Mở ra cửa phòng, thiên đứng lặng người 1 lát.

không gian quen thuộc ập vào mặt.

Nhỏ gọn chừng 3m2 không có cửa sổ

không hề có bất kì tài sản gì, quần áo vẻn vẹn chỉ có 5 bô cụ̃, 2 bộ áo trắng, và 2 bô áo thun 1 cái áo khoác đã ngắn tay.̣

Góc phòng còn xếp 1 cái bàn học nhỏ bên cạnh giường, sách vở xếp gọn gàng.

Trên cao Chỉ có 1 cái bóng 3u đã mờ.

Không khí nóng bức và thiếu ánh sáng, khiển người vừa vào đã muốn ngộp thở.

Thiên ngồi lên cái giường ọp ẹp, mở từng cuốn sách ra xem.

Hắn dự định học lấy chút thứ chuẩn bị cho cuộc sống mới trong tương lai.

Có điều chẳng mấy chốc thì sự bình yên bé nhỏ bị phá bỏ

Tại vì...

"Rầm.." cánh cửa gỗ yếu ớt bị đạp tung vào trong vang lên 1 tiếng "choang.." rõ to

Thiên chậm rãi ngoảnh mặt nhìn ra.

Cánh cửa đã gẫy luôn chốt cài bằng gỗ, vỡ luôn tường chỗ đặt bảng lề, cánh cửa lệch sang 1 bên.

Thay thế cho vị trí cánh cửa là 1 người áo sơ mi quen thuộc, chân đi dép lào, tóc quăn xõa dài, mặt hiện lên tia lạnh lùng trên cợt.

1 hình săm con rết lớn kéo dài từ mang tai bên trái rồi vòng sang cổ bên phải kéo xuống dưới.

Dưới ánh đèn mờ, bản mặt câng câng của dân chợ búa phối hợp với con rết đen thui hung ác, có thể khiến bất kì kẻ nhát gan nào đều phải sợ hãi.

Thật ra nhà bác hải không phải là nghèo, căn nhà này có thể tính là 1 biệt thự loại nhỏ, vốn dĩ không hề có căn phòng nào quá kém.

Nhưng nơi thiên ở không phải là phòng.

Mà là nhà chứa đồ.

Thiên trú nắng trú mưa ở đây 2 năm, nên dọn dẹp thành căn phòng kém cỏi này mà thôi.

Bình thường buổi sáng được nghỉ thiên phải dậy sớm làm hết việc nhà rồi đi bán vé số, tới trưa về mới được ăn chút đồ thừa của nhà rồi đi học, chiều về sớm lại phải làm việc nhà tới khua mới được học bài.

2 ông anh họ thường lựa lúc 10h, thiên mệt mỏi nhất mới lôi ra luyện tay, giả ý là chỉ thiên tập taekwondo để đánh hắn.sau đó vui vẻ đi về ngủ.

Tức là căn phòng này trừ thiên ra, chưa từng có ai tới đây.

Nhưng Thiên vừa trọng sinh liền đón tiếp vị khách đầu tiên.

Hoàng vĩ

Vĩ vốn đã học taekwondo từ nhỏ hiện giờ đã có đai đen, là 1 võ sinh xuất sắc nhất học viện.

Cú đá vừa nãy chính là 1 thế trong công phu taekwondo của y.

"..ê...luyện quyền không...em...họ.." vĩ gằn lên 2 chữ cuối.

Dụng ý uy hiếp và phủ đầu rất tốt, đáng tiếc nhầm đối tượng rồi

"C..ú..t.." thiên không rảnh chơi với tên nhãi này.

Lòng kiên nhẫn của hắn có hạn.

Nhếch lên nụ cười tàn khốc, vĩ dùng giọng điệu ra lệnh nói 1 câu

"..Không muốn chết...thì đi xuống..." nói xong hắn xoay người bước đi. Tự tin như thể chắc chắn không ai dám cãi lại

Nhưng nụ cười tự tin ấy ngay lập tức tắt ngấm tại vì, chân vĩ vừa ra khỏi cửa liền nghe

"Rầm.." cánh cửa lăng không đóng lại

Gân xanh trên mặt vĩ như muốn xổ ra.

Vĩ sinh ra không có được cơ bắp, và lực lượng lớn như anh, nhưng thành tích võ thuật của vĩ không hề thua bất kì ai, trước giờ lại càng không có ai dám trái ý hắn.

Kể cả THIÊN hay bất kỳ ai cũng vậy,

Hắn sẽ không cho phép bất kì ai lọt ra ngoài vòng áp bức của mình.

Tung 1 cú song phi cực mạnh tới. Lần này cánh cửa trước đó còn dính lại đã hoàn toàn tuyên cáo vứt bỏ.

1 tiếng "rầm" thật lớn vang lên khiến cả nhà đều giật mình,vội vàng đổ xô tới tìm

trong khói bụi tung bay của gỗ vụn và tường vỡ, Vĩ như 1 con trâu đực xông thẳng vào phòng

Đôi mắt vĩ đỏ ngầu như cú đêm, thân thể linh hoạt nhanh như cắt bay lên đá tới bóng người đang ngồi đọc sách.

Nhưng hình ảnh máu me, đầy bạo lực và tiếng khóc than của thiên đã không diễn ra.

Tại vì 1 tiếng "bộp" đã vang lên.

Vĩ như 1 đoàn tầu cao tốc bị 1 viên bi ve cản lại, chân phải vẫn treo cao trên không.

Nơi cuối bàn chân không biết từ khi nào đã bị 1 bàn tay da thịt nõn nà giữ lại.

Thiên vẫn ngồi trên giường, tay phải vẫn lật trang sách, tay trái giơ lên giữ chặt bàn chân đó.

Hắn giống như không hề bận tâm chuyện vừa có 1 kẻ muốn mưu sát mình.

Tay hắn vẫn lật nốt mấy trang cuối của cuốn địa lý lớp 10. Đây là cuốn sách cuối cùng trên kệ, hắn vừa vặn nhồi nhét trọn vẹn kiến thức lớp 10 vào đầu.

Chỉ cần 1 chút thời gian sắp xếp lại là hắn đã không thua gì 1 giáo viên lớp 10 chuyên môn vững nhất.

Nhưng trang giấy cuối lại vừa vặn chính là lúc hắn bị làm phiền

1 cước này của vĩ như 1 ngọn lửa châm vào thùng thuốc nổ tại vì...

hắn gét nhất là lúc tập trung lại có người quấy rối

Lần trước, dù là bị bác phương chửi mắng cỡ nào, dù là bị Đại hành hung thế nào. Hắn cũng k bạo phát, cùng lắm cũng chỉ thở dài 1 tiếng thất vọng mà thôi.

Tại vì dù sao thì họ cũng chung huyết mạch với hắn, nhưng chợt hắn phát hiện ra

Mình quá nhân từ

Kiếp trước cũng vì vậy mà phải chết, trọng sinh lại.

Kiếp này hắn vẫn vậy.

Đó có phải là sai lầm hay không

Hắn nhịn người ta, nhưng họ có nhịn hắn không.

Không

Hắn xem họ là người cùng huyết mạch, nhưng họ có không

Không

Hắn muốn chừa lại chút tình cảm để còn nhìn mặt họ, để hắn có lý do để nhân từ với họ, nhưng họ có không

Lại càng không.

Bạo phát sao. Tại sao lại không

Giang hồ, khoái ý ân cừu. Đạo lý nằm trên kẻ có nắm đấm. Không phải sướng hay sao.

Suốt 2 kiếp làm người, bây giờ vị chí tôn này mới ngộ ra 1 điều.điều mà bất kì tu tiên giả nào đều lấy làm bài học vỡ lòng trước khj vào giang hồ.

Như trút được mọi gánh nặng, tâm cảnh lập tức như muốn thăng hoa. 2 kiếp sống của hắn, bây giờ bắt đấu bước sang 1 trang mới.

Trang sử của sự sát phạt và ma quỷ, của thiên sứ và thần thánh

Trong mắt THIÊN ánh lên tia phẫn nộ và lạnh lùng

Sát ý như tràng giang đại hà cuộn lên rồi đổ ập tới.

Vĩ dù có là kẻ cực đoan hay tự tin tới đâu thì trước sát ý này, lông tơ hắn liền dựng đứng, sống lưng toát mồ hôi, thậm chí chân tay bắt đầu run rẩy

Đáng gét là bộ phận bài tiết còn có dấu hiệu mất khống chế.

Vằn máu từ mắt Thiên ánh lên sự chết chóc, tay phải liền bóp chặt.

"Rắc..rắc...ahhhhhhhh" tiếng xương gẫy kèm theo tiếng gào thét của vĩ vang lên như sấm mùa xuân.

Thiên nắm lấy bàn chân đầy máu và thịt nát xoắn nhẹ, mặc kệ tiếng gào thét như thú rống của vĩ.

"Rầm..." bay theo 1 đường vòng cung tuyệt đẹp, vĩ bay thẳng từ phòng thiên tới giữa sân lớn phía trước.

18mét

1 người nặng gần 70kg bị thiên ném xa 18mét.

"Anh vĩ...cẩn thận cái mạng...em chỉ có lần này kiên nhẫn thôi..."

Giọng thiên lạnh lùng như băng giá, vang lên trong sát khí như ma quỷ.

Đám người bác phương, bác hải tới nơi, chỉ kịp nhìn thấy vĩ như chó chết bay ra ngoài, cơn tức giận còn chưa kịp nổi lên liền bị sát ý ngợp trời bao phủ

Chân muốn nhũn ra, không nhìn thấy rõ mặt thiên nhưng lại không thể không nhìn theo bóng tối mờ ảo, và lời nói vang vọng mãi không tan.

Sát ý là thứ mà vốn họ không hề biết tới, nhưng có 1 thứ rất thực tế còn hiện hữu đó là mồ hôi lạnh ướt đẫm người và sợ hãi kinh tâm tận sâu trong linh hồn.

Mãi không tan đi.

Tưởng chừng như ảo giác nhưng lại không thể xóa bỏ đi.

Máu vẫn chảy trên chân vĩ, thực tế như trăng tỏ những vĩ vẫn cảm thấy lạnh lẽo như mới tỉnh ngủ. Thậm chí hắn quên cả ngất xỉu, khi máu tươi đang ồ ồ chảy ra

Hôm.nay là 1 ngày đặc biệt của thiên vì hắn chết đi và trọng sinh

Đặc biệt với gia đình bác hải là vì 1 sự thay đổi đã làm mất đi cân bằng cuộc sống, và vì con chó họ nuôi đã thành con hổ khiến họ từ gét bỏ, sỉ nhục thành sợ hãi, tránh xa

Đặc biệt với địa cầu và cả vũ trụ này, tại vì nó cũng run sợ, khi vương giả sắp tắm máu trở về

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play