Tại thời khắc này, Dương Tiêu hắn như một kẻ xa cơ thất thế, còn những vị cường giả bán Thiên cảnh cao thượng này lại không chút nào phong phạm, vẫn trực tiếp đi hành hạ trút giận
Một đao của Thu Phương Minh ẩn chứa phần nhỏ pháp tắc hủy diệt, có thể đoạn tuyệt tất cả các bện pháp nối liền chữa trị, có thể khiến chỗ cắt không ngừng chảy máu, cơn đau lộn đi lộn lại vô cùng ác độc.
Thành Thông Thiên dừng bước.
Thu Phương Minh cười lạnh băng hả hê
Cả hai cùng nhìn tới Dương Tiêu be bét trong vũng máu mà cười lên khinh miệt
"Tiện nhân, còn nghĩ phản lại Thu gia....không biết tự lượng sức mình..." ý điên cuồng trong mắt ông ta lần nữa hiện lên, Bá Đao lần nữa chém xuống
Nhưng lúc này
"Dừng tay..." Dương Đình Nghệ hai người cùng hô lên
"Các ngươi nghĩ xen vào chuyện bổn tọa..."
Dương Đình Nghiệp vội đưa tay xua đi
"Chúng ta không xen vào chuyện của ngươi, chỉ muốn nhắc ngươi một câu....kẻ này không thể giết"
"Không sai, hắn thân nắm bí mật phật kinh cùng chìa khóa vào di tích...giết rồi là sẽ tuyệt, Hội Chủ xin chớ vì nóng nảy nhất thời mà hư chuyện lớn"
Thu Phương Minh hừ lạnh
"Bổn tọa làm việc, không khiến các ngươi xen vào..."
Nói xong, ông ta lạnh lùng cử đao một lần nữa chém xuống nhưng lần này uy lực đã giảm bớt rất nhiều.
"Keng....oanh..." đao khí phun ra, uy lực không mạnh nhưng đối với một Dương Tiêu đã thảm cùng đường thì lại là chí mạng, khắp người tức thì khắp nơi là vết thương, máu phun xối xả.
Càng đáng chết là lúc này Thiên Đạo khốn nạn còn bưng bế hết địa trụ nhân trụ của hắn, một tia lực lượng cũng không còn, máu huyết và vết thương lại càng vô pháp cầm lại, lôi điện kích thích não hải không thể ngất xỉu. Đau đớn đến tột cùng
Lần này hắn bi thảm, thiên đạo góp một tay không nhỏ, ngược lại còn là kẻ đê tiện vô sỉ đáng hận nhất.
"Hừ,...tự lập Mộc Tông, trắng trợn khiêu khích uy nghiêm Thần Mộc Tông ta, cãi lệnh tông môn lệnh sứ giết người diệt khẩu...hừ, gan chó thật là lớn"
"Chỉ là một ti tiện hạ đẳng chủng tộc cũng dám ngông cuồng như vậy...hừ, Dương Tiêu...hôm nay rơi vào tay bổn tọa, đảm bảo ngươi...nhận...hết thế gian thống khổ"
"Người đâu!!!" Thành Thông Thiên hét lên một tiếng
Theo đó là một đám mấy chục thánh nhân Thần Mộc Tông cúi người chờ lệnh
"Mang 3 phần tinh anh Thần Mộc, diệt sạch dư nghiệt Thảo Mộc tông, xóa bỏ Lạc Quốc khỏi thế gian...cho các ngươi thời gian 3 ngày...phế bỏ, bắt sống Dương gia tiện chủng mang về đây cho ta"
"Cần tuân ý chỉ Tông Chủ"
Một lệnh này vừa ra, khắp trời như trút xuống huyết vũ tinh vân, mùi máu tươi dàn chạ
Một câu đem ngàn vạn người giết sạch.
Một lệnh xóa bỏ một quốc.
Thần Mộc Tông có đủ thực lực này, uy nghiêm một tông của họ còn lớn hơn giá trị hàng tỉ sinh mạng bá tánh rất nhiều
Loại diệt sát lệnh này vốn dĩ là vì giết người, hành động máu tanh không ốc bao nhiêu khác biệt với ma đạo, nhưng mà bọn chúng có thực lực...cho nên là chánh là ma, tất cả đều do chúng tự định đoạt, kẻ yếu không đủ tư cách lên tiếng cũng không có gan lên tiếng.
Lúc này Dương Tiêu cũng lâm vào hôn mê bị mấy người kéo đi giam giữ.
Sắc mặt lạnh lùng của Thu Phương Minh, Thành Thông Thiên mới tạm hòa hoãn đi.
Dương Đình Nghiệp huynh đệ và mấy tên thánh nhân mới tiến tới bắt đầu thương thảo về danh ngạch tiến vào di tích.
