Bắc quốc, Tẩm điện của Hoàng Thượng, buổi tối: 

Nam nhân trùm đồ đen từ đầu đến chân nổi bật trong giữa đám người mặc toàn đồ đen. Đối diện với bọn họ là Bắc Hoàng mặc long bào đang run sợ.

Nam nhân đứng giữa nhếch khóe môi, thư thả nói: “Không cần sợ, ta tới không phải lấy mạng ông.”

Nghe đối phương nói vậy, Bắc Hoàng tinh thần thả lỏng đôi chút: “Vậy, tới là có chuyện gì?”

Hắc y nam nhân không lên tiếng, người bên cạnh hắn quay qua nhìn một cái rồi tiếp lời: “Bắc Hoàng không phải muốn đánh Diệp quốc và Hoàng quốc sao? Bọn ta đây là tới giúp.”

Tinh thần vừa thả lỏng chút của Bắc quốc Hoàng Thượng lại cảnh giác lên cao. Dễ dàng nhận thấy bọn người áo đen này không đơn giản: “Thứ ngươi muốn là gì?”

Đúng vậy, không hề có chuyện tự nhiên có người tìm tới cửa giúp ngươi. Bọn người này rõ ràng có mục đích.

Lần này, hắc y nam nhân kia im lặng lại lên tiếng: “Chỉ là thuận tiện, ta cũng muốn tiêu diệt hoàng thất Hoàng quốc, lại biết Bắc hoàng có ý định xâm lăng, nên tới giúp. Chúng ta nên hợp tác, nếu không chỉ mỗi một bên tấn công, thì sẽ còn cả Diệp quốc xen vào giữa nữa.”

Bắc Hoàng lúc này đã không còn ngã ra đất nữa, ông ta đã đứng lên: “Hảo. Chúng ta vào bên trong bàn bạc kĩ hơn. Thỉnh công tử phiền không đưa quá nhiều người theo.”

Trời rạng sáng, trong thư phòng: 

“Kế hoạch đã xong, vậy công tử có yêu cầu gì không?” Bắc Hoàng nói.

“Yêu cầu của ta không nhiều, chắc ngươi biết đệ nhất thiên hạ Diệp Dương Diễm My?” Hắc y nam nhân băng lãnh trả lời.

“Biết, công tử đây là muốn…”

“Phải. Yêu cầu của ta chỉ có một là Diệp Dương Diễm My đó, nhất định phải để nàng toàn thân hoàn hảo không vết xước tới chỗ ta.”

Bắc Hoàng có chút lưỡng lự. Nếu là nữ tử khác muốn đảm bảo toàn thân hoàn hảo không vết xước thì không sao, nhưng đó lại là Diệp Dương Diễm My – Một con nha đầu có võ.

Muốn bắt ả ta thì không sao, nhưng toàn thân nguyên vẹn không vết xước thì…

“Sao, không được?”

Bắc Hoàng cắn nhẹ môi: “Công tử, nàng ta ngoài nổi tiếng thiên hạ về cầm kỳ thi họa, thì võ công nàng ta cũng không phải dạng thường, hoàn hảo không vết xước là…” Nói ngập ngừng, tới đây thì dừng lại. 

Hắc y nam nhân hai tay chắp ra sau lưng, trầm ngâm một lát: “Vậy thì chỉ cần đảm bảo di chuyển của của nàng không có vấn đề, không tổn thương dung nhan, chắc điều này Bắc Hoàng cũng làm được chứ?”

“Được, được, chuyện này ta đảm bảo.”

------------------------------------------------------

Năm ngày sau – Hoàng quốc 

Dương Hy đã tỉnh nên Hoàng An Mạc, Đinh Thanh Liễu, Hoàng An Liêm và Diễm My đang tập trung ở đây. Diễm My thì đang nắm tay Dương Hy, tất cả mọi người đều cười nhẹ nhõm vì Dương Hy đã tỉnh. 

“Cấp báo….” Ngu Công – một trong tứ đại tướng lĩnh của Hoàng An Liêm vội vàng chạy vào Càn Thanh Cung.

Cả năm người đều đồng thời quay mặt, Hoàng An Mạc hỏi: “Chuyện gì?”

“Bẩm Hoàng Thượng, biên giới phía Bắc, thành Tình Ngô, Bắc quốc đang bắn tên.”

Tất cả mọi người đều đồng thời trừng mắt, Diễm My còn tưởng mình nghe lầm: “Cái gì cơ?”

“Đây là xâm lược?” Đinh Thanh Liễu giật mình hỏi.

“Thông báo cho toàn quân toàn dân, chuẩn bị lương thực của cải.” Hoàng An Liêm nhanh chóng nói.

“Dạ”

Năm người hiện thời có mặt ở đây đều là người thông minh, đều nhanh nhạy biết được Bắc quốc xâm lược Hoàng quốc. Thân là những người có thể gọi là đứng đầu hoàng thất, họ biết mình nên làm gì.

Ngũ quốc, chiến tranh đã nổ……..

Mình đang phân vân không biết nên kết là HE hay SE, mọi người cho mình ý kiến đi, nên viết kết là SE hay kết là HE?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play