Tay Thiên phủi phủi vào vạt áo tựa như vừa chùi đi dơ bẩn khi vừa đập chết một con ruồi, động tác vô cùng tự nhiên và vô hại.
Tát bay Độc Mễ Thuấn xong, hắn lại chậm rãi dời bước tiến về phía cái hố lớn mà tên xui xẻo đó đang nằm.
"Rắc....rắc....rốp..." không hiểu sao khi dư ba khói bụi dần tản đi nhưng trong hố vẫn không ngừng vang lên tiếng kêu tựa như xương cốt đang gãy vỡ cùng với tiếng kêu đau đớn nghẹn ngào không phát ra khỏi miệng.
"Cạch....cạch...."bước chân Thiên vẫn như cũ tiến tới bình đạm không vội vã, nhưng âm thanh này khi rơi vào tai một số người lại giống như vô cùng đáng sợ.
Toàn trường bây giờ cũng chỉ còn lại 2 thứ âm thanh này vang lên cùng tiếng hít thở khó khăn của mọi người.
Khói bụi dần tản đi để lộ ra cảnh tượng khiếp người bên trong lộ ra, một cảnh tượng mà mấy trăm đệ tử đứng nhìn bên cạnh đều run rẩy.
Bên trong đó, là một cái hố xéo thẳng mặt đất sâu không kém gì 20m, đá vụn đã bị mài thành phấn, một số mảnh còn nguyên trên mặt đất thì vỡ ra những mảnh bén nhọn dính đầy máu tươi.
Trong cái hố đó, Độc Mễ Thuấn mềm như cọng bún nằm bên trong, thân thể xoay ngược ngực và chân, cái đầu mỗi thứ xoay thành một dạng xoắn ốc, xương mặt gẫy nát bấy, miệng không có máu nhưng không còn hình miệng, tay chân không chảy máu nhưng lại xoắn vặn như bún mềm.
Nhìn sự xoắn vặn này ai nấy cũng có thể tưởng tượng được hoàn cảnh cái tát đó đánh ra như thế nào.
Rất dễ hiểu, một tát này của Thiên là tát trúng má bên phải và sau đó bằng lực lượng không tưởng này trực tiếp đánh nghiêng thân thể Độc Mễ Thuấn theo vòng xoay kim đồng hồ mà vặn thành một vòng bay đi.
Cái này dễ hiểu, chỉ có khó hiểu ở chỗ đó là lực lượng đánh ra, lực lượng này mạnh tới cỡ nào mới có thể sinh ra lực xoắn khủng bố như thế.
Thứ 2, thân thể võ giả sau khi luyện thể vô cùng rắn chắc đặc biệt là những phần xương trọng yếu ở đầu cổ và ngực, một tát này khiến cơ thể vặn đến nát bấy có thể hiểu nhưng dù xương cổ có chắc nữa cũng không thể chịu được lực li tâm mạnh đến trình độ này.
Phải biết rằng xương cốt toàn thân Độc Mễ Thuấn bây giờ hẳn là đã vỡ nát không còn, và từ phần ngực trở xuống bị đánh vỡ là toàn bộ do lực xoắn khủng khiếp gây nên.
Một tát này không làm đầu lìa khỏi cổ mà lại khiến cả người như cái lạt bị xoắn tới nát bấy, hắn....là làm thế nào được.
Điểm đáng sợ nhất ở đây đó là trong cái hố lớn bên dưới, Độc Mễ Thuấn vẫn trừng trừng mở cặp mắt sợ hãi đến tột cùng nhìn đến Thiên.
Cái miệng hắn đang cố kêu lên những âm thanh khiếp đảm và đau đớn nhưng hiển nhiên là không thể vì toàn bộ cơ miệng và lưỡi đã thành một mớ bèo nhèo.
Có thể đánh ra lực lượng đủ kiểu sát một người không khó, nhưng đánh ra lực lượng khiến toàn thân vỡ vụn lại không thể nào, mà càng có thể đánh một tát vỡ vụn toàn thân diệt sạch sinh cơ mà lại không chết thì lại càng là chuyện không cách nào lý giải.
Điểm không thể hiểu nữa đó là toàn thân ngoại y bên ngoài cũng không trầy xước phá vỡ, sinh mệnh tồn tại sâu xa bên trong nhân đan cũng không mất.
Hắn giống như 1 trái đào vậy, bị đánh nát phần thịt nhưng vỏ và cái hột ở chính giữa lại nguyên vẹn không hề hấn. Đây là chuyện thật ngoài sức tưởng tượng con người.
"Cạch...bộp.." bước chân Thiên dừng lại, chân phải đặt lên miệng hố đưa mắt nhìn xuống dưới.
Miệng hắn nhếch lên một vòng cung miệt thị.
"Không tệ, còn chưa chết...không sai, lực tay không có quá mạnh vẫn còn giữ lại được ít đồ" nói xong sắc mặt như sát thần của hắn liền chuyển thành một bộ dáng thành thật giống hệt như nhà quê mới lên nhìn thấy quần áo đẹp vậy.
Mặc kệ ánh mắt như muốn phún lửa của mọi người miệng hắn bắt đầu phán.
"Trên người đeo bảo vật nhiều thế này dù là heo cũng luyện thành thần, vậy mà phế vật ngươi ngay cả kiếm ý cũng không luyện ra....người như ngươi thì có cái gì đáng kiêu ngạo, có cái gì ưu việt..."
"Bảo vật mặc trên người như ngươi thật là phí của...đằng nào thì cũng phải chết, đồ này quy về ta đi..." nói xong Thiên trở bàn tay một cái, thân hình Độc Mễ Thuấn liền lăng không bay lên, trang phục, giày dép, nón áo, kiếm tất cả đều tự động bị lột sạch đến cả cái quần đùi cũng không còn.
"Phanh....phanh...." quần áo bị lột sạch, Độc Mễ Thuấn trần như nhộng mềm nhũn rớt cái phịch xuống đất bị Thiên ném như đồ bỏ đi, cậu nhỏ phơi ra ngoài dương quang rất là chói lọi làm mấy nữ đệ tử bên cạnh vội vàng quay mặt đi.
"Không cần nhìn ta như vậy....cảm thấy nhục nhã phải không...uhm, ta thông cảm cho cảm giác này của ngươi, ráng chịu thêm chút....lát nữa ngươi chết rồi sẽ cảm thấy rất là thoải mái, lúc đó dù là đau đớn hay nhục nhã gì cũng không còn dễ chịu vô cùng....."
Thiên thật thà nói
Xong xuôi, Thiên tung một lá tị trần phù vào đám quần áo đầy bụi bẩn tẩy sạch đi dơ dáy sau đó thu vào tay áo chuẩn bị nghênh ngang bước đi.
Ở Thiên Phù Giới này không gian vô cùng bền chắc cho nên những vật phẩm liên quan tới không gian vô cùng khó luyện.
Thần thông không gian không chỉ hiếm người có mà còn gần như không có người luyện thành.
Không gian hệ thần thông cũng vô cùng nghịch thiên, đến độ mà ngay cả thần nhân tối cao cũng không dám để nhân loại luyện thành.
Không gian lực ở đây bền cứng như thép không thể điều động cho nên những vật phẩm không gian dùng để chứa đồ là hiếm hoi vô cùng, giá trị lại càng khỏi phải nói.
Ở nhân gian vẫn thường thấy các đại cao thủ phải tay xách nách mang kẽo kẹt đi đầy đường chứ không giống tiên nhân thần nhân lúc nào cũng tà áo phất phơ nhàn vân dã hạc như ở cửu giới.
Thiên Kiếm Môn này là xếp top 10 những môn phái mạnh nhất tất nhiên có được bện pháp không tầm thường so với nhân gian.
Và "Tụ Lý Kim Sán" chính là một môn thần thông giải quyết việc này, nó sẽ khiến ống tay áo có độ co dãn rất lớn, bình thường đã rộng gấp 10 lần ống tay áo khác cho nên đồ vật khi tiến vào sẽ bị cái tụ lý này giữ lại, còn ống tay áo thì lập tức bị không gian lực bên ngoài ép lại trở về như bình thường.
Đây là một cách vận dụng khác của không gian, không phải điều động nó mà là tìm ra khe hở nhỏ để tận dụng.
"Aiiiii...." nhìn thấy bóng dáng Thiên sắp dời đi, cả đám người xem ở đây đều không nhịn được thở ra một hơi, nhưng cũng ngay lúc này Thiên chợt quay lại.
"Ta còn quên một chuyện rất có ý nghĩa chưa làm..." sau đó Thiên lại đi tới chỗ Độc Mễ Thuấn đang sắp trút hơi thở cuối cùng.
Nhìn thấy Thiên quay lại, hắn lập tức bị khiếp đảm mà quên chết, cặp mắt lại trợn lớn lên, dây thần kinh căng to.
Lúc này Thiên lại nhìn vào đám đệ tử đối diện nói ra một câu khiến người phát điên.
"Vừa nãy các ngươi đều nói ta là cái gì "Tiện Nhân", từ nay trở đi ta ra một quy tắc nếu ai dám gọi ta 2 từ này thì kết quả sẽ giống như hắn....bây giờ các ngươi muốn chết hay sống...."
Một đám liền run lên.
Chết...tất nhiên là họ không muốn rồi
"Thanh Thiên ca ca....ta...ta muốn sống.."
"Ta cũng muốn sống...."
Một đám tham sống sợ chết liền lộ rõ bản chất.
"Tốt....muốn sống, vậy thì tới đây...nhổ 1 bãi nước bọt, tiểu một vũng lên đầu hắn....ta tha các ngươi không chết"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT