Âm thanh này không mang theo uy thế vô địch cũng không có kinh thiên động địa lực phá hoại nhưng mà nó lại khiến người nghe bất giác cảm thấy lạnh buốt sóng lưng.
Cùng là một câu tựa như ở rất xa nhưng lại dội thẳng vào tai người khác tựa như ngay bên cạnh
Giọng nói này mang thái độ ra lệnh rất rõ rệt, khí thế phả ra tựa như kẻ đứng trên đỉnh thế gian bao quát chúng sinh.
Một lời phun ra, người bên dưới bất kể là thánh nhân hay phàm nhân đều cảm thấy linh hồn rung lên, một cơn lạnh buốt kéo dọc từ sóng lưng xuống tới gót chân.
Trong tâm hồn dâng lên một loại sợ hãi khó hiểu.
Bị một tiếng ra lệnh của tiểu bối làm cho sợ hãi, một đám thánh giả quay mặt lại vừa tức giận mà vừa khó hiểu.
Bất quá ngay lúc này khi Thiên Tuyệt Thù nhìn thấy thanh niên như thần đứng trên không trung kia liền ngây ra, thần tình lập tức hiện lên sợ hãi, ngay sau đó 5 tên thánh nhân Thiên gia khác cũng lần lượt thu mình rồi 4 tên thánh giả hoàng gia cũng tự giác thu lại khí thế.
Bên dưới, bầu không khí chiến đấu nóng nảy liền trở nên lặng ngắt như tờ.
Ở trên cao, Thu Vô Mệnh chậm rãi đưa ánh mắt hờ hững lướt qua từng người sau đó nhìn tới chỗ Dương Bính.
Bị ánh mắt của hắn lướt qua, thậm chí mấy tên thánh giả còn cảm thấy lạnh sóng lưng.
Bị ánh mắt đó nhìn thẳng ngay cả Dương Bính cũng cảm thấy có chút sợ hãi
Trong bầu không khí căng thẳng này không ngờ một đời thánh giả cao cao tại thượng như họ bất chợt lại cảm thấy mình trở nên hèn mọn như thế, yếu ớt như thế.
Một cảm giác khuất nhục dâng lên trong lòng nhưng sau đó lại bị sợ hãi thay thế.
Thu Vô Mệnh không toát ra khí tràng kinh thiên động địa gì nhưng mà hắn lại khiến người ta như lâm vào hầm băng, rét buốt co ro như một sinh linh yếu ớt.
Đưa cặp mắt hờ hừng tựa như nhìn chúng sinh hèn mọn nhìn tới Dương Bính, hắn chậm rãi phun ra một câu tựa như ra lệnh
"Kêu Dương Tiêu ra đây"
Ở dưới, Dương Bính và 3 người Dương Chí Vĩ lập tức như lâm đại địch
"Ngươi tìm Dương Tiêu làm gì..."
"Câm miệng..." giọng nói lạnh như băng này phun ra lập tức liền khiến mọi người sợ hãi co rúm
"Y lời ta... kêu hắn ra đây"
Dương Bính vừa tức vừa sợ nói
"Dương Tiêu cháu ta không có nhà"
"Hừ, ta không có thời gian tranh cãi với ngươi,...cho ngươi nửa khắc thời gian, nếu Dương Tiêu không có mặt tại đây....."
Nói tới đây Ánh mắt hắn hiện lên một vòng mầu tro hôi tia sáng chứa đầy sát khí như tu la địa ngục chậm rãi lướt qua Dương phủ tới chỗ 4 người Dương Bính.
Chờ ánh mắt hắn dời đi...
"Ầm...ầm..ầm..."mặt đất dưới chân Dương phủ liền rung lên sau đó lăng không bị nhấc lên cao, khắp không gian xung quanh tòa dương phủ nhỏ bé này liền "tạch tạch" tựa như có thể vỡ tan phá hủy tất cả bất kỳ lúc nào.
Một ánh mắt này thậm chí còn đáng sợ hơn cả tổng thực lực 10 vị thánh nhân Thiên gia Hoàng gia vừa đánh ra.
4 người Dương Bính và 4 tên thánh giả nhóm Lạc Vẫn liền cảm thấy một trận áp lực dồn đến, bất quá lại không ập tới, mặc dù như vậy nhưng một chút xíu loại khủng bố uy áp này lướt qua thôi cũng đã đủ làm họ toát một lượt mồ lôi hột
Nhưng lúc này, ánh mắt Thu Vô Mệnh lại nhìn tới toàn phủ đệ dương gia một lần nữa, thần tình thiếu đi một chút hờ hững.
Lần đầu tiên hắn có thái độ như vậy kể từ khi tới đây đến giờ
"Hừm...trận pháp không tệ"
Ánh mắt hờ hững hắn lướt qua sau đó lại nhìn thấy vệt kim quang liên thông cả tòa đại trận với 4 người Dương Bính, hắn lại một lần nữa co lại ánh mắt.
"Hừ...trận pháp dù không tệ bất quá, muốn dùng nó để giữ lại mạng trong tay ta....vẫn còn thiếu nhiều lắm"
Giọng nói của hắn vang lên ẩn chứa một loại tự tin không thể nghi ngờ.
Ánh sáng kiên cường lẫn cừu hận từ trong đôi mắt 4 người Dương Chí Vĩ nhìn tới lại cộng thêm tòa trận pháp lập lòe quang mang kỳ dị tựa như con kiến kiên cường kháng cự lại hắn.
Tất cả những thứ này khi lọt vào mắt Thu Vô Mệnh lại bất chợt khiến hắn cảm thấy trong lòng khó chịu, một cơn giận dữ kỳ dị sinh ra từ đáy lòng.
"Hừ...tự cho là đúng, một lũ tiện nhân, nếu còn ngu xuẩn mất khôn....chớ trách ta diệt...toàn gia các ngươi"
Lực lượng khẽ tiết, khí thế trên thân hắn liền như quỷ thần hung bạo đến kinh khủng phát tiết ra.
Nguyên tòa trận pháp bọc Dương phủ thành một khối cầu lớn liền rung rung lên
Ngay lúc này, một giọng nói không nặng không nhẹ tựa như diễu cợt vang lên.
"Diệt toàn gia ta...các ngươi làm được sao?"
Khí thế trên thân Thu Vô Mệnh phát xuất ra lại tăng thêm một chút dao động sát phạt sắc bén, ánh mắt hắn chuyển hướng nhìn tới bầu trời.
Nơi đó một nhóm nữ nhân váy áo phất phới tung bay xinh đẹp như thiên tiên, dung nhan tuyệt mỹ lấy dẫn đầu là một thanh niên mặc một bộ quần áo vải thô bình thường, tóc cột cao bình thường, khí chất bình dạm ung dung, khuôn mặt đẹp trai hiền lành, sắc diện tựa như cười cợt.
"Ah, Tiêu ca ca...huynh đã về.."
Dương Tiểu Thanh lập tức như chim sáo sổ lồng tung tăng ngự không bước tới sau đó không chút kiêng kỵ liền nhào vô lòng hắn vừa cười vừa khóc bôi đầy nước mũi nước mắt lên áo hắn.
"Được rồi ah, tiểu cô nương bị ai bắt nạt sao mà làm dữ vậy...ê, chùi nước mũi vào áo ta đi, ta bắt nàng tự giặt đó"
"Hihi...có ca về rồi thật là tốt"
"Tốt cái gì mà tốt, con gái lớn rồi làm ơn giữ kẽ chút đi, còn không buông ra...ngực ta là đồ miễn phí cho nàng ôm sao, có biết chỗ này là có vài người đặt cọc rồi không?"
"Xí..." tam nữ phía sau lập tức trắng mắt quăng cho hắn một biểu tình khinh bỉ
Dương Tiểu Thanh rời khỏi ngực Thiên nhưng lại bám dính lấy hắn một mình chiếm trọn một cánh tay cùng hắn đi tới.
Thánh giả nhờ lĩnh vực cùng địa ý hộ thân có được năng phi hành ở chiều cao khoảng 800m không trung, Dương Tiểu Thanh vừa vặn có thể phi hành còn Thiên...
Hắn có hàng trăm ngàn phương pháp để có thể ngự không trên trời, cộng thêm với bổn nguyên lực lượng cao cấp của hắn những loại bình thường hệ lực lượng đều không thể ngăn cản được hắn kể cả thổ hành đại địa dung chứa địa ý.
Hắn là như vậy, Thu Vô Mệnh cũng gần giống như vậy.
Tên quái vật này tựa như mượn nhờ một loại lực lượng thần bí nào đó để tu luyện, năng lượng này cao cấp hơn bình thường lực lượng một bậc và nhờ đó hắn có thể ngự không mà không cần bất kỳ lực lượng gì phát tán.
Đưa ánh mắt hờ hững nhìn tới Thiên, Thu Vô Mệnh tựa như từ trên cao nhìn xuống.
"Tiểu tử không tệ....quả nhiên đủ tư cách đi với ta"
Thiên cười cười nhìn hắn, từ trên cơ thể hắn Thiên nhìn thấy được một loại hơi thở quen thuộc, từ trong thiên đạo một loại quy tắc nào đó đã khớp vào vị trí.
Cuộc gặp gỡ này chính là quyết định vận mệnh của Dương Tiêu, là bước ngoặt lớn trong đời hắn.
Thiên có thể cảm nhận được lực uy hiếp cực đại đang áp tới, nếu hắn không cảm nhận được thiên ý sẽ tự động đi theo từng bước mà vào khuôn còn nếu như hắn nhìn thấy được thiên ý thì hắn cũng phải làm theo...không được trái lại.
Thiên ý này không những ẩn chứa cực đại địa ý mà còn cả thiên đạo pháp tắc, tất cả đều đang chờ hắn quyết định, nó tựa như con dao kề cổ trực tiếp cưỡng đoạt tự do hành động của hắn.
Trong lòng Thiên cảm thấy một loại tức giận khó nói nên lời, xưa nay hắn hét nhất...đó là uy hiếp.
Cả đời hắn dù là kiếp trước kiếp này đều suốt ngày phải gắng gượng như vậy để luồn lách sinh tồn.
Cảm giác bị uy hiếp này hắn căm thù hơn bất kỳ thứ gì trên đời.
Nhếch lên một nụ cười rét lạnh, khí chất trên người Thiên bất chợt sắc bén như dao.
Thiên đạo quy tắc, địa ý pháp tắc.
Thiên mệnh lực.....thiên cơ lực..
Ta nhớ kỹ các ngươi.
Trong đan điền hắn, Quy Nguyên Thụ bị ý chí của hắn ảnh hưởng bắt đầu điên cuồng vận chuyển, trong khoảnh khắc mà kinh khủng uy hiếp lực này tràn tới thì cũng là lúc quy tắc lực, pháp tắc lực, thiên mệnh lực và thiên cơ lực đậm đặc nhất này.
Thiên liền không chút kiêng kỵ bắt đầu buông lỏng cho trăm tỷ tiềm lực phân tử trong cơ thể mở ra....
Sự việc kinh khủng lập tức diễn ra
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT