Nhị Hoàng tử ở lại căn cứ địa Hổ Gầm chưa tới năm ngày đã dời đi, điều đó không có nghĩa là Nhị Hoàng tử không muốn ở lại đây. Thực ra anh ta rất muốn lưu lại một thời gian nữa vì căn cứ Hổ Gầm có rất nhiều thứ đáng để học hỏi. Thế nhưng Nhị Hoàng tử dù sao cũng là vua của Hoàng gia, có rất nhiều chuyện cần anh phải giải quyết nên mới bất đắc dĩ mà vội vàng về nước.
Hai ngày sau khi Nhị Hoàng tử dời khỏi thì Lục Thiếu Hoa cũng nhận được báo cáo của Lý Chí Kiệt nói rằng bốn trong số năm quốc gia có nguồn khoáng sản đã thành lập được công ty khoáng sản đồng thời đã làm tốt công tác chuẩn bị để có thể tiến hành hợp tác với công ty của Lục Thiếu Hoa bất cứ lúc nào.
Bên này cũng đã chuẩn bị xong hết rồi nên Lục Thiếu Hoa cũng chẳng có gì để nói, vậy nên hắn lại để cho Lý Chí Kiệt chuyển lời giống như lần trước, cho người sang bên Hồng Kong bàn bạc với Thần Tịch Thần, cũng xem như là để có hình thức thôi.
Không thể không nhắc đến một chi tiết, khi Lục Thiếu Hoa ở bên Châu Phi vừa hạ lệnh xuống thì bốn nước kia đã phái người chuẩn bị sang Hồng Kông, dự định trong chiều hôm sau là có thể đến được sân bay Quốc Tế Hồng Kông.
Lục Thiếu Hoa không ngờ họ lại hành động nhanh như vậy, giờ thì họ đã xuất phát rồi, hắn không thể chỉ giương mắt lên nhìn nên đành gọi điện thoại thông báo cho Tần Tịch Thần để cô đi đón người và chuẩn bị cho cuộc thương lượng.
May mắn là Tần Tịch thần cũng đã có kinh nghiệm trong chuyện này nên không đến nỗi lúng túng lắm, có điều cô vẫn trách Lục Thiếu Hoa vì lần này đón tiếp không phải đại diện của một nước như lần trước mà là đại diện từ bốn đất nước khác nhau.
Lục Thiếu Hoa còn có thể nói gì được nữa, hắn chỉ có thể yên lặng mà nghe Tần Tịch Thần trách móc. Dù sao chuyện lần này cũng có nhiều áp lực, hơn nữa hắn lại không hề nói trước với cô một tiếng nào làm bây giờ vừa vội vàng vừa căng thẳng, có trách cũng là chuyện thường tình.
Khó khăn lắm mới làm cho cơn giận của Tần Tịch Thần nguôi ngoai, đến lúc đó hắn mới có cơ hội hỏi han về tình hình của Anten Chiyoda.
Anten Chiyoda dù sao cũng là người của hắn, đưa cô qua Hồng Kông được vài ngày thì hắn lại phải qua bên Châu Phi, qua bên này cũng được hơn hai tháng rồi, giờ quan tâm đến cô một chút cũng là điều đương nhiên.
Tần Tịch Thần cũng hiểu được con người Lục Thiếu Hoa, cô không hề tỏ ra ghen tuông hờn dỗi gì mà đem toàn bộ mọi thứ có liên quan đến Chiyoda ra nói cho Lục Thiếu Hoa, trong đó bao gồm việc cô đang theo học ở công ty giải trí Phượng Hoàng và chuẩn bị được tham gia diễn xuất.
Biết được mọi thứ vẫn thuận lợi như dự đoán Lục Thiếu Hoa mới thấy yên tâm và định chuyển chủ đề sang việc khác.
Nhưng Tần Tịch Thần không biết hôm nay uống nhầm phải cái gì mà nhất quyết không cho Lục Thiếu Hoa chuyển đề tài, cô tiếp tục nói về chuyện của Anten Chyoda: -Công ty điện ảnh Quốc Tinh gần đây đang hợp tác với công ty của chúng ta, nghe nói anh và chú Hướng đã chọn được kịch bản và chuẩn bị cho bấm máy, lại còn để cho Chiyoda nhận một vai phụ trong đó, có chuyện này không vậy?
- Đó là ý của anh. Lục Thiếu Hoa một tay thì cầm điện thoại áp sát vào tai, tay kia thì gãi đầu. Yên lặng một chút thì hắn lại hỏi: - Đây là chuyện tốt mà, sao thế?
Lục Thiếu Hoa cảm thấy hơi lạ, Tần Tịch Thần mà hắn biết vốn không phải là người vòng vo, giờ thấy cô nói chuyện kiểu nửa vời như vậy khiến hắn không được thoải mái lắm.
Tần Tịch Thần là người không giấu được chuyện gì trong lòng, cô nghiến răng rồi nói thẳng: - Chiyoda mới đến Hồng Kông chưa được bao lâu, có thể nói là vừa mới thích ứng được với cuộc sống ở đây, quan trọng hơn, tuy nói rằng cô ấy đã tốt nghiệp Học viện Sân khấu, thế nhưng những thứ mà cô ấy học được trong trường chỉ là lý thuyết cơ bản, chưa hề trải qua thực tế, vậy nên em nghĩ giờ vẫn chưa phải là lúc.
Đối với Tần Tịch Thần thì đây là một chuyện khó nói. Cô hiểu rằng bản thân cô là người của Lục Thiếu Hoa, Chiyoda cũng là người của Lục Thiếu Hoa, trong mắt hắn thì vị trí của hai người là như nhau, giờ tần Tịch Thần lại nói ra như vậy thì người ta dễ nghĩ cô đang ghen ghét với Chiyoda.
Đúng thế, Tần Tịch Thần nói rằng giờ vẫn chua phải là thời điểm tốt cho Chiyoda, nhưng có phải như vậy là cô đang ghen ghét không?
Thế nhưng tần Tịch Thần vẫn cảm thấy giờ lúc này thật sự chưa phải cơ hội tốt cho Chiyoda nên cô mới bạo gan mà nói ra, còn Lục Thiếu Hoa muốn nghĩ như thế nào thì cô chẳng có sức mà quản nhiều như vậy.
Lục Thiếu Hoa là kẻ giỏi nhìn mặt đoán ý, dù cho hắn và Tần Tịch Thần giờ đang cách nhau ngàn dặm thì hắn vẫn có thể nghe ngữ điệu để đoán ra được rằng cô đang nói rất thật lòng. Hơn nữa Lục Thiếu Hoa cũng hiểu về con người cô, biết cô không phải loại người như vậy nên không hề nghĩ xấu gì.
Lục Thiếu Hoa lại suy nghĩ một lát rồi nói: - Cũng đúng, thời cơ chưa được chín mùi cho lắm, mới học xong được có hai tháng đã tham gia diễn xuất, có chút vội vàng.
Tần Tịch Thần rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, biết được Lục Thiếu Hoa không nghĩ xấu cho mình cô mới yên tâm nói: - Em cũng nghĩ như thế, vậy nên chờ thêm một thời gian nữa thì hợp lý hơn.
Hiện tại là đầu năm 1999, đúng là thời gian cũng còn sớm, vì vậy Tần Tịch Thần cho rằng công ty điện ảnh Quốc Tinh đã quá vội vàng nóng ruột.
Thế nhưng Tần Tịch Thần lại không biết rằng Hướng Hoa Cường thực sự đã rất nóng lòng. Lục Thiếu Hoa đã chọn ra được kịch bản “Vua hài kịch”, cũng đã sớm dự định nó sẽ dành được ngôi vị quán quân phòng vé, thêm vào đó còn có sự hợp tác của công ty giải trí Phượng Hoàng, Hướng Hoa Cường thử hỏi làm sao có thể không sốt ruột đây.
Tần Tịch Thần đúng là không biết nhưng Lục Thiếu Hoa thì lại hiểu rõ ý của cô. Cô muốn hắn nói với Hướng Hoa Cường một tiếng để anh ta lùi thời gian bấm máy lại, cũng là để cho Anten Chiyoda có thêm thời gian chuẩn bị.
Vốn dĩ Tần Tịch Thần cũng có thể trực tiếp nói với Hướng Hoa Cường chuyện này nhưng cô biết lời của ông chủ Tân Nghĩa An Lục Thiếu Hoa thì sẽ có hiệu quả hơn lời của một Tổng giám đốc điều hành như cô.
- Em không cần phải bận tâm về chuyện này nữa, lát nữa anh sẽ gọi điện nói với họ một tiếng là được. Lục Thiếu Hoa nhanh miệng nói.
- Vậy là tốt nhất.
Mọi thứ đã được giải quyết xong, Tần Tịch Thần cũng nhẹ nhõm mà bỏ qua vấn đề về Anten Chiyoda. Thời gian còn lại cô bắt đầu than thở với Lục Thiếu Hoa về chuyện đã lâu lắm rồi cô không được gặp con gái và cô nhớ nó vô cùng…
Khi Lục Thiếu Hoa còn ở Hồng Kông thì dù bận rộn thế nào Tần Tịch Thần cũng phải tranh thủ thời gian dùng máy bay của hắn để về quê thăm con, đại loại khoảng một tháng một lần. Thế nhưng giờ Lục Thiếu Hoa đã sang Châu Phi được hai tháng, cũng có nghĩa là đã hai tháng rồi cô chưa được gặp con.
Lục Thiếu Hoa hiểu được tâm trạng của Tần Tịch Thần. Là một người mẹ thử hỏi cô làm sao không lo lắng cho được, đến ngay cả Lục Thiếu Hoa mà đôi lúc cũng còn nhớ nhung con gái nữa là. Có điều chẳng có cách nào khác cả, bên này còn có biết bao nhiêu là chuyện cần giải quyết.
- Bà xã của anh Lý không phải là còn hơn một tháng nữa sẽ sinh sao? Anh định vài ngày nữa sẽ để anh ấy lái máy bay về Hồng Kông, nhân đó em cũng về quê một chuyến đi. Lục Thiếu Hoa đột nhiên nghĩ ra chuyện đó nên nói luôn.
- Hay quá, thế lúc nào anh Lý về? Cho em thời gian cụ thể để em còn sắp xếp mọi việc. Tần Tịch Thần vội vàng hỏi.
- Năm ngày nữa đi. Lục Thiếu Hoa nghĩ ngợi một lát rồi nói.
- Được!
Nghĩ ra thì Lục Thiếu Hoa đã sang Châu Phi được hơn hai tháng rồi. Lúc đi thì vợ anh Lý đã có bầu được hơn bảy tháng, giờ tính ra thì khoảng một tháng nữa là sinh rồi. Đến lúc đó thì hắn không thể cứ giữ anh Lý ở mãi bên này được, như thế thì thiếu lương tâm quá.
Còn về chuyện vì sao Lục Thiếu Hoa không để cho anh Lý về Hồng Kông ngay thì cũng có lý do của hắn. Bên này mọi thứ đang còn rối tung lên, anh Lý đang phải giúp Lý Chí Kiệt làm tình báo, chắc cũng phải vài ngày nữa mới xong được.
Hơn nữa Tần Tịch Thần ở bên Hồng Kông cũng còn rất nhiều chuyện phải làm. Cứ để cho Lý Thượng Khuê ở bên này thêm vài ngày nữa, đợi cho Tần Tịch Thần hết giai đoạn bận rộn thì đến lúc đó anh ta về là vừa. Sau khi đưa Tần Tịch Thần về quê thăm con gái thì lại phải lập tức bay sang Châu Phi.
Lục Thiếu Hoa đã tính toán rất khéo. Năm ngày sau thì mọi chuyện cũng có vẻ đã đi vào ổn định, công tác tình báo cũng bớt căng thẳng đi một chút, những việc tồn đọng cuối cùng cũng được giải quyết ổn thỏa, giờ chỉ cần ngồi đợi tin tình báo nên có thiếu đi Lý Thương Khuê cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm.
Vậy nên Lục Thiếu Hoa liền cho Lý Thượng Khuê trở về Hồng Kông. Lúc đầu anh ta vốn dĩ còn không đồng ý, nói rằng vợ vẫn còn hơn hai mươi ngày nữa mới sinh nên không cần phải vội khiến cho Lục Thiếu Hoa vừa bực mình lại vừa buồn cười, bỗng dưng chẳng biết phải nói gì.
Lục Thiếu Hoa dù sao cũng đã làm bố nên đối với việc phụ nữ sinh con hắn cũng có ít nhiều hiểu biết. Có một số người sinh muộn mười mấy ngày nhưng cũng có những người sinh sớm mười mấy ngày, nếu như vợ anh ta sinh sớm thì biết làm thế nào?
Đây chính là điều khiến hắn vừa bực mình lại vừa buồn cười, bực mình vì tay Lý Thượng Khuê này chẳng lo gì đến vợ của anh ta, còn buồn cười là vì cảm thấy Lý Thượng Khuê đúng là một hình tượng chàng ngốc điển hình, chẳng có một chút hiểu biết gì về việc phụ nữ sinh nở.
Tuy nhiên nói đi thì cũng phải nói lại, trong thâm tâm hắn cũng vô cùng biết ơn Lý Thượng Khuê. Anh ta chưa muốn về sớm là vì muốn ở lại bên này giúp đỡ mọi người vì còn rất nhiều việc cần giải quyết. Thử hỏi đối với một người như thế thì làm sao có thể không biết ơn đây?
Cuối cùng, không biết phải làm gì hơn nên Lục Thiếu hoa đành hạ mệnh lệnh cho Lý Thượng Khuê phải lập tức trở về Hồng Kông, đến lúc đó anh ta mới ngoan ngoãn đồng ý và còn nói rằng sau khi vợ sing xong sẽ lập tức quay trở lại bên này.
Lục Thiếu Hoa cũng gật đầu đồng ý thế nhưng hắn lại cười thầm trong bụng. Chờ cho đến khi vợ anh ta sinh xong thì anh ta sẽ bận tối mắt tối mũi, có nhanh thì một tháng nữa mới có thể quay lại đây. Mà theo như Lục Thiếu Hoa dự tính thì một tháng nữa hắn đã trở về Hồng Kông rồi, lúc đó còn cần anh ta sang đây làm gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT