Quá trình song tu kéo dài không biết bao lâu, bằng thời gian chênh lệch gấp trăm lần bên ngoài trọn vẹn kéo dài 2 giờ mới thấy hai người họ đi ra.
Mị Nhi quần áo chỉnh tề mặt mũi, da thịt còn hồng rực chưa tan, nhu tình mị ý càng tăng thêm ý vị thành thục khiến người mê đắm.
Hương thơm trên thân thể phả ra càng thêm đậm một chút hơi thở dục ái
"Tiêu ca..." Dương Tiểu Thanh thấy hắn đi ra liền soi mói nhìn ngó
"Tiêu ca, Thành công rồi phải không?"
Các nàng không biết trớ chú đó là vật gì nhưng các nàng đều có lòng tin một khi nam nhân này ra tay nhất định viên mãn hoàn thành.
Nhìn thấy hai người họ thần thái sáng láng đi ra liền có thể đoán được.
"Uhm, thành công...các nàng xong chưa chúng ta có thể đi"
"Được..."
...........
"Phải rồi Tiêu ca, vừa nãy có 2 người Đoàn gia tới tìm huynh, đã chờ được một lúc rồi"
Thiên cùng các nàng cùng tiến ra ngoài, khách sạn này bên ngoài là phòng chờ cũng là một quán trà cho khách.
Quán này không lớn, bình thường hoàng gia quý tộc cũng không có mấy ai thèm ghé tới nhưng hôm nay lại dĩ nhiên kéo tới không ít người.
Thiên vừa đi ra liền thấy hai người quen thuộc, tứ thái tử Phan Cường, Tam thế tử Phan Đình
Hắn đến cùng với hai vị trung niên nho nhã mái tóc phớt bạc, thần thái uy nghiêm
Thấy Thiên, cả 4 người họ đều đồng loạt cúi chào theo nho đạo bình đẳng lễ nghi.
"Không biết Họa Đại Sư giáng lâm tệ quốc, bổn thái tử đôi chút thất lễ kính mong đại sư thứ lỗi" Phan Cường nho nhã chắp tay miệng nói lời xin lỗi nhưng ngữ khí lạnh nhạt vẫn có ý đôi bên bình đẳng.
"Họa đại sư, Phan Đình xin cùng ngài tạ lỗi, mong được đôi bên nho học kết giao, cùng ẩm đối thơ"
Phan Đình cũng tiến lên, thái độ có thấp hơn một chút.
Thiên không đáp lại bọn chúng ánh mắt nhìn vào tên Họa Thánh Đoán gia sau đó nhìn sang vị quý tộc trung niên bên cạnh, thấy ánh mắt của Thiên lão vẫn như cũ không dao động cũng không chủ động chào hỏi tựa như đang chờ tiểu bối như Thiên làm lễ trước.
"Tìm ta có chuyện gì?" giọng hắn vang lên không cao ngạo không xiểm nịnh, lại càng không hề có ý nhún nhường chào hỏi.
Phía sau hắn mấy nữ nhân cũng như vậy không hề mảy may động thân, ai nấy xinh đẹp kiều diễm mỗi người một vẻ khiến 2 tên thái tử thần hồn điên đảo.
Lúc này ánh mắt chúng mới nhìn tới một bóng hình yêu mị, ánh mắt không thể dấu được dục vọng chiếm đoạt điên cuồng.
Phan Chương ngại bố vợ tương lai bên cạnh nên không dám tiến lên nhưng Phan Đình lại không chút nào kiêng kỵ, trực tiếp bước tới một bước khom lưng cúi chào.
"Vị cô nương xinh đẹp này, không biết có thể cho ta biết được phương danh hay không?"
Càng đứng gần hắn lại càng thêm rung động trước sắc đẹp cùng với hương thơm tự nhiên nàng phát ra, trong lòng tức thì mê đắm.
Có điều, Mị Nhi bây giờ sao có thể đi để ý đến loại người phàm tục kém cỏi như hắn
"Biết tên ta, ngươi còn chưa xứng"
Lòng cao ngạo này của nàng là đến từ nam nhân phía trên, có hắn ở đây nàng đã không sợ bất kỳ ai.
Nàng bây giờ là người của hắn, hắn không cho thì nàng cũng không nghĩ cho
Với lại bản thân nàng bây giờ đã là chân chính Thiên Cảnh cường giả, đối với một nhân cảnh đỉnh như Phan Đình, đã có quá đủ thực lực nói lời này.
"Nàng..!!!"
"Lui ra đi..." giọng vị trung niên cao quý kia đầy uy nghiêm vang lên.
Phan Đình uất nghẹn không cam lòng lui lại.
Lúc này Đoàn gia chủ mới đưa ánh mắt nhìn Thiên rất nghiêm túc.
"Nàng ta có phải là yêu hồ do ngươi giải thoát?" giọng này chứa đầy sự chất vấn, khí thế bá giả phát ra khiến người không thể nào cãi lại.
Thiên hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn tới chỗ tên Họa Thánh, trực tiếp bỏ qua việc trả lời câu hỏi của Đoàn gia chủ.
"Xem ra là ngươi còn chưa nói hết lời ta truyền đạt rồi"
Tên họa thánh này có chút run rẩy khó hiểu, nhưng đứng sau gia chủ ông ta liền tự nhiên thấy có đủ sức lực trực khí nói ra
"Không cần, nghĩ Đoàn gia ta lấy tiền chuộc ngươi vẫn còn chưa có tư cách này, hôm nay chúng ta đến là muốn đem tiểu thư về, ngươi tốt nhất nên chủ động hợp tác"
Thiên cười cười một nụ cười nguy hiểm
"Uổng cho ngươi lấy họa nhập thánh, ngu xuẩn đến mức độ này thật làm ta không ngờ"
Lời hắn nói ra mang theo một loại sóng dao động kỳ dị, cùng một loại ý chí lạ kỳ không thể nói nên lời.
Âm ba này chạm vào người lão, lan ra không khí, thấm vào não hải nhập cốt cách thậm chí nhập cả vào không khí môi trường xung quanh.
Cả một bầu không gian thoáng chốc liền như giảm bớt mấy phần chân thật.
Khí thể này lan ra lại không có ai phát hiện, chỉ duy có tên họa thánh này trong linh hồn tựa như bị chấn rung lên, giống như tế bào trên thân đang mất dần tính chân thật, đến chính cả hắn cũng bắt đầu cảm nhận được thân thể như đã mất đi thứ gì đó quan trọng.
"Hừ, phàm phu tục tử mà thôi, cũng dám trước mặt bổn thánh vô lễ làm càn"
Giọng Đoàn gia chủ lạnh giá vang lên kéo theo đó là khí thế như bài sơn đảo hải bộc phát.
Thánh nhân cấp lực lượng bộc phát, tức thì một tòa cự đại lĩnh vực như xao sơn chấn hải bung ra trực tiếp nhấn chìm cả một mảnh cự đại không gian.
Ngồi đó, Đoàn gia chủ đưa ánh mắt lạnh lẽo như băng hàn nhìn tới chỗ Thiên tựa như chờ đợi hắn cúi đầu thần phục.
Nhưng mà tất nhiên là ông sẽ không thể nhìn thấy được cảnh đó.
Tại vì khi lĩnh vực của lão phát ra chỉ vừa lan đến gần Thiên liền giống như gặp khắc tinh, tức thì bị đánh cho tiêu tan thành hôi vẫn.
Vô Sắc Lĩnh Vực bây giờ đã không còn là như ngày xưa, nó hiện giờ tuy phạm vi vẫn không thay đổi chỉ 5m bán kính nhưng mà có thể trong nháy mắt thôn phệ một lĩnh vực.
Bởi vì nó hiện giờ đã hòa cùng chức năng mạnh mẽ của Quy Nguyên Thụ cùng Thấu Thiên Kính đã đem chức năng thôn phệ lĩnh vực đạt đến trình độ đỉnh cao
Năng lực của nó bây giờ đã viễn siêu lĩnh vực vô số lần, là một hỗn độn sơ khai lĩnh vực thậm chí còn cường đại hơn cả Pháp Tắc của Thiên cảnh cường giả.
Nho Đạo Lĩnh Vực của Đoàn gia chủ ở trước mặt nó yếu ớt như trang giấy mỏng, nháy mắt liền bị thôn phệ mất 8 thành.
Đoàn gia chủ này thả ra lĩnh vực lại chỉ kịp ngắn ngủi vênh váo một chút liền sững sờ không kịp hiểu gì cả, lĩnh vực đã hoàn toàn không còn.
Trong địa đan trống rỗng một mảnh thần thông mờ tối
"Ah...ngươi đây là...yêu pháp gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT