Tình trước kia cũng không hay có sự khiêm tốn, đó chính là nhược điểm lớn nhất khiến hắn trở nên thiếu hoàn mỹ.
Còn lại thì dù là gia cảnh, học thức, tài năng hay vẻ bề ngoài. Hắn đều
nổi trội hơn rất nhiều người khác, hắn chính là vì sao sáng trên bầu
trời
Nhưng mà khi đi du học 7 năm về, mặc dù là mỗi năm vẫn về nhà nhưng đa
số thời gian đều bên mỹ, sự ưu việt của bản thân khiến người người đều
tôn xưng, riết rồi bản tính đó chuyển từ thiếu khiêm tốn 1 cách chấp
nhận được thành 1 loại kiêu căng, gia trưởng, tự quyết...vài câu nói
thôi trực giác phụ nữ và sự trải đời của ngọc hân đã phát hiện ra ngay
Đến hôm nay bà ngược lại rất không vừa lòng khi Tình vừa đến đã ngông
cuồng chửi 1 người tốt như Thiên là thiếu đạo đức, là không ra gì...lại
càng phô trương vỗ ngực nói mình chữa được cho cha.
Lời nói thì văn nhã, nhưng khi nói ra lại trở thành thô tục...
"Mẹ...mẹ cứ yên tâm...con đã kêu cha con chuẩn bị, 2 giờ nữa là có thể
đưa cha lên bàn mổ, ca mổ sẽ thành công và chỉ cần ngày mai là cha sẽ
tỉnh lại thôi...mẹ cứ yên tâm nhé..."
"Uhm...có lẽ không cần đâu con ah....cậu ấy đã xem bệnh cho cha
con....lát nữa ông ấy sẽ tỉnh thôi..." ngọc hân từ ái nhìn về phía Thiên rồi lại nhìn sang người chồng sắc mặt hồng hào của mình đầy yêu thương
Tình dõi theo ánh mắt của ngọc hân nhìn đến Thiên, tròng mắt của hắn như dao găm đâm vào người Thiên, sau đó hắn nhìn tới cha mình Hà Phàm, ngay lập tức hắn như trâu điên xông tới giường
Lật tấm chăn mỏng ra, người hà phàm trong bộ quần áo viện da thịt hồng
hào, mắt nhắm tự nhiên, tay chân thả lỏng chứng tỏ đó là 1 giấc ngủ say.
Nhưng mà trong mắt Tình thì lại không hề thấy điều đó, điều hắn thấy
là.....cả người hà phàm...không còn máy trợ tim...máy dưỡng khí...không
có truyền nước...không có gì hết...không có bất cứ máy gì hỗ trợ hết...
Trong lúc hung bạo này, Tình đã làm 1 điều mà cả đời hắn cũng không bao giờ cũng lấy lại được cảm tình từ gia đình thu nữa
Mắt Tình ánh lên hỏa diễm, hắn lật mạnh cái chăn đang cầm trên tay,
thẳng đến người hà phàm như tung cái ghẻ rách vào thùng rác, sau đó hắn
hung hăng xông tới nắm lấy cổ áo Thiên không ngừng gào thét
"Mày...thằng mất dậy...sao mày dám gỡ hết máy móc hỗ trợ ra....mày có
biết đây là nhân mạng không....thàng ngu....mày hại chết cha rồi....tao
giết mày..."
"Mày có biết bệnh của cha là gì không mà đòi chữa...loại người nghèo hèn vô đức như mày mà cũng dám làm bừa chữa bệnh hả....loại lang băm như
mày mà cũng dám tự tiện chữa bệnh....thằng mất dậy....mày chính là loại
giết người....giết người...." Tình trong cơn phẫn nộ không hề ý thức
được loại từ ái, y đức gì đó hắn mang ra chửi Thiên lại chính là thứ hắn vừa dùng hành động vứt cái chăn kia hủy hoại.
Hắn lại càng không hề biết đến không khí đang im lặng đến kỳ lạ như thế nào.
Trong căn phòng này, tất cả mọi âm thanh đều dừng lại, chỉ còn duy nhất 1 âm thanh chửi rủa thậm tệ của Tình mà thôi.
Đồng thời, hắn cũng không thể hiểu được tại sao khi hắn chửi suốt cả 3 phút mà vẫn không hề có ai ngăn cản.
Dù là hắn sỉ nhục Thiên tới đâu vẫn không hề thấy có ai ra can ngăn, hay là bênh vực hắn cả.
Hắn chửi vô cùng sướng miệng, đạo đức ngành y bị hắn lôi ra chửi vô cùng nhuần nhuyễn, đạo đức cao cả gì đó bị hắn nâng lên tận mây cao, bản
thân hắn cũng vì đó mà đắc ý đến quên trời đất
"Loại lang băm như mày chính là 1 tội nhân giết người....sinh ra không
lo học hành chính đáng....không có bản lĩnh thì đi ăn mày ăn xin....chứ
sao lại đi làm cái loại lừa đảo như vậy....lỡ như cha mà có mệnh hệ
gì....mẹ sẽ sống sao...em thu sẽ sống sao....hả....mày chết đi....tội ác của mày không thua gì bọn sát nhân....tao sẽ kiện mày....tao sẽ cho mày ngồi tù mọt gông..."
Khi chửi tới đây, hắn cố ý nâng ngọc hân và Thu lên, có ý quan tâm, nịnh nọt, những tưởng rằng khi nói tới đây thì 2 mẹ con sẽ cảm động rơi nước mắt.
Nhưng mà kỳ lạ, hắn vẫn không hề nghe thấy họ nói gì khác. Lúc này hắn mới cảm nhận thấy không khí có chút khác lạ.
Dời cặp mắt hung tợn ra khỏi người Thiên, Tình chuyển tới nhìn Thu...
Phía bên, thu đang đưa 2 tay lên che lấy miệng nhỏ, cặp mắt là từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống đang hướng về phía trước mà nhìn trân trân
tình lại nhìn sang ngọc hân ở bên, cũng tương tự. Ngọc hân cũng đưa 1
tay lên bưng kín miệng, nước mắt mẹ nước mắt con gì thi nhau lăn xuống.
Trong đó ẩn chứa không phải là tuyệt vọng hay bi ai, mà là bất ngờ, kích động
Kích động đến run rẩy.
Nhưng khi Tình còn ngỡ ngàng chưa hiểu thì bị 1 tiếng hét lên làm giật mình
"Anh...." sau đó ngọc hân như điên dại nhào người tới gần giường
Rồi tiếp nữa là
"C..h..a....cha..." tiếng hét nức nở của thu cũng ngay sau đó vang lên, sau đó cô nhào người tới
Nhưng mà người thu còn đỡ, chứ ngọc hân thì vẫn còn yếu, bàn chân vừa chạm đất liền khụy xuống ngã nhào về trước.
Ngay lúc này, nãy giờ Thiên còn làm lơ mặc kệ tiếng chửi của Tình bỗng nhiên hóa thành 1 tàn ảnh biến mất.
Xu thế ngã nhào của ngọc hân còn chưa kịp chạm đất thì đã bị 1 bóng
người nhanh như cắt xông tới, bàn tày rắn chắc lực lưỡng vừa vặn vịn lấy 2 tay bà rồi nâng lên.
"Mẹ...mẹ có sao không....mẹ..." thu chạy tới kịp đỡ lấy mẹ, 2 mắt vẫn đẫm nước
"Không sao...cha con...thu...cha con..." ngọc hân cố kéo tấm thân yếu ớt tới gần giường
"Cha tỉnh rồi....mẹ ơi...cha tỉnh...huhuhu..." thu vừa khóc nấc vừa dìu ngọc hân tới giường
Trên giường, hà phàm đã mở ra 2mắt, thậm chí tay phải cũng đã đưa lên 1 chút.
Qua 30 phút hồi sức ông đã hồi phục gần như hoàn toàn nhưng vẫn còn yếu
nên lâm vào ngủ say. Hồi nãy là tại vì cái lật tìm và vứt mảnh chăn quá
mạnh của Tình mà làm ông bị đánh thức dậy.
Ngay lúc Tình chửi Thiên xối xả, 2 mẹ con thu còn đang bất bình định can ngăn thì lại bị ánh mắt của ông làm họ ngây ra như phỗng, hạnh phúc đến quá bất ngờ
Bất ngờ tới nỗi không dám tin vào mắt mình, phải nhìn 1 lúc
Khi mà mắt hà toàn mở ra, chớp nhẹ, rồi tay ông đưa lên cao....lúc đó 2 mẹ con họ mới dám tin
Bàn tay đang đưa lên đó nhanh chóng bị đôi bàn tay run run của ngọc hân nắm lấy....
Khi nhìn thấy ánh mắt yên tâm của chồng, nước mắt bà như suối tuôn không ngừng rơi xuống, bên cạnh bà , thu cũng như 1 đứa con nít vừa khóc vừa
mếu, vừa nấc, nước mắt hòa với nước mũi tèm lem cả khuôn mặt