Chờ Mục Cận ngủ say, Mục Nhiên định rời đi lúc này mới phát hiện Dịch Thiên đứng ở cửa chờ cậu, trên người anh đã thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái.
Mục Nhiên hơi ngây ra, nhẹ nhàng đi đến bên, thấp giọng hỏi, “Sao anh lại lên đây? Tô tiên sinh đi chưa?”
Dịch Thiên ừ một tiếng, kéo tay Mục Nhiên hôn lên, hỏi, “Có mệt không?”
Mục Nhiên quẫn bách lắc đầu, Dịch Thiên cười cười, dắt cậu vào phòng ngủ, sau đó nói, “Đi tắm trước đã.”
Mục Nhiên có chút khẩn trương đồng ý, ngay cả đồ ngủ đều quên lấy đã vào phòng tắm.
Cậu vừa cởi quần áo, mở vòi thử nước ấm, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa. Mục Nhiên vội vàng tắt nước, còn không kịp lên tiếng trả lời Dịch Thiên đã mở cửa đi vào, trên tay cầm một bộ đồ ngủ màu lam, “Em để quên này.” Nói xong liền đặt quần áo ở giá gỗ trong phòng.
Mục Nhiên đang tắm trong buồng, cửa kính dính đầy hơi nước bên ngoài cũng không thấy rõ. Nhưng hiện tại cậu đang lõa thể nên vẫn có chút không được tự nhiên, cúi đầu lí nhí nói cảm ơn.
Dịch Thiên cách cửa thủy tinh cũng có thể cảm giác được khẩn trương và mất tự nhiên của cậu. Hắn cũng không phải muốn làm khó Mục Nhiên, đặt quần áo xong liền ra ngoài.
Chờ Mục Nhiên tắm xong đi ra Dịch Thiên đã ngồi ở trên giường, sau lưng mở một cái đèn tường, cúi đầu đọc văn kiện trong tay. Mục Nhiên nghĩ đến Dịch Thiên ở trong bệnh viện với cậu lâu như vậy, chuyện công ty khẳng định bị chậm trễ không ít, nhất thời cảm thấy áy náy.
Dịch Thiên thấy Mục Nhiên đi ra lại đứng ở cạnh cửa ngẩn người nhìn hắn, không khỏi mỉm cười. Hắn đặt văn kiện lên tủ đầu giường, vỗ vỗ gối đầu bên cạnh, nhẹ giọng gọi Mục Nhiên, “Lại đây.”
Mục Nhiên lấy lại tinh thần, cũng không nhăn nhó, chậm rãi đi qua trèo lên giường.
Dịch Thiên nhìn bộ dáng cẩn thận thận trọng của cậu, vừa bực mình vừa buồn cười, vươn tay kéo người vào trong ngực mình, hôn hôn cậu một cái, ngữ khí có chút không vui nhưng ý cười vẫn trên nơi khóe miệng, “Em là chủ nhà, cẩn thận như vậy làm gì?”
Mục Nhiên cũng không vì lời này của anh mà trấn tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Dịch Thiên, mày hơi hơi nhăn, thấp giọng hỏi, “Dịch Thiên, chuyện anh và người trong nhà…”
Dịch Thiên biết cậu muốn hỏi cái gì, đơn giản trực tiếp nói, “Hạ Húc Đông không lừa em. Anh đã lập hiệp nghị với ông nội, từ bỏ quyền thừa kế, ông sẽ không ngăn cản chúng ta.” Hắn nói từng lời đều nhẹ nhàng bâng quơ, giống như những chuyện này vốn không đáng đề cập tới.
Mục Nhiên ngây ra một lúc, sau đó lộ ra vẻ mặt ảo não, lầm rầm nói, “Anh tại sao… lại có thể làm cái chuyện ngu ngốc như vậy?”
Dịch Thiên cọ cọ mũi vào mặt cậu, thấp giọng trả lời, “Lần đó gặp nguy hiểm, lúc em bổ nhào vào người anh sao không có thời gian tự hỏi đó có phải việc ngu ngốc không?” Tiếng nói vừa dứt Dịch Thiên lại lắc đầu, “Không đề cập đến việc này nữa, anh muốn cho em biết một chuyện khác.” Hắn dừng một chút, thấy Mục Nhiên nghiêm túc nghe, lúc này mới nói tiếp, “Ông nội nói anh phải có con ruột của mình, như vậy coi như hoàn thành chữ hiếu với cha mẹ, cho nên anh sẽ phải đi nhờ đẻ thuê.”
Nói tới đây Dịch Thiên có phần thấp thỏm, cánh tay ôm Mục Nhiên không tự động siết chặt lại, nhẹ giọng thốt lên, “Mục Nhiên, em đừng tức giận.”
Mục Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, thanh âm dần nghẹn ngào, “Tôi làm sao có thể… có thể tức giận…”
Dịch Thiên cúi đầu thân thân cậu, “Nếu em cũng muốn có đứa con của mình…” Lời còn chưa dứt Mục Nhiên đã lắc đầu, “Tôi có Mục Cận là đủ rồi.”
Dịch Thiên bật cười, nghe ra lại nhuốm vẻ bất đắc dĩ, “Có Mục Cận là đủ rồi, không cần quan hệ gì tới anh có phải không?”
Mục Nhiên hơi ngẩng đầu lên, sốt ruột thanh minh, “Tôi không phải có ý này.”
Dịch Thiên không nói lời nào, vươn tay mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một chiếc hộp màu bạc. Mở ra bên trong có hai chiếc nhẫn, mặt trong khắc hai chữ cái YT. Hắn nghiêm túc nâng tay trái Mục Nhiên lên, đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út cậu, nghiêm túc mà thành khẩn nói, “Mục Nhiên, từ nay về sau ở cùng anh có được không?”
Mục Nhiên ngơ ngác nhìn vòng tròn nhỏ trên tay, một câu cũng không nói nên lời.
Nếu nói lúc trước còn hoài nghi lẫn bất an, hiện tại Dịch Thiên đã vì cậu mà tự chặt đường lui, Mục Nhiên tự hỏi mình, cậu còn lý do gì để cự tuyệt nữa?
Tuy rằng vẫn là sợ, sợ Dịch Thiên sau này sẽ hối hận.
Người đàn ông này rốt cuộc thích cậu đến dường nào, chính cậu cũng không thể rõ được.
Nếu về sau anh sẽ hối hận thì sao, có phải cậu sẽ cảm thấy mình hiện tại rất buồn cười phải không?
Những điều đó cậu đều không biết, điều duy nhất mà cậu biết bây giờ là nếu còn vì lòng tự ti và yếu đuối mà cự tuyệt anh một lần nữa, chính cậu sẽ là người phải hối hận.
Mục Nhiên giơ tay lên, ngón tay hơi phát run. Cậu cầm lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào ngón tay anh, sau đó cố lấy hết dũng khí nghiêng qua chạm nhẹ vào môi Dịch Thiên, gật đầu trịnh trọng nói đồng ý.
Dịch Thiên sửng sốt nhìn cậu, hồi lâu mới hồi phục được tinh thần vươn tay chế trụ thắt lưng Mục Nhiên, mạnh mẽ hôn lên.
Mục Nhiên khẩn trương đến lợi hại, cả mặt rồi tai đều đỏ ửng cả lên. Thế nhưng cậu không trốn tránh, thậm chí còn khẽ nhếch miệng phối hợp với động tác của Dịch Thiên. Dịch Thiên ngậm đầu lưỡi nhẹ nhàng mút vào, tay lần vào trong vạt áo, từ thắt lưng vòng qua bụng, chậm rãi châm lửa trên người cậu.
Mục Nhiên bị hôn ngã xuống giường, phổi bắt đầu hít thở không thông, hô hấp ngày càng nặng. Dịch Thiên buông cậu ra, ngón tay vuốt lên vết sẹo trên bụng, nhẹ giọng nói, “Để anh nhìn xem.”
Mục Nhiên chậm rãi bình phục hô hấp, cậu cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, rũ ánh mắt gật đầu.
Dịch Thiên nghiêng người khẽ hôn lên miệng cậu, hai tay chậm rãi cởi khuy áo. Chờ toàn bộ khuy áo được cởi ra, Dịch Thiên ngồi thẳng dậy nhẹ nhàng mở rộng áo ngủ Mục Nhiên, để thân trên cậu hoàn toàn bại lộ dưới ánh đèn, sau đó không hề có bất luận động tác gì nữa.
Mục Nhiên cảm nhận được ánh mặt Dịch Thiên dừng trên người mình, sắc mặt có chút trắng bệch. Thân thể cậu rất khó nhìn, hai vết sẹo dài kia đủ để ai trông thấy cũng phải khiếp sợ. Hai tay cậu đặt bên người chậm rãi nắm thành quyền, trong lòng ngày càng bất an.
Thời gian từng chút qua đi, ngay tại lúc Mục Nhiên muốn vươn tay che vết sẹo lại, Dịch Thiên đột nhiên cúi xuống hôn lên vết sẹo dữ tợn kia, khàn khàn không rõ tiếng nói, “Thực xin lỗi.” Anh ở rất gần, khi nói chuyện khí tức nóng rực như có như không quét qua người cậu, vết thương đã sớm khép miệng vậy mà lại bắt đầu ẩn ẩn nóng lên.
Dịch Thiên không ngừng hôn nhẹ bụng cậu, Mục Nhiên có chút không biết phải làm gì, muốn đứng dậy lại bị anh đè lại, kéo tay qua. Đầu tiên là hôn lên chiếc nhẫn nơi áp út, sau đó là những vết sẹo lớn nơi cổ tay, từng cái xen lẫn lời “Xin lỗi” như chuồn chuồn lướt nước.
Mục Nhiên lắc dầu, trước mắt ngày càng mơ hồ.
Cậu giơ tay che khuất ánh mất, từng tiếng run rẩy thoát ra từ cổ họng.
“Dịch Thiên… Em…” Nghẹn ngào giữ chặt miệng mình.
“Em thích anh.”
Trái tim Dịch Thiên đau nhói lên. Hắn cúi xuống nhẹ nhàng kéo tay Mục Nhiên ra, cúi đầu hôn lên mắt cậu, hôn dòng nước mặn chát khẽ rơi, sau đó vươn tay ôm cậu vào trong lòng, bình ổn và trầm giọng nói.
“Anh yêu em.”
Có lẽ bởi vì quá hạnh phúc, hoặc cũng có lẽ là vì những lời “Thực xin lỗi” kia mình đã từng cầu mà không được, cậu chôn đầu trong ngực anh, dốc hết tâm tình của mình ra thống khoái mà khóc.
Dịch Thiên ôm chặt cậu, thấp giọng trấn an, trong giọng nói không có nửa điểm mất kiên nhẫn.
Thẳng đến khi tiếng khóc của cậu thấp dần, cuối cùng ở trong lòng hắn mà thiếp đi hắn mới cúi người nhẹ hôn nước mắt trên mặt cậu, ôm lấy người chìm vào giấc ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT