Trong nháy mắt, Lục Thiếu Hoa suy nghĩ rất nhiều chuyện, là về bộ phim nhựa “Vua hài kịch”. Lúc trước Lục Thiếu Hoa bảo dừng lại vì Anten Chiyoda mới đến Hồng Kông, hành động còn chưa thành thạo, Lục Thiếu Hoa không muốn Anten Chiyoda tham gia sớm như vậy.

Giờ đã ba bốn tháng trôi qua, với tài trí thông minh của Anten Chiyoda, thì trong khoảng thời gian này có thể học được rất nhiều, nếu là như thế sao không để Anten Chiyoda tham để cô ấy có thêm kinh nghiệm thực tế.

Đây cũng là lý do mà Lục Thiếu Hoa đồng ý cho Hướng Hoa Cường quay phim. Thêm nữa lúc này không còn sớm, dù sao ngày trình chiếu cũng ảnh hưởng đến doanh thu phòng vé. Nếu bây giờ quay thì ít nhất sau hai tháng mới hoàn thành, sau đó các công đoạn hậu kỳ, chắc cũng phải đến hai ba tháng mới xong, nói như vậy thì đến hè mới có thể công chiếu.

Nghỉ hè là một dịp tốt, nếu công chiếu vào dịp đó, nhiều học sinh có thể đến rạp, nếu chọn một tuần công chiếu thì càng tốt, có thể làm tăng doanh thu phòng vé.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa, về phần Hướng Hoa Cường có thể sắp xếp tốt hay không Lục Thiếu Hoa không thể biết hết. Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa tin tưởng Hướng Hoa Cường, ông ta sẽ không làm cho bộ phim lỡ thời gian công chiếu thuận lợi.

Cũng biết Hướng Hoa Cường khôn khéo, Lục Thiếu Hoa mới không nhắc nhở, sau khi Lục Thiếu Hoa đồng ý quay phim, liền gọi điện thoại cho Trần Đạt Vinh, bảo anh ta chuyển tiền chuẩn bị cùng hợp tác quay phim “Vua hài kịch”

- Vừa lòng chưa?
Lục Thiếu Hoa vừa cười vừa nói.

Lục Thiếu Hoa biết Hướng Hoa Cường rất sốt ruột, có thể nói Hướng Hoa Cường xem bộphim “Vua hài kịch” trở thành việc quan trọng nhất. Lục Thiếu Hoa thấy khi hắn nói chuyện điện thoại với Trần Đạt Vinh xong, trên mặt Hướng Hoa Cường rõ ràng thoải mái hơn, đồng thời còn có chút vui mừng.

- Vừa lòng, ha ha, vừa lòng.
Hướng Hoa Cường cười to đáp.

Hướng Hoa Cường rất vui vẻ, vì Lục Thiếu Hoa đã đồng ý bắt đầu quay phim, điều này rất có lợi cho công ty của ông ta. Quan trọng là Hướng Hoa Cường không biết lúc đó vì sao Lục Thiếu Hoa đột nhiên bảo dừng lại, điều này làm Hướng Hoa Cường rất sốt ruột, tưởng Lục Thiếu Hoa có ý gì khác.

Trong lĩnh vực điện ảnh ở Hồng Kông, ai cũng biết rằng, chỉ cần chủ tịch Tập đoàn Phượng Hoàng coi trọng một bộ phim nào thì đó nhất định là một bộ phim tốt. Nếu xem một bộ phim thì bộ phim đó nhất định là quán quân của phòng vé, nếu xem hai hay ba bộ như thế thì phòng bán vé sẽ có ba bộ phim tranh chức quán quân.

Đây là định luật rồi, tuy không phải ai tìm ra nhưng thời gian đã chứng minh là đánh giá của Lục Thiếu Hoa rất chính xác, Hướng Hoa Cường cũng tin như thế và không nghi ngờ gì. Mà đối với Hướng Hoa Cường mà nói, đột nhiên Lục Thiếu Hoa bảo dừng làm cho bộ phim nhựa “Vua hài kịch” không thể tiếp tục, thử hỏi không phải đáng tiếc sao.

Mà Hướng Hoa Cường là người như thế nào, đã nói là “Vua hài kịch” hợp tác cùng Lục Thiếu Hoa thì sẽ cùng Lục Thiếu Hoa hợp tác, nếu Lục Thiếu Hoa không đồng ý ông ta sẽ không làm một mình.

Hiện giờ thì tốt rồi, Hướng Hoa Cường không cần lo lắng nhiều nữa, ông ta thấy thoải mái hơn, vẻ mặt cũng vui vẻ hơn.
- Đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.

Ý của Hướng Hoa Cường rất rõ ràng, hắn mời Lục Thiếu Hoa ra ngoài ăn cơm.

Nhưng trái lại Lục Thiếu Hoa vẻ mặt rất tiếc nuối, Lục Thiếu Hoa nhìn đồng hồ, hiện nay là mười giờ sáng, còn hai giờ nữa mới đến giờ ăn cơm. Hiện nay Hướng Hoa Cường bảo hắn ra ngoài ăn cơm, chỉ là lấy cớ thôi.

- Chú Hướng, bây giờ mới mười giờ, ăn sáng sao?
Lục Thiếu Hoa cười cười, rồi nói tiếp:
- Chú không nhìn thấy văn bản trên bàn cháu à, nhiều thế, cháu có thể đi đâu được.

Không thể không nói thời gian với Lục Thiếu Hoa rất quý giá, mỗi ngày đều làm không hết việc, còn có nhiều việc cần Lục Thiếu Hoa suy nghĩ, làm hắn không thể đi ăn cơm trước hai giờ được.

- Ha ha.

Hướng Hoa Cường cười ha hả, nhìn bàn làm việc của Lục Thiếu Hoa rồi không nói nhiều nữa:
- Vậy cậu làm việc của cậu đi, tôi đến gặp người của công ty giải trí Phượng Hoàng, đến giờ thì lên gọi cậu nhé, dù sao tôi quay về công ty cũng không có việc gì làm.

Hướng Hoa Cường kiên quyết mời, liền đợi hai tiếng liền. Thật là như vậy sao? Kỳ thật không phải vậy, Hướng Hoa Cường cố tình chờ là có lý do, đó là vì ông tamuốn tranh thủ học hỏi một chút.

Tập đoàn Phượng Hoàng tiếng tăm lừng lẫy, công việc của Phượng Hoàng giống như bầu không khí của Hồng Kông, thậm chí trên thế giới công ty như vậy đếm trên đầu ngón tay, làm ông chủ của công ty điện ảnh, Hướng Hoa Cường không đơn giản chỉ có ánh mắt nhạy bén mà còn phải học quản lý công ty.

Hiện tại có cơ hội trước mắt, Hướng Hoa Cường sao có thể bỏ qua được? Đi tham quan hai tiếng, đến trưa có thể lên gọi Lục Thiếu Hoa đi ăn cơm, hai việc đồng thời được giải quyết.

Lục Thiếu Hoa còn có gì để nói đâu, chỉ có thể đồng ý:
- Tốt lắm, uống trà đi, cháu bảo người dẫn chú đi dạo.

Lúc Lục Thiếu Hoa và Hướng Hoa Cường nói chuyện, thư ký đã mang vào hai chén trà, chỉ có điều hai người vẫn trò chuyện, không có thời gian để uống trà. Hiện giờ trà đã nguội có thể uống rồi.

Mời người khác uống trà ở Triều Sán là lễ nghi, Lục Thiếu Hoa là người Triều Sán, Hướng Hoa Cường cũng là người Triều Sán, nghi lễ này không thể bỏ qua. Đây cũng là lý do vì sao Hướng Hoa Cường sắp đi rồi Lục Thiếu Hoa vẫn mời ông uống trà.


Hướng Hoa Cường đi khỏi, Trần Đạt Vinh dẫn ông ta đi tham quan công ty giải trí Phượng Hoàng. Sau khi Hướng Hoa Cường đi rồi Lục Thiếu Hoa lại tiếp tục làm việc, liên tục xem văn bản.

Thời gian trôi rất nhanh, hai tiếng qua đi, không, một tiếng rưỡi thì đúng hơn, Hướng Hoa Cường quay trở lại, cũng giống như lần trước gõ cửa rồi bước vào. Nhưng lần này Hướng Hoa Cường không lớn tiếng, mà là sau khi vào phòng nói nhẹ nhàng:
- Đến giờ ăn cơm rồi, tôi đã đến phòng riêng rồi, chúng ta có thể đi chưa?

Mười một giờ ba mươi, lúc này thì có thể đi ra ngoài ăn cơm, không có cách nào, toàn bộ nhân viên của Tập đoàn Phượng Hoàng đã tan tầm, các nhân viên đều đã đến nhà ăn để ăn cơm, có vài người về nhà hoặc ra ngoài ăn.

Cũng vì là lúc nhân viên Tập đoàn Phượng Hoàng tan tầm, Trần Đạt Vinh coi như là tan tầm, mặc dù đang có nhiệm vụtiếp đãi Hướng Hoa Cườngnhưng Hướng Hoa Cường không phải không nhận ra tình hình, thấy nhân viên đã nghỉ trưa, ông ta không thể bảo Trần Đạt Vinh tiếp tục làm việc.

Quan trọng hơn là nhân viên của Tập đoàn Phượng Hoàng đã nghỉ trưa, Hướng Hoa Cường cũng không đi thăm nữa, bởi vì Hướng Hoa Cường đến Tập đoàn Phượng Hoàng chủ yếu để học tập không khí làm việc của Tập đoàn Phượng Hoàng, hiện tại công nhân không làm việc nữa, ông ta cũng không còn hào hứng tham quan nữa.

Cho nên, Hướng Hoa Cường mới tạm biệt Trần Đạt Vinh, một mình đi lên tầng hai mươi chín của tòa nhà Phượng Hoàng tìm Lục Thiếu Hoa đang trong phòng làm việc.

Lúc này Lục Thiếu Hoa không phải đang quá tập trung, nghe tiếng gõ cửa đã ngẩng đầu lên. Vẫn nhìn chăm chú vào cửa, lúc Hướng Hoa Cường đi vào Lục Thiếu Hoa liền chào ông ta.

Đợi cho Hướng Hoa Cường lên tiếng, Lục Thiếu Hoa nhẹ nhàng gật đầu cười, sao đó thu dọn qua giấy tờ trên bàn, đứng dậy nói:
- Đi, đi ăn cơm đi.

Lục Thiếu Hoa là nhân vật lớn ở Hồng Kông, rất nhiều người nhận ra hắn, Hướng Hoa Cường cũng không kém, hắn dù sao cũng là ông chủ của công ty điện ảnh, hai người ngồi chung một chỗ, có thể biết sẽ có tác động như thế nào.

May mắn xe có thể đi vào tận cửa khách sạn, từ cửa vào thang máy cũng không bao xa, rất nhanh đã biến mất trước ánh mắt của công chúng. Sẽ không nảy sinh nhiều hỗn loạn.

Hướng Hoa Cường đã đặt phòng riêng trước, là một khách sạn năm sao cách tòa nhà Phượng Hoàng không xa mấy. Mấy người Lục Thiếu Hoa không cần người dẫn đường đã quen nên tự đi đến phòng riêng.

Gần tòa nhà Phượng Hoàng chỉ có một khách sạn năm sao nên Lục Thiếu Hoa rất quen thuộc nơi này, hơn nữa mỗi lần đến đều dùng bữa tại phòng riêng, mà phòng riêng ở khách sạn thì có vài cái, nhìn chung không có ai sử dụng , huống chi Hướng Hoa Cường đã đặt trước, tự nhiên bước vào phòng riêng không có vấn đề gì.

Hướng Hoa Cường rất hiểu tính cách Lục Thiếu Hoa, biết Lục Thiếu Hoa ra ngoài ăn cơm cũng có vệ sĩ nên đã cố tình đặt bốn phòng cho cả vệ sĩ của Lục Thiếu Hoa.

Nói đến cũng lạ, ở Hồng Kông này, vốn vệ sĩ không có địa vị gì, nhưng vì Lục Thiếu Hoa, người nào quen biết với Lục Thiếu Hoa cũng bị ảnh hưởng, đối với vệ sĩ của chính mình đều dành cho một địa vị nhất định.

Hướng Hoa Cường là như vậy, Lý Gia Thành cũng thế, Hoắc Anh Đông lại càng thế, những người quản lý trong thương hội Trung Hoa đều vậy, đi ra ngoài ăn cơm đều cho vệ sĩ cùng ăn cơm.

Mà trong số vệ sĩ, rất nhiều người kính trọng Lục Thiếu Hoa, nguyên nhân là Lục Thiếu Hoa có ảnh hưởng đến rất nhiều người giàu có, làm địa vị của họ nâng lên, có thể cùng ông chủ đến khách sạn cao cấp hưởng thụ.

Tuy điều này không nói lên điều gì, chỉ là ăn cơm mà thôi, nhưng đem hết mọi việc mà Lục Thiếu Hoa làm ra thì người ta sẽ cảm kích Lục Thiếu Hoa là người nhiều tình cảm.

Lục Thiếu Hoa không biết là vệ sĩ cảm kích mình, mà cho dù là Lục Thiếu Hoa đã biết, cũng không nói nhiều, dù sao đó không phải là việc lớn.

Ngồi xuống, gọi món ăn sau đó Lục Thiếu Hoa mới nhìn Hướng Hoa Cường ra vẻ thần bí, nói:
- Chú Hướng, bây giờ có cơ hội kiếm tiền, chú có làm không?

- Hả?
Hướng Hoa Cường nhíu mày, đột nhiên hứng thú,:
- Nói, nói xem là cơ hội gì?

Kiếm tiền à, ai mà không thích, Lục Thiếu Hoa thích, Hướng Hoa Cường cũng là người bình thường, cũng rất hứng thú đối với việc kiếm tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play