"Uhm...ta bị một gốc hoa khốn kiếp ám hại, cũng là một dâm tặc ah...nàng tốt nhất không nên ở gần ta, bổn thiếu không có phải người tốt"

Giọng Thiên nói còn cố ý nói lớn lên làm cho tỷ muộn Minh Anh xấu hổ cúi đầu không dám nhìn.

"Tiêu ca...huynh thu nàng vào phòng, ta không có ý kiến đâu" giọng Lục Anh nhỏ như muỗi kêu. 

"May mắn bổn thiếu đánh bậy đánh bạ luyện được mấy bộ phân thân, nếu không e rằng giờ danh hiệu đệ nhất Dâm Thần đã là thuộc về ta rồi"

"Hihi...chủ nhân, ngài tu luyện Thần Mộc Công Pháp sao?"

"Uhm...có luyện chút"

"Vậy ngài dùng mệnh thụ là gì?"

"Tiên...ma...hoa..."

"Ah....chủ nhân, ngươi quả thật là Dâm Thần nha, nhưng mà ngài yên tâm...nếu Mị Nhi trớ chú được giải có thể sẽ giúp ngài giải quyết được nửa thành Dâm Hoa, sau này nô tỳ...sẽ chủ tu Huyền Âm Song Tu Công, sẽ có thể giúp ngài hoàn toàn giải quyết được nó"

Mị Nhi vừ nói tới cả mặt liền đỏ bừng, da thịt hồng hào mị hoặc tự tiết, xinh đẹp không thể tả.

"Cái này không vội, cũng không phải đơn giản như nàng nghĩ"

"Uhm...tranh thủ ăn đi, lát còn có việc"

"Tiêu ca, còn tên Hung Thánh này thì sao?"

Nhìn thấy trong gương, tên hung thánh này vẫn nằm im đó không nhúc nhích, Dương Tiểu Thanh mới hỏi.

Lúc này Thiên tậu sang Mị Nhi hỏi.

"Bức họa đã phong ấn nàng đó là gì?"

"Chủ nhân, chính là Bách Thánh Tróc Hồ...là năm đó Đại Thần Quốc muốn bắt hồ ly giúp đại quốc vương trị bệnh liệt dương cho nên huy động trăm thánh đi săn, Mị Nhi chính là vì thế mà bị bắt"

"Oh...rồi giờ sao rồi?"

"Năm đó Mị Nhi tuy bị trớ chú gia thân nhưng vẫn có lực chiến bách thánh, đánh cho chúng chết hơn một nửa, cuối cùng là bị một tên Họa sư hợp lực cùng 3 tên thánh nhân trận sư cùng với địa phẩm Bạch Họa Quyển mới đem ta phong ấn...

....nhưng mà lúc đem ta phong ấn là cũng đồng thời đem luôn cả một đám thánh nhân cùng nhập vào họa, Bạch Họa Quyển từ đó chứa cả 22 thánh cùng bản thể lẫn phân thể của nô tỳ, hiện giờ nô tỳ thoát ra không biết bọn chúng có thoát ra chưa, còn vị quốc vương đó...nô tỳ bị phong ấn, cũng không rõ ràng"

"Uhm, Lục Anh...nàng biết việc này không?"

Lục Anh lắc đầu

"Chàng đánh giá ta quá cao rồi, Đại Thần Quốc là đại quốc gia thượng thiên vực, ta làm sao có thể biết được"

"Oh....đại quốc vương một siêu cường quốc bị liệt dương...có thể sao, mẹ nó..thành thần rồi cũng còn bị bệnh này được sao?"

"Chủ nhân ngài có điều không biết, mỗi một thiên cấp cường giả đều có khuyết tàn, không có ai là ngoại lệ, đây là quy luật của thiên đạo, vật vô khuyết là tội, trên thực tế vị quốc vương này chỉ hi sinh năng lực sinh con để đổi lại được thực lực toàn diện cũng chính là điều vô cùng khủng bố, hắn vì thế mà lực chiến kiện toàn không điểm yếu, toàn Thượng Thiên Vực đều không có chỗ nào không tôn kính ông ta hai chữ Chiến Thần"

Thiên nghiền ngẫm nhìn nàng sau đó lại đảo mắt nhìn tấm gương.

"Chủ nhân, ngài có ý tưởng gì sao?"

"Uhm...vừa nãy ta nghe Đoàn Tư Dung nói gì đó về Bách Thánh Đồ Tháp gì đó là vật gì"

Lục Anh cười nhìn hắn, thấy hắn bình thường thông minh tuyệt đỉnh, nhưng giờ lại hỏi toàn những vấn đề rất là khờ, sự trái ngược này làm chúng nữ đều lau mắt ưa nhìn

"Huynh xem, sau này phải chịu đọc sách nhiều nữa...hoặc không nha, đi đâu cũng phải mang theo muội, rõ chưa..."

"Rõ rồi, thưa phu nhân đại nhân"

"Hihihihi..."

"Uhm...Hoa Linh Quốc này nho học truyền thừa hai môn Thơ và Họa, cũng không có thư viện tàng dấu mà tất cả đều được tập trung về một tòa Họa Tháp, tháp này bên trong huyền diệu vô cùng có 120 tầng, nho sinh tiến vào mỗi tầng sẽ có thể thu được truyền thừa trong đó, tùy theo trí tuệ và thiên phú"

"Tuy nhiên, cả Hoa Linh Quốc cao nhất đại thiên tài cũng chỉ vượt qua được tầng thứ 30, nghe nói là hắn đã dùng hơn 300 năm trong tầng này ngộ họa mà đạt đến cảnh giới vô cùng đáng sợ Họa Chi Tông Sư...vô cùng..vô cùng khủng khiếp"

"Uh...cái này, ta thích..." mắt Thiên lóe lên 2 vì sao, bắt đầu hứng thú nổi lên.

"Uhm...nếu vậy cũng không tệ, người ta họa dược Bách Thánh Tróc Hồ, vậy bổn công tử cũng chơi họa cho bằng người..."

Doãn Kế Anh cười đánh hắn một phát

"Huynh mà cũng đòi đi học người ta vẽ tranh, muội thấy Họa Đạo truyền thừa nơi này..thật là đáng thương ah"

Dương Tiểu Thanh nói tiếp

"Đại ca, huynh cứ mạnh dạn mà vẽ tranh, nếu thế gian này không có ai coi trọng cũng không sao, muội xem..."

Lần này Thiên trợn con mắt lên thật lớn, gặp phải đả kích này mà trọng thương

Ở bên Mị Nhi và Lục Anh đều che miệng cười.

"Ăn cơm...ăn cơm...hai nàng nha, không nói còn tốt, mở miệng là nói toàn lời khó nghe"

Vừa gắp đũa, sóng ý chí của hắn vừa phả ra, đôi đũa trên tay theo một nhịp dao động kỳ dị mà khua lên trên mâm cơm.

Quá trình này đơn giản mà bí mật cực kỳ không ai biết đến nhưng mà trên tấm gương Thấu Thiên Kính lại chậm rãi phả ra một vài nét dị quang.

Bên trong kính.

Mệnh danh Kình Mộc Hung Thánh bỗng nhiên cảm thấy cử động được, cả người liền gấp gáp làm ra phản ứng

"Ầm..ầm..ầm..." trong chớp mắt liền gọi ra 12 gốc kình mộc thụ, mỗi gốc đều lớn bằng trăm người ôm không hết gốc cây, dưới chân không có rễ mà có thành những bàn chân dạng gai, trên cành lá thô to còn rủ xuống vô số dây leo xúc tu ngoe nguẩy.

Mỗi cây đều to lớn cứng rắn vô cùng, tu vi không dưới ngàn năm, hơn nữa hung tính không nhỏ, tựa như có ý thức, rất là hiếu chiến.

12 cây này vừa ra liền triển khai thân hình to lớn, vừa vặn 4 lần 4 lượt bảo hộ chủ nhân bên trong thành 2 vòng.

Hung Thánh vừa kịp định thần nhìn lại thì lập tức sợ hãi.

Chỗ này là một mảnh không gian không có bất kỳ thứ gì, chỉ duy nhất một mầu trắng vô sắc, chân đạp trên đất mà không có cảm giác về thổ địa, mấy gốc Kình Mộc cũng không hề cảm nhận được hơi tở tự nhiên xung quanh.

Nơi này không có không khí, không có trời, không có đất, không có thiên đạo, không có bất kỳ thứ gì.

Một suy nghĩ đáng sợ dâng lên.

Lão đã bị bắt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play