Tất cả đều nghiễm nhiên đã xem như bí mật này từ trong tay Dương Tiêu đã là của họ, và tài sản cũng là của họ
Nhìn nhận lại tất cả mới thấy, đây rõ ràng từ đầu đến đuôi cũng chỉ là một lần giết người cướp của mà thôi.
Cả câu chuyện từ đầu đến giờ Thu Vô Mệnh cả người hắc khí bao quanh tựa như hoàn toàn tách ra khỏi mảnh không gian này, mắt nhìn tới lạnh lùng quan sát Dương Tiêu bị quần công tới chết cũng không chút nào can thiệp.
.......
Ở xa, lúc này một bóng dáng nữ nhân bọc trùm trong áo choàng kín mít mới thầm nói một câu.
"Thật giống, nhưng không phải hắn...cả hơi thở lẫn lực lượng, Thiên ca sao có thể chỉ bị mấy tên kém cỏi như vậy đánh hạ được chứ...aiiii..."
Sau đó nàng lặng lẽ rút đi trong im lặng.
Nhưng lúc nàng vừa đi được quá mấy lần nhịp thở, bỗng chốc
"Oanh....minh....minh..." bầu trời chốc lát liền bị kinh khủng hỏa liệt bao phủ, theo đó là một đạo hỏa diễm hình chim khổng lồ lướt qua trên bầu trời.
"Không phải...sao lại có thể như vậy" giọng nói này thánh thót như chim nhưng lại lạnh giá như băng
Theo đó, cánh chim phẩy nhẹ một cái hỏa ảnh khổng lồ liền chớp mắt biến mất.
Bên dưới mấy tên Bán Thiên cảnh, Thành Thông Thiên và Thu Phương Minh đều tái xanh mặt mày đến cả động cũng không dám động một cái.
Mãi cho đến khi đạo hỏa ảnh đó bay đi xa mới dám thở hắt ra.
"Đó là vật gì...sao lại đáng sợ như vậy?"
"Thần điểu...không lẽ là thượng cổ thần thú trong truyền thuyết"
"Huyết mạch cao quý tới cỡ này không lẽ...là Phượng Tiên sao?"
"E rằng cũng không kém bao nhiêu đâu, tối thiểu cũng là hoàng kim loan, thậm chí không chừng còn là...phượng hoàng"
Thần thú huyết mạch đều có chi nhánh, tản mạn ngoài nhân gian có rất nhiều cái tên, thanh loan chính là cấp độ huyết mạch khá tiếp cận đến phượng hoàng.
Mỗi chủng đều có 3 cấp phân chia, Thanh loan, Tử Loan, Hoàng Loan, Phượng Tiên chính là 4 cấp từ thấp đến cao về tỉ lệ huyết mạch phượng hoàng.
Tiểu Loan trong Thất Diệu Phù Giới đang tiến hành lột xác chính là đi từ cấp thấp nhất Thanh Loan mà tiến hóa lên, nhưng nó lại liên tục lột xác tiến cấp hiện giờ đã là một Hoàng Kim Loan sắp sửa tấn cấp Phượng Tiên, lúc đó hẳn là sẽ tỉnh lại niết bàn.
Thu Phương Minh mãi mới nhả ra được một câu này, cơn nóng giận cuồng bạo đã sớm bị tưới tắt.
Một bên Thành Thông Thiên cũng nhẹ thở hắt ra ngụm lương khí
"Chân thần cảnh là đẳng cấp thấp nhất của thần thú trưởng thành, đầu phượng điểu này còn chưa trưởng thành nhưng thực lực lại đạt đến chân thần...nó chính là tinh anh trong thần thú"
"Thần thú xuất thế rồi...không lẽ sự kiện kia đã bại lộ"
Lúc này Thu Vô Thần một lần nữa từ đám hắc sương mù tán loạn mà hình thành trở lại, giống như kéo về từ một thế giới khác, ánh mắt lướt qua bầu trời hiện lên vẻ tham lam điên cuồng.
Thành Thông Thiên quay sang hắn mở miệng lạnh giá phun một câu.
"Dương Tiêu đã vào tay ta, còn mấy tiện chủng kia...ngươi nên ra tay đi!"
"Uhm..." giọng Thu Vô Thần không chút nào cảm xúc
"Nhớ, diệt cỏ tận gốc...bổn tọa lần này không muốn ngươi đùa nghịch tàn nhẫn, sự kiện kia quan trọng...không thể có chút nào sai sót"
Thu Vô Thần không đáp lời hắn, chỉ thu lại ý điên cuồng trong mắt, một tia huyết sắc hiện ra trong tay sau đó dần dần hóa thành 4 con rối, một đám huyết sắc vân vụ
Khóe miệng lộ ra một tia khát máu như ma quỷ.
4 con rối trong bàn tay dần thành hình dĩ nhiên lại hóa thành 4 đạo nhân ảnh quen thuộc, chính là 4 người nhà Dương Chí Vĩ
"Khặc...mấy con rối thấp kém chết dưới huyết sắc nguyền rủa của ta coi như chúng may mắn..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT