"Dịch Lão khốn kiếp....đột phá lúc nào không đột phá sao lại đột phá ngay lúc đệ tử bảo bối của ta đang thiên nhân giao hòa....khốn nạn...còn dám hủy cả thư phòng của ta....ahhhhhh....ăn 1 phù cho ta"
Ngay tại thời điểm này, bầu trời bất chợt trở nên âm u mù mịt hơn, trời cũng chậm rãi tối dần đi, 2 lão kia thì 1 người cầm kiếm 1 người thả phù không ngừng chiến đấu với nhau không hề để ý.
Thư phòng của Tịnh lão sớm đã bị vô số đạo kiếm ý của Dịch lão đục ra thành cái sàng, ánh sáng le lói chiếu vào hệt như đèn nháy.
Bên trong đó, Thiên chậm rãi dứt ra khỏi suy tư, cả người bộc phát ra 1 loại khí chất tựa như mình hắn độc lập ra khỏi không gian xung quanh, 1 mảnh phù chỉ trên mặt bàn phiêu phù ngay trước mặt, tay phải hắn duỗi ra ngón trỏ, phù lực từ khắp nơi liền dọc theo không gian xung quanh quấn lấy cả người hắn tạo thành 1 thể hòa hợp rồi ngưng tụ lại bàn tay đi đến ngón trỏ.
Cả người hắn vẫn đứng im đó bất động không làm gì tựa như đang thử nghiệm điều gì đó mãi không đặt bút xuống.
Không gian xung quanh hắn vừa tách biệt ra khỏi môi trường tựa như 1 loại lĩnh vực nhưng lại càng liên hệ mật thiết hơn với phù đạo trong không khí, phù lực đậm đặc đến cùng cực, sự tương hợp giữa phù đạo và phù sư cũng mạnh mẽ đến cùng cực.
Càng đáng sợ hơn nữa là cái lĩnh vực này còn đang không ngừng mở rộng hiệu quả, phạm vi cũng đang lớn dần lên, lá phù làm từ cánh Thạch Khuyết phiêu phù trong lĩnh vực cũng trở nên sinh động tựa như có linh tính, phù lực xung quanh lại càng thêm linh tính mà "tỵ trần" chi ý trên thân Thiên phả ra lại càng linh tính hơn.
Lợi thế....không sai, chính là 2 chữ này.
Thiên đang tận dụng lợi thế của mình đến triệt để nhất.
Giới và ý.
Giới...hắn có Thất Diệu Phù Giới
Ý...hắn có ý chí siêu cấp từ "tỵ trần" phù văn có sẵn trong quy nguyên đan điền.
Càng đáng sợ hơn hắn còn có được tinh thần lực và thiên địa ý chí mạnh đến kinh người làm hậu thuẫn.
Nếu như hắn không thể tận dụng được hết những thứ này vào phù đạo thì thật là có lỗi với bản thân.
Có điều chỉ là những thành tựu này....thật quá kinh thế hãi tục khi ở thế giới này, lại càng thêm quỷ thần khó tưởng khi cùng tồn tại trên thân 1 người tuổi tác không cao, thân phận thấp hèn như hắn.
Cho nên hắn đang nghiên cứu....hắn...chính là muốn hoàn mỹ ngụy trang tất cả chúng cho hợp lý.
Bên ngoài, trận chiến kinh thiên của Tịnh Lão, Dịch lão cũng đã sớm ngưng lại, nguyên nhân rất đơn giản.
Bầu trời tối đen, mây tía lập lòe tia lôi điện khủng bố...cái này...hiển nhiên là thiên kiếp.
Là Quỷ Lão đang độ thiên kiếp chứ chẳng có ai khác vào đây.
Từ lần nhìn Thiên luyện 32 chiêu kiếm cơ sở sau đó ngưng tụ ra kiếm phách, Quỷ lão đã có điều cảm ngộ và lâm vào bế quan suốt từ lúc đó tới giờ.
Lần thiên kiếp này quá mức khủng bố, sức ảnh hưởng lớn đến không tưởng. Cũng không có ai biết Quỷ lão là đang đột phá đến cảnh giới nào.
Chỉ biết là tình trạng đồ sộ mà khủng bố này thật sự đã đạt đến tình trạng khai thiên tích địa, sơn hà đảo lưu.
Trên tay Quỷ lão là 1 đôi song câu(vũ khí như cái lưỡi câu lớn) lấp lóe lên những tia phù văn sắc nhọn rạch phá bầu trời.
Thiên kiếp là những đạo lôi điện mầu tím đen vô cùng khủng bố nhưng Quỷ lão lại thi triển 1 bộ câu pháp vô cùng khủng bố không ngừng ngạnh kháng lôi kiếp.
Bộ câu pháp này uy lực vô cùng lớn chiêu sau mạnh hơn chiêu trước, càng đánh càng hiểm, càng đánh càng mạnh, khí thế sát phạt mỗi chiêu lại khủng bố hơn 1 chiêu.
Sau cùng thậm chí lão còn thi triển 1 chiêu cuối cùng có uy lực như hủy thiên diệt địa, là 1 môn câu pháp địa phẩm chân chính.
Đáng tiếc lúc này Thiên lại miệt mài ở trong phòng nghiên cứu ý tưởng của mình không được xem bộ câu pháp này.
Có điều, hắn không thu được 1 bộ địa cấp câu pháp nhưng lại thu được thành quả vô cùng mỹ mãn trong phù đạo của mình.
Tại vì ngay trong thời điểm mà hắn bí nhất....ngay cái lúc mà hắn đâu đầu nhất này.....trong Thất Diệu Phù Giới đã rung lên.
Ánh mắt Thiên tức thì lóe lên 1 tia sáng mừng rỡ, từ trong Thất Diệu Phù Giới 2 sinh linh đã thức tỉnh.
Rất vừa vặn, 2 sinh linh này đều kịp lúc cho hắn 2 đạo thần thông phù văn huyền cấp mà hắn cần nhất bây giờ.
Tiểu Hồ Ly....và trữ thiên thụ
2 đạo phù văn tiến nhập vào quy nguyên đan điền, 2 đạo thông tin huyền ảo liền tràn vào óc Thiên.
"Huyễn mị" huyền phẩm trung cấp thần thông có thể mê huyễn gần như bất kỳ ai có được tinh thần lực kém hơn mình, đó chính là thần thông của Tiểu Hồ Ly.
"Không gian lao tù" huyền phẩm sơ kỳ thần thông của Trữ Thiên mộc, có thể phong bế tuyệt đối 1 mảnh không gian lại kể cả bất kỳ vật gì bên trong.
Khi vừa thức tỉnh đạo thần thông này Trữ Thiên Thụ liền sinh ra linh trí của mình, vốn dĩ nó cũng có bộ dạng khá hung dữ nhưng lại vô cùng khả ái không ngừng nhón nhón mấy cái rễ đi trêu đùa mấy con hung thú.
Tán cây của nó vô cùng rộng, không gian bên trong lớn vô cùng, tính tình lại dễ nói chuyện cho nên chẳng mấy chốc mà đã trở thành nơi làm tổ cho đám hung thú khác.
2 đạo thần thông này vừa thành liền tạo cho Thiên rất nhiều ý tưởng, vừa vặn giúp hắn giải quyết vấn đề nan giải về ngụy trang.
Lĩnh vực trên thân hắn tức thì trở nên vặn vẹo...sau đó bắt đầu mờ đi và nhòa bớt, ngay lúc này những đạo phù văn vuông vắn liền xuất hiện.
Nó giống hệt như những cây dàn giáo bọc lại toàn bộ không gian lĩnh vực xung quanh Thiên thành 1 cái cũi lớn cao khoảng 6 mét, rộng chừng 10 m².
Cái cũi này vừa thành, sự rung động của phù lực và không gian quanh thân liền biến mất không còn 1 mảnh, thậm chí cả hơi thở sự sống trên người Thiên cũng gần như biến mất.
Những nếp gấp nho nhỏ nối liền giữa lĩnh vực và không gian bên ngoài sau đó liền bị "huyễn mị" vùi lấp đi, nguyên 1 mảnh lĩnh vực liền thu nhỏ lại sau đó hoàn toàn ẩn tàng đi 1 cách vô cùng hoàn mỹ.
Nếu như hiện giờ Tịnh lão mà có ở ngay bên thì đảm bảo cũng sẽ không nhìn ra được mánh khóe của Thiên, dù sao thì lĩnh vực không gian cũng là 1 loại thiên đạo vô cùng cao siêu và hiếm hoi trong thiên phù giới này.
Người có thể hiểu và vận dụng được 1 chút ảo diệu về không gian đều là những bậc dị nhân tông sư vô cùng đáng sợ, cho nên Tịnh lão làm sao mà nhìn thấu được mảnh không gian phù văn mà Thiên vừa thiết lập kia được.
"Uhm....không tệ...gọi ngươi là Lao Lung Huyễn Vực đi"
Lao Lung Huyễn Vực vừa thành ngón trỏ trên tay Thiên liền động.
Tấm phù chỉ đang phiêu phù trước mặt liền tức tốc sinh ra những đường phù văn tựa như sóng biển không ngừng dập dờn hệt như sóng biển thật sự, linh tính ẩn hiện.
Cảm nhận được loại ý chí này, Tịnh Lão ở xa cả người liền rung lên 1 cái, cặp mắt to như chuông đồng giống như 2 cái đèn pha ô tô chiếu thẳng tới gian phòng Thiên đang ở.
Đáng tiếc rằng Thiên vẫn ở trong đó vẽ phù hoàn toàn ngây thơ không hề biết rằng phù văn có được ý chí là 1 sự việc kinh thế hãi tục đến cỡ nào.
Cũng phải thôi, tại vì đây là lĩnh vực mà mấy ngàn năm nghiên cứu phù đạo của cả thế giới đều điên cuồng nghiên cứu mà vẫn chưa thành công, và như vậy thì mấy trăm cuốn sách của Tịnh lão làm sao mà có được thông tin gì trong đó. Thiên đọc sách có thể biết được rất nhiều điều về phù đạo nhưng lại không hề biết điều này.
Tay hắn vẫn không ngừng điểm bút vẽ phù, nét vẽ trên tay hắn không nhanh như Tịnh Lão, thậm chí chỉ chậm hơn 1 nửa nhưng mỗi nét vẽ lên đều linh động như muốn nhảy sổ ra khỏi trang phù chỉ, uy lực và sự tinh tế thậm chí không có bất kỳ thua kém nào so với tấm mà Tịnh lão vừa vẽ.
"Tinh..." 1 âm thanh mê người vang lên báo hiệu cho sự thành công của 1 lá phù.
Cách đó 300m Tịnh lão đã không còn trợn nổi được mắt lên, tại vì cặp mắt lão sớm đã trợn đến hết cỡ, cả người lão hiện giờ đã run lên bần bật hệt như bị giật kinh phong.
"Vù....vù..." quên mất khống chế phù lực ngự không, Tinh lão giống y như 1 bức tượng đá thẳng tắp rớt xuống từ không trung, mắt vẫn trợn to như 2 đèn pha nhìn về phía phòng nhỏ, tiếng gió ù ù xung quanh không hề làm lão cảm giác được.
"Tịnh lão....là chuyện gì....ngươi" Dịch lão thấy vậy liền cấp tốc phóng tới chụp lấy Tịnh lão từ sau lưng, phù lực cấp tốc thăm dò xem có bị sao hay không.
Nhưng mà ngay lúc đó Dịch lão cũng bất ngờ, theo như điều tra thì thân thể Tịnh lão không hề bị sao như vậy tình trạng run rẩy này đó là.....là kích động, vậy thì chuyện gì đã làm Tịnh lão kích động đến mức độ này....là chuyện gì có thể kích run rảy 1 tông sư phù đạo lâu năm như lão chứ.
"Bịch..." bàn chân vừa chạm đất cũng là lúc Tịnh lão rùng mình 1 cái tỉnh khỏi sự sơ cứng, lúc này....lão gần như quên mất mình là 1 tông sư phù đạo đức cao vọng trọng....thậm chí quên mất luôn cả việc mình có được tu vi thiên cảnh có thể ngự không phi hành.
Chân lão điên cuồng đạp trên mặt đất không ngừng lao tới phòng, dưới chân là những chướng ngại vật đất đá và gồ cao làm lão không ngừng té lăn rồi lại bò dậy nhào tới....
"Ý...ý...là ý chí....ý chí....trời ơi...ta...ta đang nằm mơ....là ta nằm mơ....không...không thể nào....không thể nào là nằm mơ....đây...đây rõ ràng là....ý chí phù văn...." Tịnh lão giống như đã phát điên rồi, miệng không ngừng lẩm bẩm
Ở bên, Dịch lão và Quỷ lão vừa độ kiếp xong cũng nhào tới, 2 người tức thì xốc nách 2 bên Tịnh lão ngự không bay tới, sâu trong tròng mắt của họ cũng ánh lên 1 tia sáng kinh người.
Thứ mà có thể làm Tịnh lão kích động đến mức độ này....sao có thể là thứ tầm thường được chứ.
Lúc này Ở bên 1 phía khác, lão thương nhân Tịnh Phú cũng đang run rảy giống hệt tịnh lão, bàn chân lão ta chạy còn nhanh hơn cả chó không ngừng lao tới tư phòng Thiên đang vẽ phù.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT