Một đám tàn binh trước sát chiêu của 2 tên hung thần liền như lúa rạ ngả xuống, chỉ miễn cưỡng giữ được mạng
Chỉ trong thời gian không tới 3 hơi thở đã khiến một đám gần 800 người gần như vô sức tái chiến, bất quá vẫn còn lại y nguyên 20 người cận vệ chiến tướng lấy Tả Mang dẫn đầu đứng thành một vòng tròn.
Trên mặt 2 tên cận vệ Dương Tuyệt đều có một sắc thái tựa như khát máu liếm liếm môi lãnh khốc nhìn 20 nam tử cuối cùng này.
"Hahahahaha...lũ chuột nhắt, cảm thấy mình yếu ớt và vô dụng thế nào rồi đi...uhm, bây giờ bổn thiếu đang rất vui, ta cho các ngươi cơ hội tự cứu lấy mình..."
Dương Tuyệt cười cợt khinh thường tựa như đang muốn lấy nhân mạng ra làm đồ chơi.
"Các ngươi tự tàn sát mình đi....còn 10 người cuối cùng bổn thiếu sẽ tha mạng, uhm....nhớ là phải đánh thật tàn nhẫn, phải giết chiến hữu của mình thật tanh máu mới được....hahahahaha..."
Bất quá một đám lão binh dương phủ lại không nhíu mày một cái ai nấy xiết lấy vũ khí trong tay, tròng mắt hiện lên vô tận sát ý quyết tuyệt.
"Dương Tuyệt....ngươi nghĩ mình chiến thắng rồi sao, không....ngươi còn quá xem thường thiếu gia ta....huynh đệ, lấy thứ đó ra..."
Tả Mang quyết tuyệt nói.
Thứ này Thiên đã từng dặn họ "đây là vật bảo mạng, nếu không đến lúc sinh tử tồn vong thì không được dùng, đặc biệt là khi dùng nhất định phải...đưa đối thủ vào chỗ chết"
Lần này không có thiếu gia ở đây, chỉ có một mình Tả Mang hắn bảo hộ Dương phủ hắn tuyệt đối không được thất trách, còn việc phải giết mầm họa như Dương Tuyệt thì đó là chuyện hắn không dám quyết, bất quá hắn đã sẵn sàng để lấy cái chết tạ tội với Thiên.
Một khi giết chết Dương Tuyệt, sẽ ngay lập tức gây ra phẫn nộ của Dương gia chủ mạch và họa sẽ dẫn tới đây, nhưng mà không giết hắn thì tiểu thư sẽ....
"Xẹt...xẹt..."
Một đạo mầu thâm đen ánh sáng lóe ra sau đó là những lá phù mầu đen lấp lóe tia sáng mầu cam hiện ra, chúng lơ lửng giữa ngực các lão binh tự mình hô ứng với chủ nhân như 2 mà một, rất rõ ràng đây là một món bản mạng phù lục của họ.
Nhìn thấy cảnh tượng này dù là 2 tên cận vệ cho đến cả Dương Tuyệt đều thoáng chốc ngây ngốc sau đó....
"Ah..hahahahahaha....hahahahahaha....cười chết ta...cười chết ta rồi....hahahahahaha...cứ tưởng vị thiếu gia thần thông quảng đại của các ngươi sẽ cho các ngươi thứ gì...ta thậm chí còn tưởng đó sẽ là thánh binh hay là kinh thiên động địa bảo vật gì chứ....ahh,hahahahahahaha...."
"Một tấm phù....một tấm phù bé xíu mầu đen không có phẩm cấp....ah, hahahahahaaha....vậy mà các ngươi thậm chí còn luyện nó thành bản mạng phù lục....cười chết ta...các ngươi, trình độ phế vật tới cỡ này...bổn thiếu...thật nể phục..."
Nhưng ngược lại với hắn, đó là những lão binh đang trọng thương nằm dưới đất, họ là người mới vừa chiêu nạp cho nên không được thiếu gia tặng bảo vật.
Nhìn những tấm phù mầu đen rất thiếu bắt mắt kia, tròng mắt ai nấy đều không nhịn được hâm mộ, trong đó còn có 1 thanh niên 16, 17 tuổi còn không hề ngại ngùng hướng ánh mắt thèm muốn chằm chằm nhìn tới.
Thanh niên này tên là Đoan Chính, là con của một lão binh đã sắp 70 tuổi, khi nghe tin Dương gia thiếu chủ chiêu mộ người lão liền dẫn cả con trai và tấm thân tàn đến đây đầu quân.
Ngoài Đoan Chính vẫn còn 3 thiếu niên như thế nữa bất quá họ đều nhỏ tuổi hơn hắn.
Một đám người mới chiêu nạp này, có đủ cả trẻ nhỏ, ông lão, tàn phế, cụt tay chân, thậm chí đan điền tổn hại....là một đám ô hợp chân chính, một đội hình xấu xí và chán đời nhất mà Thiên Phù Giới này có được.
"Uhm...còn hâm mộ sao, một quần phế vật ah...giết các ngươi còn oan uổng nữa sao....người đâu, kết liễu chúng đi thôi....bổn thiếu muốn hưởng lạc rồi...hahahahahaha..."
Bất quá tiếng cười của Dương Tuyệt còn chưa xong thì..
"Ầm....uỳnh...." một đạo ánh sáng chớp lóe lên sau đó là một trận bạo tạc nổ tung sinh ra, khí áp tràn ra ngoài khiến chính cả Dương Tuyệt hắn cũng phải lùi lại.
Trong khói bụi tán đi đó là 2 tên cận vệ với một thân rách nát te tua, máu me chảy dài, ánh mắt không thể tin nổi nhìn một lão binh vừa phóng phù.
"Các ngươi....muốn....chết...." đại đao cử lên, 2 tên cận vệ nổi lên hung quang trong mắt.
Nhưng mà đáp lại họ đó là...
"Ầm...ầm..." lại 2 đạo tiếng nổ nữa vang lên.
Lúc mà 2 lão binh tựa như cũng tiễn thủ xả tiễn xong lui lại thì một hoàn cảnh khiến người tuyệt vọng lại diễn ra.
Lại có thêm 2 lão binh khác tiến lên kết ấn chuẩn bị phóng phù, còn vị lão binh vừa phóng lần đầu thì lại kết một ấn ký khác thu hồi nguyên vẹn tấm bạo tạc phù của mình trở về.
Tất cả răm rắp như khuôn, không một chút sai sót, tại thời điểm này chiến trận và kỷ luật thiết huyết đã ngấm vào cốt tủy họ đã phát huy ra tác dụng.
Thay vì cung tiễn, họ lấy bạo tạc phù thay vào uy lực không chỉ mạnh gấp nhiều lần mà còn giọt nước không lọt.
Khói bụi dư âm tán đi, lần thứ 2 hai tên cận vệ hiện ra với một thân máu me khắp người, bây giờ nhìn thấy 2 lá phù sắp phóng tới chúng đã không còn lại một chút hung ác mà thay vào đó là chỉ có sợ hãi.
"Phóng...." một âm thanh mà họ tuyệt đối không muốn nghe lại vang lên sau đó.
"Ah,...không.....Ầm...ầm..."
"Ahhhhh.....tha cho ta....."
"Ầm...ầm..."
"Thiếu gia cứu mạng..."
"Ầm...ầm...uỳnh..."
Chờ âm thanh này tán đi cũng là lúc cả mảnh sân này chỉ còn lại một bãi cháy đen và Dương Tuyệt đang bần thần đứng đó.
"Cái này....đây là phù gì?"
"Kết trận..." Tả Mang hét lên, một đám lão binh liền vây Dương Tuyệt lại một chỗ
"Hừ, một đám cắc ké cũng vọng tưởng ngăn ta....thật là to gan, Dương gia tàn chi mà thôi, từ khi nào lại dám cả gan động tới bổn thiếu...ngày hôm nay ta đã quyết chơi Dương Tiểu Thanh, các ngươi đồng ý cũng vậy...không đồng ý cũng thế, ai dám ngăn ta...chết..."
Dương Tuyệt cảm thấy uy nghiêm bị xâm phạm, khí thế thuộc về bán thánh dâng lên lập tức đẩy lùi 20 lão binh ra xa.
"C...ú...t..."
"Không được để hắn tiếp cận phòng tiểu thư..."
"Xéo...ầm..." một tiếng nổ to vang lên kéo theo là bụi bay mù mịt.
"Hahahaha...không đủ, còn không đủ...các ngươi quên rằng Dương gia ta là tu luyện cái gì lớn lên hay sao...là hỏa,..là cực đoan chi hỏa đó, vài món bạo tạc phù mà cũng muốn tổn thương ta....ngu ngốc...chết đi cho ta..."
Tròng mắt Tả Mang co rút lại.
"Phóng..." lập tức 10 đạo bạo tạc phù cùng phóng ra, kéo theo đó là âm thanh nổ tung kinh người...
"Khặc....khặc, vô ích...hahahahaha...."
Trong tiếng cười đầy nộ giận và khinh miệt của hắn, một đạo hỏa hình mây nấm không ngừng bộc phát kèm theo bán thánh khí áp dâng lên.
Trong trung tâm vụ nổ, Dương Tuyệt chậm rãi bước ra với một khí thế như hủy thiên diệt địa, tựa như ma thần hàng lâm.
"Một quần phế vật...chết...đi...cho....ta..."
Mây nấm hóa thành một đạo gió xoáy hỏa diễm mang theo kinh người nhiệt lực cuốn ra.
"Ầm...ầm..ầm..." lại một loạt tiếng nổ nữa vang lên nhưng chỉ làm đạo hỏa phong này hơi tán loạn một chút.
20 lão binh vẫn một bên cử đao một bên phóng phù khí thế dũng mãnh không lùi
"Xẹt...ầm..." một lão binh bị hỏa phong lướt qua, da thịt lập tức liền bị thiêu rụi
"Lão tầnnnnnnnn...."
"Hahhaahahha..." một mạng người ngã xuống và kèm theo tiếng cười man rợ của thanh niên tưởng chừng như phong lưu tiêu sái kia.
"Huynh đệ...thề chết xông lên..." Tả Mang hét lên
"Hahahahaha....thề chết xông lên, các ngươi xứng sao...ngươi là thủ lĩnh...vậy thì ngươi chết trước đi thôi..."
Một đạo hỏa diễm hóa thành cự chưởng, Dương Tuyệt miệt thị nhìn xuống tay vung lên đập xuống.
Hỏa chưởng mang theo hỏa lực và khí thế hủy diệt từ trên đầu đập xuống.
Tả Mang vận toàn thân lực lượng dồn vào thân đao liều mạng trảm tới
"Ầm...ầm..." một chưởng của Dương Tuyệt quá mạnh, chẳng chốc liền ép Tả Mang nằm bẹp dưới đất.
"Lão tả...."
"Ầm..."một vòi máu phun ra
"Ahhhhh...ác tặc....ta liều mạng với ngươi..."
"Hahahahaha...."
"Vút...binh..." lại một người nữa bị hắn tát bay
....
"Bẹp..." không tới 10 phút sau hắn đã giết đến người cuối cùng, một chân hắn đạp lên đầu một lão binh già đã trợn trắng mắt chết từ lâu mà bước qua.
Để lại hơn trăm xác thi đỏ máu nằm đó hắn liếc mắt khinh thường quét một vòng sau đó cao ngạo ngẩn cổ bước vào.
Bất quá ngay tại thời điểm này dị biến liền sinh ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT