Giọng nói này không nặng không nhẹ, không sỉ nhục không khinh thường.
Nhưng một câu này vừa ra lại giống như chuông rung vọng lỡ, gõ thẳng vào lòng người.
Ngay khi mà giọng nói này vang lên, liên tục liền sinh ra những biến động.
Đầu tiên là một đạo phong đao mà Vũ Đương Không chém ra ngay tại thời điểm đó liền im hơi lặng tiếng biến mất không tăm tích.
Sau đó trong đầu Tây Môn Khánh Tuyết lập tức "oanh" một cái liền bị gõ cho ngây ngẩn, ánh mắt đầy vằn máu ngớ người nhìn sang Thiên.
Cùng lúc đó, Vũ Đương Không nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy uy nghiêm bị xâm phạm nghiêm trọng, trong mắt ánh lên sát khí um tùm.
"Tiểu tử....ngươi dám cứu hắn"
Vũ Đương Không gầm lên.
Cũng cùng trong lúc đó Tuyết trưởng lão ánh mắt co rút như thấy được cái gì đáng sợ, ánh mắt hơi hiện chút kiêng dè nhìn tới Thiên.
Bằng vào tu vi địa cảnh, lão có thể nhìn thấy được rất nhiều thứ từ một câu mà Thiên phát ra, đặc biệt là một câu này nói xong thì phong đao của Vũ Đương Không cũng biến mất bằng một cách mà lão vô cùng quen thuộc.
Loại hoàn cảnh này, giống hệt với lúc lôi long trảo của lão bị kính tượng kia nuốt chửng ah.
Nếu như vậy, hiển nhiên là đạo bảo khí loại kính này nhất định là của thanh niên tên Hoàng Thanh Thiên này và đặc biệt là trên người hắn không hề có bảo khí hơi tức nhưng lại có thể thần không hay quỷ không biết liền thực hiện năng lực kỳ bí của mình.
Một đời cường giả như hắn, có thứ gì mà chưa từng thấy qua nhưng lần này lại gặp một món bảo khí có tác dụng quá sức kỳ lạ, trong lịch sử Thiên Phù Giới tựa hồ chưa từng có nghe nói tới ah.
Càng nhìn về phía Thiên, lão lại càng cảm thấy bí hiểm, một nhân loại tu vi luyện thể kỳ nhưng bảo khí lại quỷ thần khó lường như vậy, thật không thể xem thường.
Nhưng mà lão không tin, một tên nhân loại sống ở nơi hoang vu cằn sỏi này thì có thể xuất ra được loại gì, một đời cường giả đại môn phái như lão còn phải sợ một tên nhãi nhép như vậy hay sao.
Bất chợt một luồng sát ý bốc lên trong mắt lão.
Cùng trong thời gian này, mấy vị trưởng lão Thiên Kiếm Môn ai nấy đều thoáng hiện sự bất ngờ, nhưng họ lại có thái độ rất là giống xem kịch vui khi nhìn qua chỗ Thiên.
"Ngươi....ngươi đọc được suy nghĩ của ta" giọng Tây Môn Khánh Tuyết bất ngờ run rẩy vang lên.
Thiên nhếch một nụ cười ôn hòa nhìn hắn nói.
"Uhm...chỉ là một chút thương thế mà đã làm ngươi suy sụp đến trình độ này sao"
"Uhm....13 chỗ xương nứt vỡ, gân mạch trọng yếu đều phá nát, lôi long phệ thể, cụ phong trấn khúc, nhân đan bị hủy nát, trung đan phá lệch.....loại ám chiêu này, cũng thật là độc ác ah nha, kẻ thù của ngươi....là cùng hung cực ác ma đầu nào"
Giọng Thiên vang lên giống như phẫn nộ, giống như chán gét.
"Ngươi...sao ngươi biết...ta"
"Kẻ thù của ta..." Tây Môn Khánh Tuyết đưa ánh mắt đầy vằn máu thù hận nhìn sang Vũ Đương Không.
Thiên không cần hỏi cũng biết kẻ thù hắn là ai, tất cả đều đã bị Thấu Thiên Kính soi thấy kỹ càng.
"Hừ....chỉ là một phế vật hạ tiện, ngươi chết có gì đáng tiếc"
"Vũ Đương Không...ác ma hung tàn như ngươi, ta và ngươi có thù oán gì...tại sao lại độc ác như vậy với ta...ác ma ngươi nhất định sẽ không được chết yên lành"
Vũ Đương Không hất đầu khinh thường, tay hắn xiết lại hình thành một đạo lôi long trảo.
"Hừ, lắm mồm...chế đi..." lôi long trảo này như khát máu hung thú vừa rời khỏi bàn tay Vũ Đương Không liền gào thét trảo tới.
Một trảo này uy lực dù không bằng của Tuyết trưởng lão nhưng lại thừa sức giết một cường giả nhân cảnh đỉnh không mảy may kháng cứ, hiển nhiên trảo này vừa ra chính là Vũ Đương Không hắn muốn thật sự giết chết Tây Môn Khánh Tuyết.
Chợt lúc này Vũ Đương Không hắn đưa tới một ánh mắt rét lạnh nhìn Thiên nói.
"Tiểu tử ngươi tốt nhất là nên biết điều một chút, lúc ta còn cảm thấy ngươi có giá trị sống thì ngươi cũng đừng láo xược, nếu không kết quả của phế vật đó sẽ chính là kết quả của ngươi"
Đáng tiếc khi mà lời uy hiếp này của hắn vừa nói xong thì Thiên cũng hờ hững vung tay lên, sau đó lôi long trảo cuồng bạo cứ như vậy liền im hơi lặng tiếng biến mất.
Thái độ của Thiên, chính là trực tiếp xem Vũ Đương Không hắn như không khí, xem thường không thèm trả lời.
Chỉ là thái độ này cùng với hành động vừa rồi khi đập vào mắt Vũ Đương Không, lại ngay lập tức trở thành...
"Hỗn xược...thật to gan,.." khí thế trên thân hắn lập tức dâng lên như cuồng bạo, sắc mặt lạnh giá, ánh mắt dấy lên sát khí.
Nhưng mà chỉ chốc lát sau đó toàn bộ sự cuồng bạo này lại hoàn toàn thu liễm đi, Miệng hắn chậm rãi hiện lên một đường cong nhỏ lộ ra hàm răng trắng bên trong.
Không khí lập tức bị một loại áp bức kỳ lạ bình định lại sau đó nhiệt độ cấp tốc giảm đi sau đó mặt đất kết sương, cái lạnh giá rét căm này của không khí cũng giống hệt như cái rét lạnh từ trên khuôn mặt hắn.
Khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười như luyện ngục máu tanh.
Tuyết trưởng lão ở bên vừa nhìn thấy cảnh này liền hơi cười cười. Lão biết rất rõ tên Vũ Đương Không này.
Hắn là một kẻ sát phạt vô cùng tàn nhẫn, bản tính độc ác như ma quỷ, tất cả đều được dấu vào trong hình dáng một công tử khí chất phi phàm.
Nhưng mà vì như vậy, hắn thường không thể hiện sự tàn độc của mình bằng cực hạn phẫn nộ mà là chính là như trong lúc này đây.
Mọi sự hung bạo đều bị hắn thu liễm nhưng mà thay vào đó là vô tận sát khí bị cô đọng lại như một luyện ngục thế giới, loại sát khí này đáng sợ như sâm ngục, rét lạnh như băng tuyết.
"Tiện dân....đừng trách là ta không cho ngươi cơ hội, chỉ là một tên giun dế nơi hoang vu....ngươi cũng dám cãi lời ta...haahaa..."
Giọng nói Vũ Đương Không hắn giống như băng sương, mỗi chữ phun ra đều khiến người nghe như lạnh thấu tim.
"Tiện dân...ta cho ngươi cơ hội cuối cùng,...giao ra bảo khí và cách rèn, ta...tha cho ngươi toàn mạng"
"Ta chỉ phế đan điền và chặt đôi tay của ngươi....làm 1 phế nhân sống lay lắt như con chó...hahahahaha..." giọng cười của hắn phả ra băng sương rét căm.
Loại lạnh giá này khi nghe vào tai liền thấm vào linh hồn, đống băng cả thế giới thức hải khiến người như lâm vào địa ngục.
"Bịch...rắc" bước chân hắn bước 1 bước, dưới chân liền bị kết thành băng khối
"Bịch...rắc..."
Mỗi bước chân chậm rãi của hắn giống hệt như tử thần di bộ, chết chóc hàng lâm.
"Lựa chọn đi....nhân loại ti tiện, lựa chọn cách chết cho mình đi"
Ở đối diện, Thiên đưa ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn như nhìn một tên hề.
"Buồn cười..."
Thiên không nhịn được khinh bỉ một câu sau đó trực tiếp quay quắt lại nhìn về phía Tây Môn Khánh Tuyết.
"Ngươi...có muốn trả thù không"
Câu này hắn hỏi vô cùng trực tiếp mà cũng vô cùng chói tai.
Một câu này hắn không chỉ phớt lờ Vũ Đương Không xem hắn như cỏ rác mà còn trực tiếp biểu đạt ý để cho phế vật sắp chết kia lại một lần nữa đứng lên, sau đó có được năng lực trả thù. Như vậy cũng chẳng khác gì đang sỉ nhục Vũ Đương Không hắn không bằng phế vật
"Hừ...hắn chỉ là 1 phế vật sắp chết, và cả ngươi nữa...Hoàng Thanh Thiên phải không, ngươi cũng chuẩn bị nhận lấy cái chết đầy thống khổ của mình đi"
Lúc này Tây Môn Khánh Tuyết run run nói.
"Ngươi thật có thể...giúp ta lấy lại thực lực sao"
Lúc này, một khí tức lạnh giá phả vào mặt, bước chân Vũ Đương Không đã tới cách họ không quá 10 bước.
"Cẩu vật....ngươi ngay lập tức sẽ chết....cho nên sẽ không bao giờ có cơ hội đó được đâu"
Vừa nói xong, không gian lập tức đặc sệt lại vặn vẹo như sắp bị uốn cong, băng hàn khí tức như thao thiên hung thú cắn tới.
Bầu trời thoáng chốc liền có vô số bông tuyết rơi xuống, đáng sợ là những bông tuyết này lại phả ra một hơi thở chết chóc, rét lạnh đến cực điểm, thê lương đến cực điểm.
"Pặp...rắc...rắc" một hạt tuyết vừa rơi xuống khối đá, khối đá này tức thì liền bị đống thành băng khối sau đó tức thì vỡ vụn thành vô số băng vụn
"Tử vong thiên tai - Băng phong sậu vũ"
Mấy vị trưởng lão Thiên Kiếm Môn tức thì bật thốt hoảng sợ.
"Đây...đây không lẽ là đệ lục thiên tai trong cửu đại thương khung Thái Huyền kinh..."
"Đạt đến trình độ thiên tai nghĩa là công pháp tối thiểu phải đến tầng thứ 6, Vũ Đương Không này...thiên phú thật là đáng sợ"
"Thái Huyền kinh gồm 9 loại tuyệt thế công pháp 9 hệ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, băng, phong, lôi chỉnh hợp lại mà thành....người có thể chỉnh tu cùng lúc 9 loại công pháp sẽ nhất định thành thần, Vũ Đương Không này vừa có phong, vừa có băng lại có lôi....nhất định là đã tu luyện ít nhất được 3 loại công, thiên tài bậc này....chậc"
"Không sai, nghe nói 9 loại công pháp trong thái huyền kinh môn nào cũng mạnh mẽ vô địch đương đại, mức độ thâm ảo lại càng thế gian ít người xem thấu vậy mà một tên Tử Nhật mới tuổi 25 đã luyện được 3loại công pháp đến trình độ này....thiên tài ah, cho nên Tây Môn Khánh Tuyết trước mặt hắn quả thật cũng chính là phế vật cũng không khác gì"
"9 loại công pháp tương sinh tương khắc lẫn nhau, cứ mỗi luyện thành một bộ thực lực sẽ tăng lên gấp đôi....Thái Huyền Kinh...haiii, thật là đáng ngưỡng mộ ah"
"Vũ Đương Không này....e rằng Thiên Kiếm Môn ta không thiên tài nào có thể sánh bằng ah"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT