Sát khí tán đi, Thiên đưa tới ánh mắt xem thường khẽ đảo qua tablespoxit đang tái xanh mặt ở đó
Ánh mắt này này của Thiên chỉ khẽ đưa tới tablespoxit liền sợ hãi lùi lại 1 bước, sắc mặt hiện rõ lên sự khiếp đảm
Không sai....là khiếp đảm...chính là sự sợ hãi bị đẩy lên tới mức cao nhất chứ không chỉ thuần túy là 1 loại sợ hãi bình thường nữa
Hoàng Chính Hào vừa kịp thở phào 1 hơi vì sự an toàn của vợ thì ngay lập tức lại khó hiểu với hành động này của anh trai
Đồng dạng với ông, Thu Sương và drapes con trai thứ tư của tablespoxit cũng đều khó hiểu nhìn tới
Sợ hãi sao....vô lý, trong giòng máu cao quý mà lãnh huyết của nam nhân gia tộc tablespoxit không hề tồn tại 2 từ này
Mà đối với 1 vị tộc trưởng càng thêm cao quý như tablespoxit....thì 2 từ sợ hãi này lại càng là không thể tồn tại
Phải biết rằng dù là Hoàng Chính Hào hay vertuypaosan đã từng nhiều lần có thái độ hành hung với tablespoxit nhưng chưa bao giờ làm được việc khiến lão phải sợ hãi....
Vậy mà chỉ mấy câu nói thuần túy và 1 ánh mắt của Thiên lại có thể làm được điều này, thật không ai tin được ..kể cả vertuypaosan mới tắm xong đi tới cũng khó hiểu
Nhưng mà trước 1 ánh mắt này của Thiên....đúng là sẽ không có ai hiểu được sự đáng sợ của nó hơn được tablespoxit....sẽ không có ai có thể tưởng tượng được cái cảm giác khủng bố khi ánh mắt đó lướt qua đó bằng lão
Con tim muốn phá vỡ lòng ngực mà ra, 2 tay bất giác run lẩy bẩy, tâm linh hãi hùng ....tablespoxit giống như 1 đứa bé yếu tim bị gặp chuyện ma quỷ, sắc mặt không ngừng tái xanh đi
Trong tim lão, hạt giống "chước nhiệt phần hỏa" dị năng cũng run rẩy....mỗi 1 tế bào cơ thể cũng run rẩy....nỗi sợ hãi mọc lên không ngừng lớn dần lên, tablespoxit tựa như có dấu hiệu muốn sụp đổ
"Lạch cạch....lạch..cạch..." 2 hàn răng bất giác va vào nhau, tablespoxit muốn xụi lơ ra đất
Ngay lúc này Thiên khẽ nói
"Còn không ..cút.."
Ở phía bên, tablespoxit giống hệt như được đại xá lão ta không nói 1 lời liền quay ngoắt đầu rồi hộc tốc đi mất
Từ đầu tới đuôi, con trai thứ tư của lão drapes cũng không dám nói 1 lời, hắn ta dìu theo fattest nghi hoặc đi theo cha mình
Lúc này vertuypaosan và Hoàng Chính Hào mới hồi tỉnh lại trạng thái "đứng hình" để chậm rãi đưa mắt nhìn sang Thiên
"Con...con đã làm gì anh cả"
Thiên dửng dưng nói "có làm gì đâu....chỉ là cảnh cáo nhẹ thôi mà"
Sau đó ánh mắt Thiên hiện rõ sự quan tâm nhìn tới Thu Sương 1 cách soi mói, tựa như muốn khẳng định xem bà có sao hay không
1 ánh mắt này chỉ dừng lại 1 chút xíu, nhưng trước sự lão làng của mấy lão quái vật này thì làm gì mà không hiểu chứ, đặc biệt là Thu Sương
Thấy được ánh mắt quan tâm đó bà liền cảm thấy hạnh phúc trào về, mắt cũng khó cầm được mà hơi ướt
Bao nhiêu năm qua, là họ bỏ rơi hắn...để hắn chịu khổ, đến bây giờ nhận lại nhau nhưng mà họ vẫn thường cãi nhau như chó với mèo không có giống thân nhân của nhau 1 chút nào
Nhưng mà dù thế nhưng 2 vợ chồng ông vẫn vô cùng yêu quý Thiên, họ biết là hắn chọc tức mình là để bắt đền....và hắn cũng yêu quý họ....hành động nổi giận ngày hôm nay của Thiên và ánh mắt quan tâm này...chính là 1 minh chứng tốt nhất cho điều đó
Quan hệ của họ là như vậy, và họ cũng không cần có sự đầm ấm gần gũi như những gia đình khác mà chỉ cần bấy nhiêu đây thôi....sự quan tâm khi cần thiết
..................
Lúc này ở 1 căn biệt thự khác bên cạnh
"Rầm..." cánh cửa bị đại lực va vào sau đó 3 cha con tablespoxit đi vào
30 phút sau
Lúc này mới thấy tablespoxit ướt nhẹp từ trong nhà tắm đi ra
"Cha...cha sao rồi...rốt cuộc là có chuyện gì..." drapes hỏi
Tablespoxit dùng giọng ồm ồm nhỏ xíu hỏi "anh con sao rồi..."
"Anh fattest ...anh ấy mệt mỏi ngủ rồi..."
"Uhm...vậy được...bác sĩ nói sao.."
"Bác sĩ nói là anh ấy bị thương tổn nặng trong cơ thể, mọi cơ quan đều không nguyên vẹn cho nên cơn nguy kịch này xong, anh ấy sẽ rất khó lấy lại được thực lực"
"Còn sống là tốt rồi...còn sống là tốt rồi...."
"Cha...rốt cuộc là có chuyện gì, sao cha lại sợ hãi như vậy...là thằng oắt đó dùng tà thuật gì hay sao...để con đi giết nó.."
"Không..không....phải nhớ, sau này đừng bao giờ kiếm chuyện với nó....cũng đừng bao giờ gặp nó nữa...nghe rõ chưa"
"Dạ...nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết con mau đi gặp Max...nói với nó....tuyệt đối không được giết Hoàng Thanh Thiên...hủy bỏ kế hoạch đó đi"
"Ah...nhưng......"
"Nhanh lên ..đi nhanh lên"
...............
Tại chủ điện
Lúc này drapes đang ngồi nói chuyện với 1 thanh niên da trắng , cặp mắt âm u và bộ mặt lạnh như băng chính là Max
"Anh Max...cha nói anh nên hủy bỏ kế hoạch đó đi, không nên giết Hoàng Thanh Thiên nữa...em không biết là vì lý do gì nhưng mà cha có vẻ rất sợ hãi.."
"Sợ hãi...buồn cười" Max lạnh băng nói
"Đúng vậy anh Max...em thấy cha thật sự là rất sợ hãi..." trước mặt Max, drapes không còn lại 1 chút nào dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống nữa mà ngược lại còn hơi có chút sự khép nép
"Sợ hãi...em xem...cha sợ hãi là vì ai....ta sẽ giết người đó ngay....nam nhân trong tộc ta sinh ra đã là 1 đấng thượng vị giả trời sinh....kẻ khác chỉ đáng liếm giày cho chúng ta thôi....còn kẻ nào dám có ý phản kháng sao....vậy thì cứ giết sạch là được"
"Bạch.." drapes vỗ đùi 1 cái hô lên
"Đúng vậy....đúng ..đúng...nhất định phải giết...anh Max...tên đó...chính là Hoàng Thanh Thiên....thằng nhóc đi theo lão khốn Hoàng Chính Hào kia....anh ...ngày mai anh phải cho nó quỳ gối dập đầu rồi phế bỏ hết tay chân nó cho hả giận..."
Max lạnh lùng nói "phế..thì không cần...ma hỏa chi trùng của ta là đủ rồi.." nói xong, 1 đốm ma hỏa đã hiện lên trong tay Max, trong đốm hỏa diễm này có vô số những con trùng ròi to cỡ như ngón út dài gân gang tay thật gớm ghiếc
"Ma hỏa chi trùng" hình phạt khủng khiếp nhất của Max
Trước ánh lửa đen thui lập lòe sắc mặt Max và drapes cùng hiện lên nét cười băng lãnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT