĩ cũng phải, liền đi ra, ngay cả bắt cũng chưa rửa nữa."

Mọi người nghe xong đều cười.

Đỗ Quyên nhìn mặt mũi Đại Đầu thím già nua, thấy không đành lòng.

Mấy năm nay, nét mặt nương sáng sủa hơn nàng rất nhiều.

Có thể thấy được nhà toàn con trai thật sự rất bận tâm mệt nhọc.

Nàng liền cười nói: "Thím, kỳ thật ngươi nấu cơm không cần xào nhiều đồ ăn. Trong nhà có thịt, nấu một nồi lớn, rồi bỏ chút rau khô vào hầm là đủ. Rau xanh cũng giống vậy, xào đến lúc chín một nửa, đổ thịt hầm vào, nấu thêm một lúc nữa là được. Có 2 món ăn là đủ ăn cơm rồi."

Vợ Đại Đầu vội cười nói: "Bây giờ ta nấu theo cách đó. Cái gì cũng bỏ vào nấu chung, nấu một nồi lớn, không ăn coi như xong."

Đang nói chuyện, Hoàng Tước Nhi khẽ cúi đầu, bưng ly trà đến.

Nàng vội tiếp nhận uống một ngụm, một mặt đánh giá nàng dâu tương lai này, tính toán lúc nào có thể lấy vào cửa.

Chợt thấy trên tay Phùng Thị và Hoàng Tước Nhi là cỡ giày lớn, Đỗ Quyên đang thêu hoa lên cái áo gối lớn màu đỏ, liền biết các nàng đang chuẩn bị đồ cưới cho Hoàng Tước Nhi. Mấy thứ này tương lai đều đưa vào Lâm gia, nhất thời cười không khép được miệng.

Ba nữ nhân là thành một sân khấu, huống chi đều có con cái, lại là thân gia, mấy người Phùng Thị nói hoài không hết chuyện.

Tỷ muội Đỗ Quyên chỉ có phần nghe, rồi đùa giỡn với tiểu Viễn Thanh.

Làm một hồi, Đỗ Quyên ngẩng đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài sương mù dầy hơn.

Trong bụng nàng vừa động, buông kim chỉ chạy ra ngoài.

Ở dưới mái hiên cầm lấy đấu lạp đội lên, dọc theo tảng đá chân tường đi đến phòng phía đông. Những bản đá xanh này là do Hạ Sinh giúp lót đường, trải ở giữa sân và bốn phía, hình thành hình chữ "Điền", để ngày mưa dễ đi, không dẫm lên bùn lầy lội.

Đi đến hết tường viện, một màu xanh đậm đập vào mắt.

Tỷ muội các nàng trồng rất nhiều hoa kim ngân dọc theo tường viện, bò đầy lên đầu tường. Vào mùa xuân và hạ, ba mặt tường viện hoàn toàn bị dây leo màu xanh bao trùm, hoa trắng hoa vàng đủ loại hình dáng, từng đôi, từng đám, nở hết sức phồn thịnh, hương thơm toả khắp.

Dưới chân tường trồng nhiều nhất là hoa Nguyệt Quế, góc tường cũng có hoa la đơn, hoa phượng tiên, hoa phấn cũng có, nhưng không ai quản, tự sinh tự diệt.

Mùa này, hoa kim ngân và hoa nguyệt quế nở, hoa la đơn vừa đâm chồi, từng nhánh non chậm rãi giản nở ra, hoa phượng tiên và hoa phấn cũng mới trưởng thành.

Tất cả thực vật, đều đước gột rửa dưới cơn mưa phùn, bày ra màu xanh mơn mởn, hoa cũng phá lệ kiều diễm, rưng rưng nước, không như lúc mưa lớn, hoa bị mưa đánh đến tơi tả không chịu nổi.

Nhìn màu xanh đậm, tâm tình cũng xanh mênh mang!

Không phải Đỗ Quyên chỉ lo phong nhã. Qua ít ngày nữa, nàng sẽ trồng đậu côve và bí đỏ dưới chân tường. Đến thời điểm, đậu côve cũng leo lên đầu tường, cùng hoa kim ngân tranh nhau ánh sáng. Màu tím của hoa đậu côve rơi xuống, rồi đậu cove kết trái, tùy tay có thể hái. Dây bí đỏ đthì sẽ lan tràn dọc theo chân tường. Vạch những phiến lá to ra tìm kiếm bí đỏ là chuyện nàng thích làm nhất.

Thấy nàng đi ra thông khí, Hoàng Ly cũng nhịn không được nắm tiểu Viễn Thanh chạy tới.

Hoa nguyệt quế màu hồng nhạt tinh thuần, hơn nữa mang theo giọt sương trong suốt, Đỗ Quyên rất yêu thích, hái hai đóa xuống cài lên đầu Hoàng Ly và tiểu Viễn Thanh.

Vợ Đại Đầu nhìn cười nói: "Con gái thường thích hoa cỏ."

Mới nói xong, cách vách tường Đông Sinh hô lớn: "Nương, mợ tới."

Nàng nghe xong sửng sốt, vội hỏi: "Mợ nào?"

Đông Sinh trả lời: "Đại mợ. Còn có Tiểu Phương biểu tỷ và Tiểu Liên biểu tỷ."

"Nga, tới!" Vợ Đại Đầu nghe nói xong, vội vội vàng vàng cắm kim vào đế giày, thu gọn chỉ khâu, đứng dậy đi ra ngoài, "Ngươi nói có phải là ta không có phúc, không dễ dàng tranh thủ thời gian đi ra dạo một hồi, trong nhà lại có người tới. Mới đi ra có một lát!"

Phùng Minh Anh cười nói: "Sao lại không phúc, đây không phải là có sẵn người tới giúp sao."

Vợ Đại Đầu vội vàng chạy, không nghe lời nói.

Phùng Minh Anh nói khẽ với Phùng Thị cười nói: "Lại tới nữa!"

Nháy mắt mấy cái, cho Phùng Thị một ánh mắt ý tứ hàm xúc không rõ.

Phùng Thị nhìn về phía Đỗ Quyên đứng lặng trong mưa, thầm thở dài.

Lâm Xuân đại mợ mang theo khuê nữ nhà mình và chất nữ đến, để hỗ trợ cho em chồng. Bởi vì Lâm gia muốn khởi công xây nhà, mỗi ngày việc nấu nướng rửa dọn rất nhiều, em gái chồng một mình, đích thực rất mệt.

Đương nhiên, còn có tâm tư khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play