"Nhị tỷ...xin giới thiệu, đây là Dương Tiêu Dương đại ca, đây là Tiểu Thanh...còn đây là Dương thúc, chắc tỷ biết rồi..."

"Kính chào Dương thúc.." Minh Anh xinh đẹp nhu mì nhẹ cúi chào.

Nét xinh đẹp của nàng tuy không sánh bằng Doãn Kế Anh nhưng lại có thêm một chút sự thành thục trí tuệ và cương nghị mà những nữ nhân bình thường không thể sánh được.

Cảm nhận thấy ánh mắt bất thường của tiểu muội khi nhìn Thiên, nàng cũng bất giác đưa sự chú ý đến Thiên hơn một chút. 

Đáng tiếc, nàng từ bộ dáng bên ngoài của hắn lại chỉ thể cảm nhận thấy duy nhất là một sự bình thường, bình thường tới không thể bình thường hơn.

Trong cách giáo dục của Doãn gia, nàng cũng không hề xem thường những người bình thường, thậm chí là cả Hắc Đồng nhân cũng không mấy xem nhẹ, nhưng cũng đồng dạng như những nữ tử ưu việt khác...nàng cũng có một cặp mắt nhìn người rất cao, đặc biệt là với nam nhân.

Nếu Thiên là một trong số những nam nhân theo đuổi nàng thì chắc chắn, hắn sẽ bị nàng loại bỏ ngay từ vòng gửi xe.

"Uhm...nhị tỷ, chúng ta tới Dương gia chơi một chút được không"

Nhìn thấy thái độ này của tiểu muội, Minh Anh chỉ hơi lắc đầu biểu thị "tam muội...nàng trúng độc tình rồi sao, đã đến mức hết thuốc chữa rồi"

"Tiểu muội, nàng có biết là đại tỷ và mọi người đang ngồi chờ muội ở nhà không, nữ nhân như muội đi xa về còn không chịu về nhà còn léng phéng, thật là không an phận ah" giọng Minh Anh mèm mại như thấm vào ruột gan người nghe

"Hi...Doãn gia tam mỹ chúng ta không phải toàn một đám không an phận sao...hi"

"Muội..."

"Mọi người cười chê rồi, tiểu muội nhà ta từ bé đã bị cưng chiều hư...nói năng lỗ mãng"

Lúc này Dương Tiểu Thanh rất là khôn khéo chạy tới ôm tay Doãn Kế Anh lôi kéo đồng minh.

"Anh tỷ,...Tới nhà Tiểu Thanh chơi đi, chơi một chút rồi về, sắc trời còn sớm mà"

"Nhị tỷ..." Doãn Kế Anh xị cái mặt, xjnh đẹp đến khiến người ngây ngẩn.

Doãn Minh Anh có vẻ cũng có lực đề kháng rất thấp với muội muội này.

"Ờ thôi được...vậy di chơi một chút cũng được"

Thật ra Doãn Minh Anh cố ý đi theo cũng là có nhiều nguyên nhân.

Dương gia mặc dù mấy năm nay suy tàn nhưng một đám nam nhân thiết cốt mạnh mẽ danh tiếng lừng lẫy vẫn khiến người truyền tụng mãi không ngớt.

Mấy năm trước hào hùng biết cỡ nào, không biết năm nay đã ra đến tình trạng gì.

Cái thứ 2, đó là nàng cũng tò mò với cái tên Dương Tiêu mà tiểu muội để ý này.

Nàng biết, mặc dù trong 3 tỷ muội Doãn Kế Anh là người cởi mở nhất, dễ gần nhất nhưng lại là người có cặp mắt nhìn chính xác nhất, tiêu chuẩn chọn nam nhân lại càng cao đến khó chịu.

Nếu như vậy mà tự nhiên có sự quan tâm đặc biệt với một người nam nhân nào đó thì hiển nhiên, sẽ không tầm thường.

Nửa ngày sau, Thiên và 2 tỷ muội Doãn Kế Anh đã được dẫn tới dương phủ, một tòa đình viện rách nát.

"Bịch..." bất chợt Thiên dừng lại,Vừa bước qua cửa Dương phủ, sắc mặt Thiên liền thoáng biến đổi bỗng dưng trở nên lạnh lẽo nghiêm trọng.

"Tiêu nhi con sao vậy..."

"Tiêu ca...huynh sao không đi tiếp" Doãn Kế Anh ôm dính lấy nhị tỷ, vừa thấy Thiên đổi sắc nàng liền chú ý ngay.

Thiên không nói không rằng, bước chậm tới một bước thứ 2, sắc mặt lại lạnh hơn một vòng.

Khí chất trên thân bất chợt thay đổi chóng mặt, từ bình phàm đến cùng cực sang đáng sợ đến cùng cực.

Bước chân thứ 3 bước xong, hắn liền bốc lên sát khí lẫn lửa giận điên cuồng nhưng rồi lại nén lại, kể từ đó trở đi, chân hắn bước đi nhưng sắc diện lại như băng tuyết, bầu không khí lập tức lắng đọng lại vì hắn.

"Tiêu ca ca...là có chuyện gì....huynh đây là sao vậy" Doãn Kế Anh lập tức lo lắng.

Lúc này giọng Thiên lại rét buốt vang lên.

"Kẻ thù Dương gia ta....quả thật là không tầm thường....thủ đoạn cao minh, lòng dạ thật hiểm độc...."

Ngay lúc này, một giọng nói già nua tràn đầy lực lượng thốt lên.

"Tiêu nhi...con nhìn thấy sao.."

"Ah, là gia gia..." phía trước đám người, một lão già mái tóc bạc phơ da mặt hơi nhăn sạm nhưng lòng ngực rộng lớn vẫn giữ một tấm thân hùng vĩ oai vệ, Dương Tiểu Thanh thấy ông liền nhào tới.

"Doãn Gia nhị tiểu thư Doãn Minh anh xin kính chào Dương tiền bối"

"Uhm...là con gái lão Tào ah, không tệ, còn con bé này...hẳn là vị tam tiểu thư sắc nước hương trời, mệnh danh là Nhất Tử Tô Hoa - Khuynh Thành Tiếu Doãn Kế Anh sao"

Doãn Kế Anh e thẹn cúi đầu chào Dương Bính một cái, ánh mắt lại ngầm quan sát thái độ của Thiên.

Bất quá tên này từ khi bước vào nhà đã mang một thân sát khí nặng nề không có chú ý đến nàng.

Tuy là hơi thất vọng vì hắn không quan tâm nhưng thấy hắn như vậy chân mày nàng lại nhíu chặt.

"Tiêu nhi...con nhìn thấy rồi sao" ông chuyển ánh mắt sang đứa cháu nội thân yêu vừa trở về.

"Gia gia...ngài cũng biết, vậy tại sao không giải trừ nó, người có biết nếu cứ để nó duy trì sẽ là hậu quả gì không?"

Dương Bính nhẹ nhắm lại cặp mắt già nua, tấm thân kiên cường bất giác liền hiện ra mệt mỏi.

"Ta biết nhưng mà....ta không thể làm được gì...đã 3 năm rồi, ta làm mọi cách đều không được, chung quy lại....thực lực kẻ đó vẫn cao hơn ta 1 bậc"

"Hừ....đáng hận, lại thêm một đám Dương gia chủ mạch cá mè một lứa kia nữa sao....công pháp đưa sai, lại còn cố ý môt chưởng đánh vỡ dương mạch của người....một bên thì ngầm rút đi khí vận Dương gia, một bên lại chấn ngài trọng thương không thể tiến cấp...một âm mưu, một dương mưu...khốn nạn"

"Tiêu nhi...con trưởng thành rồi...chỉ vừa nhìn đã đoán được nhiều việc như vậy, 3 năm qua...con thật đã trưởng thành rồi"

"Đáng tiếc....ta mang thương trong người, thực lực không thể khôi phục đỉnh phong...dù biết hết tất cả nhưng vẫn lực bất tòng tâm" 

Thiên thu lại sát khí tiến tới nhẹ nắm bàn tay già nua sau đó nhẹ đặt 1 tay lên vai ông.

"Gia gia...không cần lo, đã có Tiêu nhi gánh vác...một đám cắc ké, ta sẽ từ từ..vò..chúng..ra thành vụn cám"

Thiên bước qua ông sau đó tiến tới nhận lấy xe lăn của cha mà đẩy đi 

Động tác tay đặt trên vai rồi bước qua này giống như một sự chuyển giao trọng trách và Thiên....từ bây giờ sẽ có cái tên Dương Tiêu.

Không chờ mọi người dẫn, Thiên cứ đi dọc theo hơi tức sinh mệnh mà tiến về phía trước, Dương gia cũng không rộng lớn chỉ đi một lát đã xong. 

Lúc Thiên dừng chân chính là một gian tư phòng sạch sẽ.

"Két..." hắn đẩy cánh cửa vào, thần kỳ là gian phòng này vô cùng ngăn nấp, một chút mùi hôi cũng không có.

Trên khung đồ vẫn một bộ áo trắng đang mặc dở, trên bàn vẫn là một quyển sách đang mở, giường gối ngăn nấp sạch sẽ.

Mảnh góc chăn vẫn lật ra đó.

Gian phòng này, chính là của Dương Tiêu trước khi chết, mọi đồ vật bên trong đều được giữ nguyên trạng, bụi bám đều bị ai đó lau đi sạch sẽ nhưng lại vẫn muốn để lại hiện trạng của cái ngày hắn đi, giống như muốn chờ một ngày hắn về.

Cái áo kia hắn sẽ lại mặc tiếp.

Quyển sách kia hắn sẽ tiếp tục đọc.

Thiên nhẹ nhắm mắt, trong lòng xúc cảm ngổn ngang.

Loại gia đình như thế này

Loại tình cảm như thế này

Sự quan hoài tưởng nhớ như thế này....

Đó không phải thứ hắn bao nhiêu năm nay vẫn theo đuổi đó sao.

Dương Tiêu....ngươi thật là may mắn.

Dù kết thúc không tốt nhưng ngươi thật sự rất may mắn.

Chí ít rằng đến khi ngươi chết rồi vẫn còn để lại một dấu vết trên thế gian...ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành nốt nguyện vọng mà ngươi chưa hoàn thành.

Dương Chí Vĩ, Dương Bình, Dương Tiến, Dương Tiểu Thanh, tỷ muội Doãn Kế Anh, tất cả đi theo đều vô thức lấy Thiên làm chủ mặc cho hắn đi quanh nhà ngắm nghía.

Không khí có chút buồn lẫn kích động, tựa như từ vô tận mất mát tìm về được một thứ nhỏ nhoi.

Bất ngờ ngay lúc này, Thiên chợt nói một câu khó hiểu.

"Đã nhìn thấy ta, sao còn không đi ra...."

"Lạch cạch... lạch cạch... " một tia dao động ý chí xen lẫn một chút bảo quang yếu ớt rung lên.

Dưới gầm giường, một cái rương nhỏ không ngừng vang lên âm thanh nhỏ tựa như có cái gì đó bên trong.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn theo nó, đáng tiếc khí linh của vật này đã tàn khuyết yếu ớt đến không thể đột phá được nắp rương.

"Hài tử đáng thương...khổ cực cho ngươi chờ ta bao năm nay..."

Khi tiến vào căn phòng này Thiên đã cảm nhận và sao chép hoàn toàn khí tức của chủ nhân căn phòng này, thậm chí một chút ý chí rải rác từ mỗi vật Dương Tiêu trước kia sử dụng đều được hắn thu thập, khí tức bây giờ của hắn đã có 7 phần giống Dương Tiêu, tất nhiên món bảo khí này sẽ tự xem hắn là chủ.

Đáng tiếc, nó đã tàn phá đến độ suýt chút chết đi, thứ bây giờ còn lại chỉ là một tia tưởng nhớ vô hạn và sự ý chí kiên cường trung tâm với chủ mà kéo dài hơi tàn tới bây giờ.

Bỗng nhiên Thiên nhìn sang gia gia hắn nói một câu.

"Gia gia...ngài có thể luyện lại gia truyền thương pháp Dương gia ta lại một lần cho Tiêu nhi xem không"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play