Ánh đèn vàng phủ lên căn phòng, nhuộm lên cả chăn gối. Hàng mi cong khẽ rung, cô từ từ mở mắt. Đêm qua, cô chỉ nhớ đến lúc gương mặt hàn mặc phong xuất hiện. Sau đó cũng không nhớ vì sao mình vào được đây. Tay cô vướng víu vào thứ gì đó rất khó chịu. Cô nhăn mặt nhìn những thứ máy móc lướng vướng. Chỉ là cô hơi mệt một chút xíu mà hắn làm như đang chế tạo robot vậy. Trần bảo nhi giật phăng sợi dây trắng trong. Đi xuống nhà, ba tên đàn ông không ra người đã ngự trị như ba ông tướng xui xẻo. Sự xuất hiện của người thứ tư làm cuộc nói chuyện của ba tên biến thái lập tức kết thúc một cách vội vã.
- nếu ghét tôi đến vậy cũng không cần thể hiện. Tôi không thèm nghe chuyện của mấy người.
Ánh mắt cô liếc qua gương mặt hàn mặc phong.
- không sao. Em ổn chứ - hắn cất giọng
- tất nhiên, tôi vô cùng ổn. Một kẻ như anh không cần quan tâm đến tôi. Điều đó làm tôi sợ.
Cô nhếch môi khinh bỉ. Dáng vẻ lạnh lẽo, giống một nữ hoàng, nữ hoàng băng giá trong lòng hắn.
Hàn mặc phong nhìn cô, vẻ giận dỗi kia vô cùng dễ thương a. Hắn đã từng nghĩ cô là người dễ thương nhất trên thế giới này. Tất cả những người phụ nữ ngoài kia không thể bằng cô, thậm chí trong mắt hàn boss thì cô giống như một viên kim cương tinh xảo giữa đống sỏi đá khô cằn. Trần bảo nhi giận dữ.
- anh thu ánh mắt biến thái khi nhìn người khác giới đó lại.
Lee sung đang nhâm nhi ly càfê thơm tho nghe năm từ ánh mắt biến thái liền lập tức ho sặc sụa. Sắc mặt đỏ lên
- cả tên kia nữa. Anh là kỳ nhông hay sao mà thay đổi màu da nhanh vậy.
Một sắc đen phủ lên gương mặt của lee thiếu. Hàn mặc phong kéo cô ngồi vào lòng mình, tay không ngừng vuốt tóc cô. Đây là sự gần gũi khiến hoàng quân và lee sung sởn gai ốc nhất. Nhưng nếu hai người thật sự biết hắn khi ở bên trần bảo nhi sến chuối như thế nào khi ở bên cạnh cô thì. . . Thì. . . Thế chiến sẽ xảy ra.
- mệt không?
- không- trần bảo nhi nhìn hàn mặc phong
- đêm qua cô bị giảm nhiệt độ. Tại sao cô không vào nhà- hoàng quân nói