Vận lên tinh thần, lấy lực lượng ý chí đẩy toàn bộ những mảnh tán loạn trên Thông Thiên Tràng xắp xếp lại với nhau, giới thần lực khẽ vận chuyển liền tràn xuống từ âm dương luân.
Âm dương vận chuyển liền kéo theo tam tài trận trở về vị trí.
Tam tài trận sinh liên kết thúc ép lại tứ tượng.
Tứ tượng sinh ngũ hành.
Ngũ hành chuyển lục hợp.
Lục hợp vận thất tinh....
....
Cứ như vậy, Thông Thiên Tràng nhanh chóng được chữa trị trở về vị trí cũ sau đó vận chuyển mấy vòng hoàn thiện trở lại thời kỳ toàn vẹn.
Ảo diệu thất tinh lục hơp liền dẫn phát cho tiểu vũ trụ nhộn nhạo, động lực sinh ra....liên kết được nối liền....thời gian, không gian được khôi phục....
Tiểu vũ trụ dần lặp lại trật tự cũ, không gian ổn định lại, thời gian liền bị Thiên đẩy lên tới tốc độ nhanh nhất....giới thần lực cũng nhanh chóng sinh sôi ra.
Thời gian cứ 1 ngày lại 1 ngày qua đi.
Sâu dưới lòng đất 10000 mét, 1 thanh niên da trắng môi hồng, tóc ngắn đen nhánh, thân mặc 1 bộ thanh y trường bào, trên tay phải là 1 chuỗi chàng hạt trông thật bình thường....không phải Thiên thì ai.
Qua 1 tháng chữa thương, lần này Thiên đã dùng tuyệt thế hỗn độn đạo để tái sinh lại tiểu vũ trụ, đưa nó trở thành 1 mảnh thế giới vững chắc như tường đồng vách sắt, giới thần lực sinh ra cũng mạnh mẽ tinh khiết hơn trước kia.
1 tháng chữa thương Thiên không chỉ chỉnh đốn lại được căn cơ của mình mà còn ổn định lại được cả Thất Diệu Phù Giới 1 cách hợp lý hơn.
Lĩnh ngộ được 1 phần ảo diệu trong "hủy diệt thiên lôi" hắn đã sáng chế ra 1 môn thần thông gọi là "lôi châu".
Ngưng lôi thành đạn, 1 đạn bắn ra....sức phá hủy lớn vô cùng.
Đặc biệt là đạo thần thông này khi vừa luyện thành, nó liền hóa thành 1 đạo lôi văn hình tròn tiến vào trong "vạn pháp biến" ở tay trái.
Ngay tức thì Thiên liền cảm thấy 1 cảm giác giống như bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể phóng ra tuyệt kỹ "lôi châu" này vậy.
Hơi bất ngờ 1 chút vì điều này Thiên không nhịn được muốn tìm 1 chỗ thoáng để thử chiêu.
Tung mình 1 cái liền vượt qua 1000m mặt đất lên trên, Thiên nhìn dáo dác xung quanh.
Ý định của hắn đó là thử 1 chút uy lực của "lôi châu" này có thật như mình nghĩ hay không, nhưng mà vừa nhìn hắn liền giật mình hoảng sợ....
Hoàn cảnh xung quanh mà diễn tả bằng lời thì chỉ 2 chữ thôi...
Hoang tàn.
Phóng tầm mắt ra xa có thể thấy được, 1 vùng có bán kính 1000m xung quanh chính là 1 cái hố sâu thật là sâu.
Sau đó phạm vi 3000m xung quanh nữa chính là 1 mảnh đất trụi nhủi....
Còn khắp xung quanh nữa sao....chí ít phải có thêm 5000 mét bán kính nữa là những vụn gỗ, than cháy và những gốc cây đại mộc 20 người ôm nằm nghiêng ngả gẫy rạp.
Lúc mà hắn độ thiên lôi kiếp là đã biết được lôi kiếp cỡ này uy lực thật quá đáng sợ, nhưng mà bây giờ nhìn lại hiện trường hắn mới biết ....không ngờ uy lực lôi kiếp lại kinh người đến như vậy.
Chỉ là 1 chút dư uy thôi đã đủ đập 1 cánh rừng vạn năm thành đất bằng rồi....thật là đáng sợ.
Lại nhìn vào những gốc cây to cỡ này Thiên cũng không nhịn được ai thán 1 câu "cây to quá"
Cây mà to cỡ này, tức là không có ai khai thác....nếu vậy....có khi nào ở nơi đây không tồn tại con người hay không...hoặc là nói cách khác, con người ở đây còn không biết cách chặt cây làm bàn ghế hay không.
Nếu là những nền văn minh thiếu kỹ thuật như vậy...thật cũng phải bi ai 1 chút ah.
Vứt đi suy nghĩ vớ vẩn, Thiên lại nhấc chân đạp lên mặt đất.
"Uhm....trọng lực không tệ....mặt đất thật cứng rắn"
Sau đó hắn lại hít mấy hít không khí vào mũi.
"Uhm...linh lực nơi đây...uhm....tràn đầy 1 loại ảo diệu thiên đạo rời rạc....uhm...rất giống với nguyên tố trong ngũ hành...phù lực sao...tạm gọi là vậy đi"
Khẽ nhắm mắt lại thử dùng ý niệm thu hồi những tia phù lực này vào cơ thể nhưng mà hắn dù dùng ý niệm thế nào cũng không cách nào thu được....lại thử bằng những cách khác..nhưng tất cả đều vô ích, Thiên lắc đầu bỏ qua ý định này.
"Thật không hiểu....nếu không thể thu được phù lực....vậy thì làm sao mà tu luyện ah....nhất định là phải có 1 cách đặc thù nào đó"
Không gian ở đây rất đậm đặc, mà lực lượng trong tiểu vũ trụ lại không thể vận dụng, còn 1 chút lực lượng từ phù đạo thì còn quá nhỏ yếu.
Ngự không phi hành cũng không được, mà nhìn cánh rừng bát ngát rộng lớn kia....thật không thể tưởng được sẽ có bao nhiêu nguy hiểm đang rình rập ah.
Càng đáng sơn hơn, đó là Thiên không nhưng không có đủ sức giữ mạng, mà ngay cả 1 chút kiến thức cơ bản nhất về nơi đây hắn đều không biết.
Xưa nay, thứ không biết mới là thứ đáng sợ nhất....
Nhưng Mà tu luyện thì lại không biết cách....không còn cách nào khác, Thiên đành phải dùng 1 tốc độ châm rãi thăm dò mà đi tới.
Ở đây cũng có 1 mặt trời vô cùng nóng bỏng, nó chính là thứ duy nhất giúp được Thiên bây giờ.
Chỉ hướng.
Ở đây, ngay cả thần thức cũng không thể phóng ra ngoài cơ thể quá 1 mét, vậy thì còn làm gì khác được nữa....chỉ có thể làm như những phàm nhân bình thường mà dùng mắt thường và kỹ năng quan sát để sống tiếp thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT