Mở một chi nhánh công ty, đặc biệt là giống như Công ty Tài chính, vấn đề này gặp rất nhiều khó khăn, ví dụ như có nhiều phân đoạn, quy định của công ty, còn cả việc tuyển nhân viên vân vân, rất nhiều khâu, đều cần làm trước khi thành lập.
Song tất cả những việc này đối với Lục Thiếu Hoa mà nói cũng không phải chuyện khó khăn gì, đầu tiên là nhân tài, rất dễ, Công ty Tài chính Phượng Hoàng đúng là có rất nhiều người có tài, bên ngoài bên trong đều có, hắn hoàn toàn có thể thuyên chuyển một số người đi là được.
Còn về quy định trong công ty, lại càng không phải là vấn đề, áp dụng y như quy định của Công ty Tài chính Phượng Hoàng là có thể, không cần phải lập thêm quy định mới. Nhưng chọn người phụ trách là vấn đề? Đây là một câu hỏi khó.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa đúng là đặt hy vọng rất lớn với chi nhánh công ty, những người phụ trách này cần phải được chọn cẩn thận, không thể qua loa đại khái. Vì thế, hắn cố ý đưa ra vấn đề này, để mấy người Lưu Minh Chương đến bàn bạc một chút.
Ừ, thực ra cũng không phải bàn bạc, là hắn muốn mấy người họ đưa ra ý kiến, nói thế nào đây, mấy người họ hiểu khá rõ những người môi giới chứng khoán dưới quyền, những ai có năng lực, những ai không có năng lực, mấy người họ đều biết rất rõ, hiện tại nếu hắn đã quyết định chọn nhân viên trong Công ty Tài chính Phượng Hoàng, hiển nhiên phải hỏi qua ý kiến của mấy người lãnh đạo này.
Đúng như dự đoán, mấy người Lưu Minh Chương hiểu rất rõ những người môi giới chứng khoán dưới quyền họ, suy nghĩ kỹ một lát, loại bỏ một số người không có năng lực quản lý cao cấp, những người còn lại thì nói từng điểm tốt và không tốt cho Lục Thiếu Hoa nghe, để hắn lựa chọn.
Rất nhanh, Lục Thiếu Hoa liền chọn được hai Tổng giám đốc của các chi nhánh Công ty Tài chính, một người tên Tôn Khiêm, còn người kia tên Đường Khiêm, lại nói nữa là hai người này còn trùng tên, chỉ có điều khác họ mà thôi, tuy nhiên điều này không ảnh hưởng gì đến năng lực của hai người họ, năng lực của hai người họ như nhau, đều giỏi nhiều mặt, dù là sự nhạy bén, khả năng giao lưu thuong mại, hay là năng lực lãnh đạo, tất cả đều đạt ở trình độ cao nhất, chọn hai người họ làm Tổng giám đốc của các chi nhánh công ty là vô cùng thích hợp.
Cuối cùng, Lục Thiếu Hoa cũng quyết định, Tôn Khiêm chịu trách nhiệm công ty bí mật của chi nhánh công ty ở phố Wall của Công ty Tài chính Phượng Hoàng, còn Đường Khiêm thì chịu trách nhiệm chỗ công khai của chi nhánh công ty ở phố Wall của Công ty Tài chính Phượng Hoàng, chỗ bí mật này sẽ không có ở chi nhánh công ty Tài chính Phượng Hoàng, nhất định phải chọn cái tên khác, chỉ có điều hiện tại hắn chưa nghĩ ra, vì thế lúc này, hắn cũng không nhắc đến.
Quản lý cao cấp, quy định, nhân tài, tất cả đều có rồi, việc kế tiếp liền đơn giản hơn nhiều, chọn giờ, sau đó là có thể thành lập, chỉ có điều những việc này cũng không cần hắn phải bận tâm lo nghĩ, hắn đơn giản chỉ cần đưa việc ra, để người cẩn thận chu đáo Lý Tông Ân này đi lo liệu.
Đến lúc này, mục đích mà Lục Thiếu Hoa triệu tập mấy người Lưu Minh Chương xem như là đã xong, kế tiếp cũng không có việc gì quan trọng cần phải nói, hắn rõ ràng là sẽ mở tiếp một chai rượu vang, bốn người họ cùng nhau ung dung thưởng thức hương vị rượu để giết thời gian.
...
Đêm khuya, Lục Thiếu Hoa tiễn mấy người Lưu Minh Chương, hắn rời khỏi phòng sách, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ. Chỉ có điều đêm nay khác với mọi đêm, bình thường, hắn đều ngủ trong phòng của Tần Tịch Thần, thế nhưng đêm nay thì không được, hắn nhất định phải đến ngủ ở phòng của Tăng Vũ Linh.
Ồ không, không chỉ là đêm nay, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, sau này hắn cũng sẽ ngủ ở phòng của cô ta, khi đêm hôm khuya khoắt mới có thể chạy về ngủ ở phòng kia. Không phải hắn sợ Tăng Vũ Linh, mà là đoán chừng mấy người Tần Tịch Thần cũng sẽ không bằng lòng để hắn ngủ cùng họ vào ban đêm.
Bất luận thế nào, Tăng Vũ Linh xem như là người vợ đầu tiên, đây là một danh phận, đồng thời cũng có được quyền lực đặc biệt, đó chính là cô ta có thể là người đầu tiên có được Lục Thiếu Hoa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tăng Vũ Linh cũng không phải là người ngang ngược, cô ta cũng sẽ không đòi hỏi Lục Thiếu Hoa phải ngủ cùng, mà là mấy người Tần Tịch Thần chủ động nhường, như tỏ ý tôn trọng cô ta.
Về điều này, Lục Thiếu Hoa không có gì để nói, hắn có lòng, nhiều năm như vậy, rất ít lần cùng với Tăng Vũ Linh, nhưng trái lại thời gian với Tần Tịch Thần thì lại quá dài, hiện tại Tăng Vũ Linh đã đến Hồng Kông, hắn đương nhiên phải cố gắng bù đắp lại một chút.
Không cần nhiều lời, đêm này nhất định là một đêm không yên bình, Lục Thiếu Hoa sử dụng tất cả khả năng, liên tục đánh chiếm thân thể người đẹp, một đêm năm lần, cuối cùng vì Tăng Vũ Linh van xin khổ sở hắn mới ôm chặt thân thể mịn màng của cô ta rồi ngủ.
Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa ngủ dậy rất muộn, ăn sáng xong, hắn mới dẫn Tăng Vũ Linh cùng đến cao ốc Phượng Hoàng.
Đừng hiểu lầm, Lục Thiếu Hoa dẫn Tăng Vũ Linh đến cao ốc Phượng Hoàng không phải để cô ta đến đó làm, mà là đưa cô ta đi dạo khắp nơi, tốt nhất là nói phân bố vị trí ở đó, để cô ta tìm hiểu rõ cách thức, sau này khi đi làm sẽ không ngượng ngùng vì không tìm thấy nơi cần tìm.
Ước chừng cả một ngày, Lục Thiếu Hoa dẫn Tăng Vũ Linh đi khắp cao ốc Phượng Hoàng, giới thiệu với cô ta từng công ty con, các ngành trong mỗi công ty con cùng với phòng làm việc của ngành đó, có thể nói hắn kể lại rất tỉ mỉ phân bố vị trí của từng nơi, cũng chỉ là sự phân bố.
Cao ốc Phượng Hoàng có ba mươi tầng, công ty con lại nhiều, các nhánh lại càng không cần nói nhiều, chỉ riêng văn phòng chính của Tập đoàn Phượng Hoàng đã hơn mười người, lại thêm công ty con phía dưới còn có nhiều nhánh nữa.
Hơn trăm ngành, Lục Thiếu Hoa muốn Tăng Vũ Linh biết tất cả, quả thật hơi khó, nhưng phải vượt qua được khó khăn, để cô ta có thể nhanh chóng đến làm ở Tập đoàn Phượng Hoàng, cho dù là gian khó vất vả, hắn cũng phải kiên trì.
Cuối cùng, vào lúc hơn bốn giờ chiều, Lục Thiếu Hoa và Tăng Vũ Linh quay lại phòng làm việc của Chủ tịch, đó là nơi cao nhất trong cao ốc Phượng Hoàng, cũng là nơi sau cùng Tăng Vũ Linh biết.
Mệt mỏi, đói khát, đây là cảm giác sau cùng của Lục Thiếu Hoa, mệt mỏi là vì đi bộ quãng đường quá dài, còn đói khát là do buổi trưa ăn cơm ở nhà ăn của Tập đoàn, thức ăn ở đó cũng không hợp khẩu vị của hắn, hắn ăn rất ít, nên mới có cảm giác đói khát.
May là Tăng Vũ Linh khá quan tâm chăm sóc, nhìn thấy bộ dạng của Lục Thiếu Hoa, cũng không biết lấy bánh mì từ đâu tới, rót cho hắn cốc nước, kiên nhẫn từng chút từng chút một, đưa dần vào lục phủ ngũ tạng.
- Bây giờ cơ bản xem như là đã biết một chút, sau này nếu đến nơi mà không biết là đâu thì tìm người mà hỏi. Lục Thiếu Hoa uể oải nói.
Đây cũng là điều ngoài ý muốn, nói cho cùng thì Tập đoàn Phượng Hoàng có hơn trăm ngành, tuy nói là đã giới thiệu, nhưng người có trí nhớ không tốt không thể nào nhớ hết toàn bộ được. Lục Thiếu Hoa chính là đề phòng trường hợp không may này, một khi trí nhớ của Tăng Vũ Linh không tốt lắm, như vậy có chút khó khăn.
Chẳng qua là Lục Thiếu Hoa vẫn đánh giá thấp khả năng của Tăng Vũ Linh, cô ta nói với giọng không phục: - Anh đừng coi thường em, tất cả em đều nhớ rất rõ.
Lục Thiếu Hoa ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tăng Vũ Linh, từ sắc mặt của cô, hắn thấy được một đáp án, câu trả lời chính là cô không nói dối, cô thật sự nhớ rất kỹ.
- Ha ha... Lục Thiếu Hoa cười ha hả, nói: - Nhớ kỹ là tốt rồi, nhớ kỹ là tốt rồi, được rồi, chúng ta về nhà thôi.
- Vâng Tăng Vũ Linh ngoan ngoãn gật đầu nghe theo, nói.
...
Về đến nhà, Lục Thiếu Hoa lại mở tủ lạnh, cuối cùng hắn tìm được một hộp sữa chua, cũng không để ý nhiều, mở nắp hộp liền uống một hơi, để giải tỏa cơn đói.
Uống xong hộp sữa, bụng dễ chịu hơn nhiều, lúc này một mới có sức nói chuyện với Tăng Vũ Linh. - Ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi, mấy ngày nữa lại đến Tập đoàn làm, ừm, đúng rồi, anh đã triệu họp đoàn luật sư của Tập đoàn, bọn họ sẽ cố gắng hết sức để dạy em.
- Vâng. Tăng Vũ Linh gật đầu, sau một thoáng cân nhắc, dường như hơi khó xử, nhăn trán nói: - Em cũng không biết có thể học được hay không đâu?
- Vì sao? Không có lòng tin vào bản thân? Lục Thiếu Hoa cười hỏi một câu.
Tăng Vũ Linh lắc đầu, phủ nhận câu nói của hắn, sau đó mới nói tiếp: - Đúng là em học luật ở Đại học Bắc Kinh, thế nhưng chỉ học về pháp luật trong nước, mà pháp luật của Hồng Kông bên này có nhiều khác biệt không giống với bên đó, em sợ trong thời gian ngắn học không hết, ừ, tuy nhiên em nói trước, không phải là em không tự tin vào bản thân, mà là sự tự tin tạo dựng theo thời gian, nếu có đủ thời gian, chuyện đó không thành vấn đề, mà nếu thời gian ngắn, e rằng có chút khó khăn.
Tăng Vũ Linh ưa thể diện, rõ ràng là cô không tự tự tin vào bản thân, lại không chịu thừa nhận, trái lại thoái thác chối đến cùng.
- Ha ha...
Lục Thiếu Hoa không khách sáo ha ha cười, sau khi cười một trận mới ngừng lại không cười nữa, cũng không phải hắn tự ngừng, mà là hắn thấy đôi mắt to của Tăng Vũ Linh giàn giụa nước mắt, hắn sợ hắn cười nữa sẽ làm cô ta bật khóc thành tiếng.
Lục Thiếu Hoa làm bộ dạng giơ tay đầu hàng, sau đó mới nghiêm túc nói: - Không có ai đuổi em, em muốn học trong bao lâu thì học.
- Hừ.
Tăng Vũ Linh lạnh lùng hừ một tiếng, lại nói: - Là không ai ép em, nhưng em đang ép chính bản thân mình, em đã quyết định rồi, sau hai năm phải có văn phòng luật sư của chính mình, mở rộng qua Hồng Kông, nếu như có khả năng, sau này em còn muốn học pháp luật bên Macao, kéo dài qua ba nơi.
Tăng Vũ Linh kiên quyết không chịu làm hoa cảnh, đây là động lực để cô cố gắng học hành mấy năm nay, bây giờ đã tốt nghiệp, cô đương nhiên phải thực hiện mục tiêu của bản thân, mở một văn phòng luật sư nổi tiếng lẫy lừng, có được sự nghiệp của chính mình.
Rất rõ ràng, Lục Thiếu Hoa hiểu ý của Tăng Vũ Linh, hắn không ngăn cản, ngược lại, hắn kiên trì giúp cô, bất luận là khả năng, tài sản, hay là thứ gì khác, chỉ cần hắn có thể làm được, hắn nhất định sẽ gắng sức giúp đỡ cô.
- Anh sẽ giúp em. Lục Thiếu Hoa nói một câu vô cùng đơn giản, sau đó chuyển chủ đề, lại nói: - Nhưng mà việc em cần làm lúc này không phải là nghĩ về chuyện gây dựng sự nghiệp của bản thân, mà là nghĩ đến việc học hành, chỉ cần học tập thành tài, mới có thể giúp đỡ cho việc lập nghiệp sau này, ngoài ra, không cần lo lắng quá, như vậy ngược lại sẽ không tốt.
Cái gọi là nóng vội không ăn được đậu phụ nóng, điều Lục Thiếu Hoa nói chính là đạo lý này.
- Biết rồi. Tăng Vũ Linh gật mạnh đầu, tỏ ý rằng cô ta đã hiểu.
- Ừ, biết là tốt rồi.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT