Suốt một ngày ngồi dưới giảng sư đường không biết mệt mỏi.
2 vạn đệ tử ở đây đều giống như bị đánh vào một mảnh thời không khác, cách biệt với thế giới bên ngoài.
Không khí cứ im lặng như vậy kéo dài suốt từ sáng tới tối, mặt trời mọc lên sau đó lặn xuống, ánh trăng lặn xuống rồi mọc lên.
Sáng sớm, ánh bình minh nhẹ hé lộ, tiếng gà gáy râm ran, mặt đất là một mảnh sương trắng ướt át.
Lúc này mới bắt đầu có một người thức tỉnh khỏi đại thế "mộng dục vô biên" của Thiên.
Người này là một cô gái mặc váy đỏ chót, dáng người xinh đẹp lung linh, làn da trắng hồng tinh mỹ như ngọc bích lại mềm mại như nhung lụa, chỉ tiếc rằng khuôn mặt lại là vô số những cái mụn nhỏ mầu đỏ che kín là hủy đi khuôn mặt mỹ lễ tuyệt luân.
Cửu Lý Minh Phượng chính là tên của nàng, một cô gái mang hung danh "hồng y ma nữ"
Ở đây không ngờ nàng lại là người thức tỉnh đầu tiên, hiển nhiên điều đó chứng minh đo tâm cảnh và linh hồn lực của nàng mạnh hơn người khác rất nhiều lần.
Không cách nào che dấu được sự khiếp sợ trong mắt, một đạo ý chí như cầu vòng bộc phát trên thân nàng giống như cửu thiên tiên nữ giáng xuống.
Ý chí này giống như bị cái gì đó kích phát ra, tựa như một hạt nước bị nổ ra tung tóe, trong thế giới tinh thần của nàng là một mảnh thế giới mầu đỏ nơi có vạn điểu ngao du rộng lớn không bờ bến.
Nhưng mà thế giới đó đã bị nổ tung, thứ còn lại của nàng bây giờ chỉ có một sự bình lặng đến cực điểm, bình thường mà nhỏ bé đến cực điểm, đừng xem thường nó....tại vì đó chính là đại cảnh giới tinh thần "phản phác quy chân" tìm về bản ngã, chân chính tìm được tới chân đạo bản mục của mình.
"Haiiii....quả thật là kỳ diệu, ta thật không ngờ bản thân ta trước kia lại kiêu ngạo tới như vậy, nhỏ bé đến như vậy, không biết trời cao đất rộng, tầm nhìn quá mức hạn hẹp....thật sự là ngu xuẩn, nam nhân thổi sáo...ngươi thật là đáng sợ...thần bí đến đáng sợ....thật là một câu thức tỉnh kẻ trong mộng...nam nhân của ta, ta nên xem ngươi là thần tượng...hay là đại sư đây"
Nói tới đây sắc mặt nàng bất chợt hiện lên một rặng mây hồng, phả ra hơi thở xinh đẹp có thể nghiêng đảo cả pháp tắc xung quanh nhưng kỳ lạ là vẫn hiện trên khuôn mặt không thể nói là đẹp của mình.
Một nét e lệ mà xấu hổ hiện lên, bàn tay trắng nõn múp míp xinh đẹp nhẹ sờ lên những cái mụn đỏ trên mặt, nàng chậm rãi ủ rũ xuống.
"Tiếc rằng nguyền rủa này của ta quá độc ác...ta....ta mặc kệ...dù có không được ngươi để ý tới thì sao chứ...ngươi làm trái tim ta nhiễm tà hỏa...ta phải bắt ngươi đền bù cho ta..."
Nàng lại chìm vào trong thế giới nội tâm đầy bi ách của mình.
.....
Cùng lúc này cũng có một nam thanh niên khí chất bất phàm cũng tỉnh lại sau đó khoảng 2 giờ.
Khi mà sương sớm còn ướt ở trên đầu, một chú chim nhỏ ngây thơ vẫn mải hót vang trên vai hắn thì ngay lúc này.
2 đạo tinh quang từ cặp mắt hắn sáng rực bộc phát trong không trung mãi không tan, trong cặp mắt của hắn vấn vương mãi một tia kiếm ý như bá vương ngạo nghễ chúng sinh, khinh thường vạn thế thiên tài.
Một đạo ý chí sắc bén mà khủng bố trên thân hắn bộc phát ra, ngay lập tức liền xé rách một đường vạn dặm không gian chéo dọc trời cao thành 2 mảnh.
"Tách..tách" chú chim nhỏ trên vai hắn ngay tức thì liền bị đánh tan thành những hạt nhỏ đến không thể nhỏ hơn biến mất trong trời đất, một mảnh lông vũ cũng không còn sót lại.
Nhưng mà ngay sau đó không lâu, đạo kiếm ý khủng bố này lại vỡ nát tan tành ra thành từng mảnh khiến không gian vết rách dần được nối lại sau đó.
Những mảnh vỡ kiếm ý dần tán đi để lại một cặp mắt trong suốt bình thường nhưng lại giống như đại hải vô bờ. Bình lặng đến cực điểm, tầm thường đến cực điểm nhưng lại khủng bố đến cực điểm.
Đó...chính là cảnh giới tâm cảnh "phản phác quy chân"
Một giọng thở dài cảm thán vang lên.
"Hoàng Thanh Thiên...ngươi thật là thần bí và đáng sợ hơn rất nhiều lần so với tưởng tượng của ta...cũng may là tấm phân thân này rảnh rỗi tới nghe giảng ngày hôm nay, nếu không e rằng chính ta cũng phải hối hận tới xanh ruột ah...."
Sau đó hắn không nhịn được đưa mắt nhìn lên phía giảng sư đài thấy được 4 chữ "ngày mai gặp lại" liền cảm thán.
"Ngày mai...thật là mong chờ ah."
........
Người thứ 3, 4, 5 tỉnh lại chính là 3 thanh niên trên thân ẩn ẩn một tia mộng huyễn thiếu chân thật.
Lúc họ tỉnh dậy, một đạo ý chí tinh thần cực mạnh bộc phát ra khiến cả trời đất đều muốn run rẩy sau đó...chúng vỡ tan tành thành từng mảnh chỉ còn lại một người đang trầm ngâm sợ hãi.
Một trận ánh sáng tán đi sau đó là một tấm phù bị đốt cháy, nếu Thiên ở đây nhất định sẽ nhận ra đó là một đạo bán thành phẩm địa phù "huyễn hoặc phù".
Nhưng khi chân diện mục 3 người họ còn chưa kịp bại lộ ra thì họ đã nhanh tay lấy ra một tấm phù khác thế chỗ vào, tiếng cảm thán liền vang lên.
"Haiiii....thật không ngờ ah...ta quả thật ngây thơ ngu xuẩn tới như vậy...bây giờ mới biết, bản thân ta lại nhỏ bé đến như vậy..."
Một người khác lại nói.
"Không sai...mấy trăm năm qua, quả thật chính là chúng ta sống trên thân chó mà...đến ngày hôm nay lại bị một đứa nhóc chưa đến 20 tuổi cảnh tỉnh...."
Một giọng nói khác lại vang lên.
"Thật là may mắn, hôm nay ta tò mò tới đây....nếu không, e là phải hối hận cả đời" sau đó hắn nhìn lên dòng chữ ở trên rồi không nhịn được nói.
"Ngày mai....ta thật là mong chờ ah.."
"Không sai...ngày mai, không biết tên oắt đó sẽ giảng cái gì ah...chỉ tiếc rằng "huyễn hoặc phù" này số lượng là có hạn ah...."
"Ê...Trình lão đầu kia, ta bất kể ngươi làm sao thì làm phải kiếm đủ "huyễn hoặc phù" cho chúng ta nếu không coi chừng bị hành hung hội đồng ah..." nói xong tên thanh niên này thoắt cái đã biến mất.
"Haiii...mấy tên khốn này...cướp bóc sao...có biết ta vẽ bao nhiêu ngày mới được 1 tấm không, mở miệng là đòi 3 tấm...ngươi cướp ah..."
Sau đó 3 tên này biến mất, vừa đi họ lại vừa cãi nhau như trẻ con.
"Ngươi im mồm, còn dám than phiền là ta lật cái phòng thí nghiệm của ngươi lên..."
"Ngươi...ngươi có tin ta cho ngươi 1 tấm bạo tạc linh phù không....ta còn chưa thấy heo bị nướng ah...hahahaha"
"Ê lão khốn, ngươi quên mất còn ta ở đây sao....ngươi ngon thì thả phù đi, xem ta có hành hung ngươi không..."
"Ngươi...."
"Ngươi cái gì ngươi....lo tranh thủ về mà vẽ phù đi, sáng mai ta đến lấy sớm đó..."
"Ah..phải rồi, coi chừng cái phòng thí nghiệm của ngươi đó, tay ta rất vô ý, mai ta mà không thấy thứ ta cần là....ahhhh..."
Sau khi 3 người này đi được 2 giờ thì tại giảng sư đường lại có thêm 3 người nữa dần tỉnh lại.
3 người này tuy không có khủng bố ý chí, không có kinh người kiếm ý, lại càng không có quỷ thần khiếp sợ hỏa diễm lực nhưng trong ý chí của họ lại là một sự cuồng nhiệt với kiếm đạo cùng với một loại ý cảnh tuyệt mỹ xinh đẹp.
Một đôi nam nữ xinh đẹp trẻ trung, nam không râu không sắc bén mặt đẹp như quan ngọc, khí chất có một chút trưởng thành nhưng lại dấu đi, thân chỉ mặc một bộ ngoại môn kiếm bào đơn giản, rất dễ nhận ra đó chính là Dược Thiên Kiều và bên cạnh ông chính là Dược phu nhân xinh đẹp tươi tắn như hoa, thật sự nếu là người quen mà nhìn thấy họ e rằng cũng không nhận ra họ bây giờ.
Đơn giản chỉ là vì họ đã trẻ và đẹp một cách bất thường cùng với khí chất thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Ở một bên khác là một cô nương trông cũng rất có nét thành thục nhưng lại bị diện mạo cùng khí chất điềm đạm che mờ đi, nàng chính là Thượng Quan Hồng Nguyệt.
3 người này phát sinh sự thay đổi lớn như vậy tất nhiên là vì lần trước lĩnh ngộ ra được "sắc chi thế" cùng "hạo nhiên chi thế" sau đó qua vài ngày bế quan dung hợp đã ăn nhập vào cơ thể biến thành hình dạng trẻ đẹp như bây giờ.
Cảm nhận được sự kỳ diệu của loại kỳ ngộ này, họ liền không nhịn được mò tới đây kiếm Thiên mà nghe giảng nhưng nào ngờ đâu mới nghe giảng được 1 lần đã nhận lấy kỳ ngộ càng lớn lao hơn cả lần trước.
"Haiiii....là ta ngu xuẩn, là môn phái kém cỏi hay là cả một nền võ đạo Thiên Phù Giới này lạc hậu....tiềm năng một con người lớn tới như vậy, sao bao nhiêu năm qua ta lại ngu độn đến như vậy"
Lúc này một giọng nữ vang lên bên cạnh.
"Không phải chàng ngu độn, mà là chúng ta quá lệ thuộc vào tiền nhân...có trí mà không dùng, có lực mà không phát....tự mình chặt đứt tương lai của mình"
"Dược phu nhân nói không sai...chúng ta hệt như con hổ được nuôi trong lồng...không khác gì một bông hoa yếu ớt, ngay cả bản tâm mình cũng không biết, mấy trăm năm tu luyện bây giờ hỏi lại mới biết...mình còn không biết mục đích tu luyện là gì, thật là xấu hổ"
Thượng Quan Hồng Nguyệt cảm thán.
"Ban đầu ta đến đây nghe giảng còn cảm thấy mình mất mặt nhưng bây giờ mới biết...thật là ta quá may mắn vì đã đến đây"
"Một câu đánh thức người trong mọng, nếu hôm nay mà không đến đây...e rằng cả đời ta vẫn chỉ là gà đất chó sành, ngu xuẩn cho đến chết"
Dược Thiên Kiều nhìn lên dòng chữ trên giảng sư đài, Thượng Quan Hồng Nguyệt cũng nhìn.
"Uhm...Dược huynh ngày mai có lại đến nghe giảng không?"
Dược Thiên Kiều cười diễu.
"Đến....ngu sao không đến, một buổi học vô giá như vậy mà không đến tối làm sao ta ngủ yên được...đến...dù bị lũ oắt kia cười diễu ta cũng phải đến"
"Hihi....vậy mai chúng ta lại gặp mặt, cáo từ"
Thấy chồng mình nhìn theo Thượng Quan Hồng Nguyệt phiêu du bay đi, Dược phu nhân ở bên cạnh nghiến răng vặn một nắm thịt bên eo Dược Thiên Kiều thành 180 độ.
"Ngaooooooooooooo....." một tiếng sói tru cao vút lập tức vang lên.
"Còn dám ngắm gái sao...lại còn ngắm đến say mê, ngắm ngay trước mặt bổn phu nhân....Dược Thiên Kiều....chàng muốn chết"
"Ahhhhhh....phu nhân tha mạng"
Sau đó đôi nam nữ xinh đẹp này truy sát nhau biến mất trong tiếng sói tru cao vút
......
Đến đây ngày hôm nay còn có nhóm người Thượng Quan Hồng, Thượng Quan Tuyết, Lam Y Nhược, Trình Tú Anh, Trương Đại Không, Vu Tiểu Sài,...thậm chí là cả tên mập Âu Bàn Tử và Thác Nhan cũng đều có mặt.
Rất đáng tiếc cho các đại thiên kiêu như Âu Chánh Nam, Độc Mễ Kim Tiền... hay Lang Thế Thiên, Tuyết Thiên Nhai...những người trong anh tài bảng, 170 người long bảng.. mỗi người đều ngạo khí ngút trời, tự xem mình là thông minh cho nên khinh thường không thèm tới.
Đó cũng chính là một lý do khiến cho họ như long như phượng nhưng trong tương lai lại không bằng một phần của những đệ tử yếu nhất trong đây.
........
Trong suốt một ngày đêm dầm sương ngộ bản ngã này của đám đệ tử thì lúc này Thiên đã tới Sủng Kiếm Các và có một chuyện đầy kích thích đã xảy ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT