Buổi học ngày hôm đó, chỉ ngắn ngọn như vậy liền kết thúc nhưng mà khi Thiên bước đi, một đám học sinh ở bên dưới sau khi đứng lên chào vẫn không hề bước về.
Tại vị trí mà họ đứng, không gian tựa như lắng đọng lại, ai nấy nắm tay đều xiết chặt, tại thời khắc này đây, một ngọn lửa điên cuồng trong lòng họ đã bắt đầu rực cháy lên.
Cũng kể từ thời khắc đó trở đi một nhóm người này bắt đầu lâm vào trạng thái điên cuồng...điên cuồng tu luyện gần như bất chấp cả ngày đêm, bất chấp cả tổn hại thân thể.
Tâm trí của họ nhờ đó mà bị rèn thành rắn rỏi như thép tinh.
Thiên phú của họ không bằng người nhưng bằng vào sự quyết tâm và cố gắng này đã có thể bù lấp được 1 phần, trong khi đó còn có 1 siêu cấp kính ảnh và thức hải làm căn cơ.
Ngay tại thời điểm đó, gần như họ liền bám riết lấy giảng sư đài không rời, ngay cả những tiết khóa của giảng sư khác cũng bị họ lấy số lượng đông mà hoành ép chiếm đoạt.
Giảng sư đài kể từ ngày Thiên vẽ thành kiếm nguyên sa liền trở thành 1 vùng không gian biệt lập mà chỉ có 9 vạn 9 ngàn lẻ 1 người này có thể vào.
Tu luyện ở đây hiệu quả gấp hàng chục lần bên ngoài, dù là võ kỹ hay công pháp đều không ngoại lệ.
Đây chính là không gian tu luyện đặc chủng dành riêng cho họ.
"Với cách giáo dục đệ tử như chàng....chỉ cần 10 năm là có thể thành lập được 1 trung thượng môn phái....trong nhóm gần 10 vạn đệ tử này của chàng, tuy kiếm đạo chưa tới đâu nhưng chúng đã sớm hình thành nên một tấm trung tâm khắc cốt với chàng, Thiên Kiếm Môn này nạt họ một câu họ nhất định sẽ trợn mắt lên phản kháng nhưng nếu chàng nạt họ 1 câu,...." Cửu Lý Minh Phượng nhẹ cười một nụ cười đầy tự hào giống như đó là thành tích của chính nàng vậy.
"Chúng dù có đúng cũng sẽ quỳ gối nhận sai....chỉ với 1 nhóm người này, chàng đã có được một chi lực lượng của riêng mình, tương lai của chúng dưới sự giáo dục của chàng....nhất định sẽ vô cùng đáng sợ, e rằng không tới 10 năm sau....họ sẽ là 1 chi lực lượng không gì có thể địch nổi tại Thiên Phù Giới này"
Nhan nhi nghe Cửu Lý Minh Phượng nói mà chớp chớp mắt đẹp, trong con tim đơn thuần của nàng chỉ có duy nhất một sự quan tâm đối với Thiên, còn lại những thứ khác nàng đều lười để ý.
Nàng luyện võ, luyện kiếm là vì hắn.
Nàng luyện đan chế dược cũng là vì hắn.
Nàng tới đây nghe giảng, mở ra thức hải và luyện công...tất cả cũng đều là vi hắn.
Nhưng mà hôm nay nàng mới biết, thì ra nàng đã quá vô tư ngay cả một chút suy nghĩ của hắn cũng không biết.
"Thì ra nguyên nhân Thiên ca cố ý để Phượng tỷ chăm sóc ta là như vậy...Thiên ca, ta xin lỗi vì không hiểu ý chàng" trong tim nàng nghĩ thầm, bàn tay lại vô thức ôm chặt hơn.
"Thật ra....nếu như thuận lợi, 3 tháng sau chi lực lượng này sẽ không phải là dùng cho ta..." Thiên nhẹ nói.
"Là để cứu một hồi nguy cơ của Thiên Kiếm Môn sao?" Cửu Lý Minh Phượng đầy trí tuệ.
"Không sai....mọi sự ta đã sắp xếp xong cả, đại nạn của Thiên Kiếm Môn...còn phải xem cơ duyên, chỉ hi vọng rằng đám loạn đảng kia không có thối nát đến như vậy"
Cửu Lý Minh Phượng không biết Thiên chuẩn bị là làm những gì rồi nhưng mà nàng tin hắn, nàng tuyệt đối tin tưởng hắn.
Đáng tiếc, thế gian này người tin hắn như vậy lại chỉ duy nhất có 2 nữ nhân ngốc này, còn người khác thì lại hoàn toàn không.
Tại vì lúc này một giọng nói đầy khinh bỉ đã bất ngờ vang lên.
"Hừ....buồn cười...thật là buồn cười"
Chặn trước đường Thiên đi là 3 thanh niên do một người cầm đầu, người này thân mặc kiếm bào mầu vàng, bảo quang linh động tỏa phát khiến thân hình thon dài tráng kiện như trở nên thần thánh không thể chạm. Nét mặt hắn nam tính mà đẹp đẽ, đặc biệt là ánh mắt...ánh mắt này thể hiện ra một loại ngạo khí trời sinh, tựa như khí thế vương giả này có sẵn từ trong cốt tủy vậy.
Lời vừa rồi phát ra, cũng không phải là từ miệng hắn nói ra mà là từ miệng tên thanh niên bên cạnh, người này đôi mắt sắc lạnh, khí chất băng hàn, vừa nhìn thấy Thiên liền hiện lên 1 tia sát ý nhàn nhạt không chút kiêng kỵ liền phủ tới người Thiên.
Loại sát ý này, e rằng người bình thường vừa bị áp trúng đã muốn nhũn ra, cộng thêm sắc thái rét lạnh đó của hắn đã tự nhiên tạo thành một loại sức uy nhiếp đối với kẻ khác.
Thiên nhìn 3 người này chặn đường mình, hắn cũng không chút nào dao động mà ánh mắt lại chậm rãi dò xét nhìn từng người.
Hắn không biết họ là ai nhưng mà Nhan nhi thì khác.
"Ah...Tuyết Đế, Tuyết Thiên Hàn, Tuyết Thiên Tâm...tại sao các ngươi lại ở đây"
Nhan nhi mở miệng, giọng nói êm tai khiến ngay cả lạnh giá ác nghiệt như Tuyết Thiên Hàn, lãnh ngạo uy nghi ngư Tuyết Đế, trầm tĩnh tự tin như Tuyết Thiên Tâm đều nhất thời mất khống chế.
"Dược Hồng Nhan, nàng quả thật đủ tố chất để làm hoàng phi của ta....đủ tư cách làm đạo lữ của ta"
Tuyết Đế nói câu này khí thế trên thân tựa như đế vương phủ xuống, khắp một mảnh không gian xung quanh vạn vật đều yên lặng cúi đầu thần phục, thậm chí cả 2 anh em Tuyết gia phía sau cũng lặng yên đưa tới ánh mắt nể phục, một câu hắn nói ra mang theo đế uy kinh người ập đến rõ ràng là có ý như ban ơn, làm như ban ơn cho Nhan nhi cơ hội thần phục dưới gối của hắn, làm phi tần của hắn vậy.
Tuyết Đế vốn mắt không nhìn người, nhưng mà ngay lúc này bất chợt hắn lại thấy hành động thân mật của Nhan nhi khi ôm chặt cánh tay Thiên.
Ánh mắt hắn lại mang theo đế vương bá khí khiến người không thể cãi cùng với một chút cuồng nộ, tất cả như một luồng vô thượng bá khí ầm ầm lao tới chỗ Thiên.
Không khí lập tức như đọng lại tại thời khắc này, vạn vật giống như bị uy thế đế vương này ảnh hưởng, toàn bộ đều đổ dồn sự tức giận về phía Thiên hình thành nên một trạng thái..
Thiên sinh triều bái
Vạn Khí Tập Hung.
Nếu như không gian mà 6 người này đứng là ở một thành trì đông người sẽ nhất định sinh ra một hiện tượng.
Vạn người thuần phục triều bái trước Tuyết Đế...nhắm mũi nhọn tức giận đến chỗ Thiên.
Nhất Đế nộ, vạn thần nộ, thiên sinh nộ...
Đế vương chi thế
Đây chính là trời sinh "đế vương chi thế"
Đáng tiếc, Thiên lại không hề có một chút nào biểu hiện khiếp nhược như trong tưởng tượng của hắn.
Ngược lại, ánh mắt Thiên quan sát hắn lại càng có thêm 1 chút thưởng thức.
Trước cự đại vương khí áp tới như muốn răn đe, muốn chất vấn này, Thiên lại nhẹ quay mặt sang Cửu Lý Minh Phượng bên cạnh hỏi.
"Nàng xem...hắn có vẻ thật là hung dữ ah, nàng có sợ không?"
Phất lờ...
Thiên rõ ràng là đang phớt lờ hắn.
Hành động này bình thường thì không sao nhưng khi đối với Tuyết Đế, lại giống hệt như một trọng tội không thể tha thứ...là dĩ hạ phạm thượng, là to gan làm loạn.
Và đó, cũng chẳng khác gì 1 cái tát vang dội lên mặt Tuyết Đế.
Quả thật, ngay lập tức sắc mặt Tuyết đế liền không giận tự uy, chân mày dựng lên, không khí áp lực lập tức như đặc sệt lại.
Không khí giống như bị 1 bàn tay bóp méo lại mà nặng chịch.
"Hoàng Thanh Thiên...trước mặt bổn đế, ngươi còn không quỳ..." giọng Tuyết Đế như một mệnh lệnh không thể cãi.
Đáng tiếc, Tuyết Đế hắn một đời như đế vương quát 1 tiếng ngay cả lão tổ cũng nghe theo, địa cấp trưởng lão đều cúi đầu nhưng mà đối diện với 1 người tầm thường đến không thể tầm thường hơn như Thiên lại không thể làm được gì.
Càng tệ hại hơn đó là khí tức đế vương, bẩm sinh thần thông này của hắn cùng với cự đại khí vận như bạch vân, thiên mệnh hình thành hư ảnh long vờn hổ vệ trên người lại đang nhanh chóng bị người ta "chôm" mất.
Thấu Thiên Kính từ khi dung làm một thể với gần 10 vạn thức hải, tốc độ phân tích liền nhanh hơn gấp 3 lần trước kia.
Một Tuyết Đế tuy thần bí nhưng dưới cái gương cầu này, hắn lập tức liền trở nên trần trụi như 1 con gà khỏa thân.
"Cút đi....chó ngoan không cản đường" Thiên uể oải nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT