Bị khí tức giết người của Miêu Miêu tập trung Châu Hạ không những không sợ hãi mà còn khó tin và xem thường.
"Linh Miêu, đây là sủng vật của cô nương đó sao....hahahahaha...ca ca của nàng thật là có tài, để cho nàng phải trụy lạc đi nhận 1 con Linh Miêu làm sủng vật...hahahahaha"
Giọng cười của Châu Hạ chứa đầy sự khinh thường, trong lúc này nô bộc của hắn thì lăn lộn trong vũng máu, còn chủ tử thì lại đi mở miệng chế diễu một người ca ca bất tài như Thiên.
"Hạ công tử, chúng ta chỉ muốn ăn một bữa cơm...không muốn gây thị phi, mời công tử đi cho" Doãn Kế Anh lễ độ nhưng lại cường ngạnh
Không sai, họ tới đây chỉ là ăn cơm chưa từng gây phiền phức với ai.
Tên Châu Hạ này tới muốn ngồi cùng không được sau đó nô bộc liền đóng vai ác nhảy lên nhục mạ người, bây giờ bị đánh rồi thì chủ tử lại bắt đầu làm lớn...sai thì là ai sai.
Ngồi không một chỗ chờ ăn cũng là sai hay sao
"Hừ, đả thương nô bộc của ta....nhục Châu Hạ ta xong, bây giờ một câu liền muốn mời ta đi sao...xem Châu gia ta là gì ah"
"Hạ công tử, chuyện là do công tử gây ra....nô bộc của ngươi không quản lý tốt mới ra nông nỗi này, nói thật Tiểu Thanh nói không sai...hắn sỉ nhục Tiêu ca ca, đây là Tiểu Miêu phản ứng nhanh ra tay trước chứ nếu là để ta hay Thanh muội ra tay thì hắn bây giờ nhất định đã là 1 bộ thi thể rồi"
"Hạ công tử, việc này không lớn cũng không nhỏ...ta là Doãn Kế Anh, tam tiểu thư Doãn Minh Hội, xin công tử cho chút mặt mũi mà bỏ qua"
Nghe tới 3 từ "Doãn Minh Hội" sắc mặt Châu Hạ liền hơi biến đổi sau đó hơi dịu xuống
Doãn Minh Hội, một trong tứ Minh, một tổ chức kinh thương lớn nhất trong thập nhị liên quốc, một tổ chức có nội tình cực kỳ thâm hậu, chi nhánh trải rộng khắp 12 quốc gia.
Loại tổ chức có thể vừa ảnh hưởng cả kinh tế lẫn chính trị này dù là ai thì cũng sẽ không dễ dàng xem thường được.
"Ah, thì ra là một trong thập tuyệt đệ nhị mỹ nhân bảng Doãn Kế Anh, Doãn cô nương...vậy tại hạ mạo muội hỏi không biết nhị tiểu thư bây giờ đang ở đâu"
"Nhị tỷ ta Doãn Minh Anh hiện đang tại Kinh Châu phụ giúp các vị thúc bá giải quyết việc trong minh, Hạ công tử còn gì muốn hỏi không"
"Haiiii...Doãn Minh Anh cô nương xinh đẹp khả mị, nghiêng nước nghiêng thành...tại hạ có dịp gặp mặt một lần thật cả đời khó quên"
"Hi...thì ra là tại nhị tỷ ta gieo tình khắp nơi ah..."
Doãn Kế Anh bỗng nở một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, dù dưới lớp hóa trang đen nhưng vẫn không thể dấu đi được nét xinh đẹp và khí chất ưu nhã mềm mại.
Ánh mắt Châu Hạ thoáng sựng lại một chút, trong lòng thầm nghĩ "quả thật là một yêu mị"
Trong lòng thì vô hạn muốn nhìn thấy dung nhan trong lớp hóa trang đó nhưng miệng lại khách sáo.
"Kinh châu tụ hội tháng sau hi vọng rằng tại hạ sẽ lại được gặp lại chân nhan...cáo từ"
Nói xong hắn đưa cặp mắt sắc lạnh liếc qua chỗ Thiên một cái rồi ngạo nghễ bước đi ngay cả bữa ăn cũng không thèm ăn.
Nhưng ngay lúc này khi hắn bước qua bàn tự nhiên không hiểu sao lại vấp mạnh vào cái ghế suýt chút ngã sấp mặt.
Hắn chật vật đứng lên nhưng tự nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, sống lưng đau nhói lại một lần nữa ngã sấp xuống mãi một lúc sau mới chật vật đứng lên được.
Chờ hắn đứng lên được thì mặt đã đỏ chót như trái cà chua vì ngượng ngùng trước mỹ nữ.
Tuy nhiên lúc này 2 nàng đã không còn để ý cái gì tới hắn nữa, ai nấy đều đang bụm lấy miệng nhỏ nín nhịn để không bị cười phun ra.
Bên cạnh nàng, Thiên giống như không có làm gì nhưng biểu hiện thì lại rõ một bộ "ta làm đó", mặt hắn bị một cánh tay che đi nhưng miệng lại nín nhịn đến đỏ cả mặt.
Châu Hạ dù đi nhưng vẫn cảm nhận thấy sự nhạo báng của mấy người phía sau, hắn biết rõ là có ai đó giở trò nhưng mà lại không còn mặt mũi để phản ứng lại.
Trong thâm tâm bộc phát ra một trận nhục nhã lẫn thù hận đến tận xương tủy nhưng mà hắn lại không dám nổi giận tại vì tại lúc đó, hắn ngay cả ai ám toàn mình và ám toán như thế nào hắn đều không biết, loại tốc độ kinh khủng như thế này hắn tự nhận dù là dực nhân huyết mạch của mình cũng không có chút năng lực phản kháng.
Trước thực lực tuyệt đối, mọi thứ khác đều trở nên nhỏ bé, danh dự hay quyền thế cũng đều như vậy.
"Được rồi...ăn đi thôi..."
Thiên bắt đầu múc ra từng bát canh đưa cho từng người, một cái nồi nhỏ xíu nhưng hắn múc liền một lúc 6 bát canh đầy khiến Doãn Kế Anh mắt đẹp nhìn khó hiểu.
"Tiêu đại ca, cái nồi này...là huynh làm gì với nó sao?"
Doãn Kế Anh từ lần trước nhận tấm phù lá cây rồi vừa nãy lại thấy Thiên quỷ thần không hay đùa nghịch Châu Hạ cùng với thường ngày nói chuyện tỷ muội với Dương Tiểu Thanh đã dần sinh ra suy nghĩ mù quáng về sự thần bí của Thiên, bây giờ nhìn 1 cái nồi đất bình thường bỗng nhiên đựng được thật nhiều thức ăn nàng liền không chút nghi ngờ gán cái lý do này cho Thiên.
"Chỉ đơn giản một cái sơ cấp không gian phù mà thôi...nàng là thiếu hiểu biết thật hay đang giả bộ vậy"
Doãn Kế Anh trợn trắng mắt "tụ...tụ lý...tụ lý phù, Tiêu ca ngươi có thể khắc được không gian phù sao"
Trợn lên mắt to, Doãn Kế Anh khiếp sợ lắp bắp.
"Tiêu...Tiêu ca, vậy là huynh sẽ có thể làm được túi trữ vật phải không"
"Ờ...cũng miễn cưỡng"
Trong ánh mắt Doãn Kế Anh lập tức vui mừng đến gấp gáp.
"Vậy...tiêu ca, huynh có thể hợp tác với Doãn Minh không, ta đảm bảo sẽ không để huynh chịu thiệt"
Phải biết rằng trên Thiên Phù Giới này không gian hệ phù sư là nhân vật hiếm có đến mức khiến người đỏ mắt.
Cả 12 nước liên minh cũng chỉ có được 2 vị không gian phù sư nhưng khốn nạn là những người này thường ỷ vào sự quý hiếm của mình mà vô cùng tự cao tự đại thậm chí tính tình quái gở, sản phẩm mà họ làm ra đều khiến người khác tranh đoạt mà giành lấy.
Nhưng không gian hệ bảo vật trên đời này lại là thứ vô cùng khó luyện, thời gian để luyện thành 1 món lại rất là lâu, tỉ lệ thành công thấp đến khiến người phát điên.
Hàng năm những chiếc không gian túi được đưa ra thị trường không tới 50 cái, mỗi cái bán ra đều là giá cả trên trời.
Không phải nói quá nhưng cả 12 nước liên minh bây giờ toàn bộ không gian hệ bảo vật cộng lại chỉ có không quá 3000 cái, và nguyên một Lạc Quốc 15 tỷ dân cũng không có quá 200 cái, tất cả đều nằm trong tay những bậc quyền quý bậc nhất, đến ngay cả Doãn Minh Hội nàng cũng chỉ may mắn được sở hữu 2 chiếc và Doãn Kế Anh tam tiểu thư nàng cũng chỉ biết ngưỡng mộ mà nhìn thôi.
Bây giờ bỗng nhiên nàng mới phát hiện ra
Tự nhiên trên đường ngẫu nhiên gặp được 1 người lại là một không gian phù sư hiếm có, bây giờ Doãn Minh Hội lại đang gặp khó khăn nếu như có thể nhờ Thiên khắc phù thì còn gì tốt hơn nữa.
"Uhm...chuyện này bàn sau đi, chờ ta về Dương gia rồi xem xét tình hình đã, có điều ta hứa sẽ tặng nàng 1 cái túi trữ vật lớn chút để tiện lợi chứa hàng"
"Huynh...huynh nói là...chở hàng...huynh...có thể khắc được cao cấp tụ lý phù sao"
"Ờ, ta còn chưa biết mặt mũi cái cao cấp tụ lý phù nó ra làm sao nữa ah"
"Vậy..."
"Được rồi...ăn đi"
Thiên lại múc cho nàng thêm 1 bát canh khỏa lấp đi trí tò mò của nàng.
"Uhm...còn khoảng 4 chén nhỏ, vừa vặn phù hợp cho Bá Chương kia củng cố tu vi"
Nói xong Thiên cầm lên 1 cái bát cơm sau đó dưới cặp mắt chăm chú của Doãn Kế Anh, hắn nhanh như cắt vẽ lên một đạo sơ cấp không gian tụ lý phù vào lòng chén sau đó múc liền 8 muổng canh lớn bỏ vào bát, xong việc hắn lại tiện tay vung lên liền phong bế miệng chén.
Mọi việc đều liền mạch trôi chảy hoàn mỹ đến cực điểm, dù Doãn Kế Anh ngay trước mặt dùng hết sức tập trung quan sát đều không thấy được rõ ràng cái gì.
Nhưng mà càng như vậy, nàng càng sợ hãi hơn, tại vì cái nồi và cái bát đó là 2 minh chứng rõ ràng nhất cho việc Thiên vừa khắc phù và như vậy, hắn có thể trong thời gian tích tắc đã thần không hay quỷ không biết khắc thành một món không gian bảo vật....đó sẽ là chuyện kinh khủng đến mức độ nào.
Không mất thời gian vài tháng
Không mất bất kỳ vật liệu
Không mất bao nhiêu công sức và đặc biệt là...
Tỉ lệ thành công...là 100%
Đây còn là khắc phù hay sao...đây là thần kỹ ah.
Tự nhiên nàng đưa tay lên ngực áo, nhớ tới chiếc lá "vân sàn phù" mà Thiên đưa, trong lòng lại thêm một phần nữa khẳng định điều mình đang suy đoán.
Thực tế, đúng ra nàng cũng là 1 người rất may mắn.
Nàng may mắn là vì hôm đó được Dương Tiểu Thanh cứu trong Hắc Phong Lĩnh.
May mắn là vì đúng dịp đi theo nhóm người vận chuyển hàng này.
May mắn là vì mình là người nữ duy nhất nhóm
May mắn vì đã kịp lúc kết bạn chơi thân và giúp Tiểu Thanh khuây khỏa tâm lý áp bức lúc cần thiết.
Và may mắn nhất đó là nàng khí khái hơn người, dễ gần cởi mở đã không hề xem thường đôi mắt đen của Thiên, không vì nhìn bộ dáng bình thường bên ngoài hắn mà khinh thường.
May mắn vì nàng có trực giác nữ nhân quá tốt đã bị loại khí chất điềm tĩnh tự nhiên trên người Thiên hấp dẫn.
Vì điều may mắn này mà nàng chiếm được thiện cảm của Thiên, cũng vì thế mà hắn một nửa xem nàng như em một nửa xem như bạn, trước mặt nàng bí mật của hắn cũng vì vậy mà không gò bó dấu diếm nhiều.
"Được rồi...ăn xong thì mình nghỉ ngơi đi, tối ta muốn đi dạo quanh trấn này tìm mua chút đồ nữa"
"Tiêu ca...để Tiểu Anh đi với huynh" Doãn Kế Anh dịu dàng, sắc mặt phớt hồng e thẹn nói
"Ta nữa...ta cũng không thể thiếu phần" Dương Tiểu Thanh lại càng trực tiếp hơn.
"Uhm...vậy thì đi"
"Hihi...được"
Trước khi về phòng Doãn Kế Anh còn cố ý chạy ngược trở về ôm lấy cái nồi và cái bát mà Thiên vừa khắc phù, một người con gái thùy mị nhỏ nhắn cứ như vậy liền nghênh ngang ôm nồi ôm bát tung tăng chạy đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT