Đúng như Lục Thiếu Hoa suy đoán, lần này Nhị Hoàng tử tới đây chính là vì việc trang bị vũ khí. Thế nhưng Nhị Hoàng Tử rõ ràng là có chút e ngại nên không dám trực tiếp nói đến vũ khí hạt nhân mà chỉ bày tỏ hy vọng Lục Thiếu Hoa có thể bán cho Hoàng gia năm quả tên lửa xuyên lục địa và năm viễn trình đạn đạo để họ củng cố hệ thống phòng thủ an toàn.
Ngay từ khi Nhị Hoàng tử chưa kế vị thì Lục Thiếu Hoa đã từng tặng cho vị vua tiền nhiệm ba quả tên lửa đạo đạn. Chính Lý Chí Kiệt là người đã trực tiếp đem tặng cho họ.
Đối với Hoàng gia Ảrập thì ba quả tên lửa đạn đạo chẳng có gì to tát. Thế nhưng sau khi biết được uy lực của loại đạn đạo này thì vị vua tiền nhiệm đã thương lượng với Lý Chí Kiệt để mua thêm vài quả. Lý Chí Kiệt sau khi nhận được sự đồng ý của Lục Thiếu Hoa thì đã bán cho họ mười quả nữa, vừa đủ đáp ứng vào lực lượng phòng vệ của Hoàng gia.
Có điều số đạn đạo đó chỉ được xếp vào bậc trung vì tầm bắn của nó không xa. Loại đạn đạo này cao cấp hơn loại đạn đạo đời thứ nhất nhưng lại kém hơn loại đời thứ ba. Còn nếu đem ra so sánh với tên lửa xuyên lục địa thì đang còn kém xa.
Hiện tại căn cứ địa Hổ Gầm đang triển khai mở rộng lực lượng quân sự, đặc biệt là trang bị tên lửa xuyên lục địa cho các tiểu quốc ở Châu Phi. Chuyện này đã làm cho người của Hoàng gia chú ý, họ cũng muốn mua được vài quả để có thể yên tâm kê cao gối mà ngủ.
Đương nhiên Nhị Hoàng tử là một kẻ thông minh. Căn cứ địa Hổ Gầm bán tên lửa xuyên lục địa cho các tiểu quốc Châu Phi, mà các tiểu quốc Châu Phi lại dùng số tên lửa đó đi đánh hạm đội của Mỹ, nhìn từ bên ngoài thì căn cứ địa Hổ Gầm chỉ đang làm ăn buôn bán nên chẳng có ảnh hưởng gì lớn lắm.
Thế nhưng một người biết rõ về bản chất của người Mỹ như Hoàng Tủ thứ hai thì hiểu được rằng người Mỹ chưa giám đụng chạm gì tới căn cứ địa Hổ Gầm chẳng qua là vì căn cứ địa này đang nắm trong tay một lượng tư bản lớn, mà số tư bản này chỉ cần suy đoán một chút cũng có thể biết được là gì.
Đúng vậy, đó chính là vũ khí hạt nhân. Từ rất nhiều chuyện có thể thấy được rằng chính vũ khí hạt nhân làm cho người Mỹ không giám làm bừa với căn cứ địa Hổ Hầm mà mặc cho họ làm mưa làm gió bên đất Châu Phi.
Tuy nhiên nói đi rồi cũng phải nói lại, suy đoán là một chuyện còn công khai lại là một chuyện khác. Cho dù người của Hoàng gia có chắc chắn trăm phần trăm là căn cứ địa Hổ Gầm có vũ khí hạt nhân thì họ cũng không thể nói thẳng ra ý muốn của mình.
Đó đơn giản chỉ là vấn đề nguyên tắc. Vậy nên sau khi đề xuất chuyện muốn mua tên lửa xuyên lục địa thì Nhị Hoàng tử bắt đầu nói chuyện một cách đầy ẩn ý, rằng nếu như căn cứ địa còn bất kỳ loại vũ khí nào mạnh hơn tên lửa xuyên lục địa thì Hoàng gia cũng sẽ sẵn sàng mua.
Một loại vũ khí còn mạnh hơn cả tên lửa xuyên lục địa?
Đáp án chỉ có hai: một là tên lửa mang đầu đạn hạt nhân, hai là vũ khí hạt nhân.
Và sau khi Nhị Hoàng tử nói ra điều đó thì Lục Thiếu Hoa càng hiểu rõ hơn ý của anh ta. Chỉ có điều hắn đã sớm quyết định là sẽ không bán, thêm vào đó là thái độ mập mờ của Nhị Hoàng tử càng khiến hắn không ngại ngần mà tỏ ra như chẳng hiểu gì.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa chỉ đồng ý bán cho người của Hoàng gia năm viễn trình đạn đạo và năm quả tên lửa xuyên lục địa. Bên cạnh đó, vì muốn che đậy mọi thứ nên hắn đã vô cùng hào phóng mà bày tỏ ý nguyện được tặng cho Hoàng gia hai mươi quả tên lửa đạn đạo cự ly gần.
Sao? Tặng không hai mươi quả tên lửa cự ly gần? Đầu Lục Thiếu Hoa có vấn đề rồi hay sao?
Những hai mươi quả tên lửa cự ly gần? Tuy nói rằng phí tổn để tạo ra một quả tên lửa loại này không cao, chỉ khoảng gần 350 đô la Mỹ, thế nhưng nếu nhân ra hai mươi quả thì cũng gần tới con số 7 triệu đô la.
Lục Thiếu Hoa cũng thật hào phóng, tự dưng mang tặng không cho người ta 7 triệu đô la Mỹ.
Thế nhưng có thật sự là như vậy không? Có thật là Lục Thiếu Hoa đã quá hào phóng rồi không?
Không, Lục Thiếu Hoa không hề nghĩ đến chuyện hào phóng hay không hào phóng. Tuy rằng hắn muốn chiếm được cảm tình của Hoàng gia Ảrâp, thế nhưng cũng không đến mức bỏ ra 7 triệu đô la Mỹ mà không nghĩ ngợi gì.
Như mọi người đều biết, buôn bán vũ khí là một ngành buôn bán siêu lợi nhuận, đặc biệt là với một căn cứ địa mà có thể tự sản xuất rồi tự tiêu thụ như căn cứ địa Hổ Gầm thì mức lợi nhuận thu được càng đáng giật mình, buôn Heroin cũng không bằng.
Chúng ta thử làm một phép tính nhỏ thế này. Một quả tên lửa cự ly xa của căn cứ Hổ Gầm bán ra ngoài với giá từ 4,5-5,8 triệu đô la Mỹ, trong khi đó chi phí thực sự để chế tạo ra một quả tên lửa như thế chỉ mất khoảng 800 đô la. Nếu bây giờ có thể sản xuất một số lượng lớn cùng một lúc thì chi phí sẽ theo đó mà giảm xuống còn lợi nhuận đương nhiên sẽ tăng lên.
Chi phí là 800 đô la Mỹ, lại bán ra với mức giá thấp nhất là 4,5 triệu đô la, vậy lợi nhuận cho một quả tên lửa mang đầu đạn cự ly xa là vô cùng lớn, 3,7 triệu đô la. Mà hiện tại Nhị Hoàng tử lại yêu cầu mua năm quả, nếu như vụ giao dịch này thành công thì Lục Thiếu Hoa sẽ kiếm được bao nhiêu?
Trước tiên chưa cần tính đến năm tên lửa xuyên lục địa. Với năm quả tên lửa đầu đạn hạt nhân cự ly xa, mỗi quả thu về 3,7 triệu đô la Mỹ, vậy năm quả sẽ có 18,5 triệu.
Chỉ với một khoản đó đã kiếm được 18,5 triệu đô la Mỹ, cứ xem như trừ đi 500 đô la tiền vận chuyển thì cũng còn lại được 18 triệu. Vậy là dù mất không 20 quả tên lửa cự ly gần trị giá 7 triệu đô la thì hắn vẫn còn lời ra 11 triệu.
Thế nhưng đừng quên là vẫ đang còn năm quả tên lửa xuyên lục địa. Lợi nhuận của loại tên lửa này còn cao hơn nhiều, năm quả có thể kiếm về trên dưới 20 triệu đô la Mỹ, thêm vào là 18 triệu đã tính ở trên thì món quà 7 triệu kia cũng chẳng có gì là hào phóng cả.
Từ sau khi được tái sinh thì Lục Thiếu Hoa chẳng được học hành gì nhiều, thế nhưng tuyệt đối đừng vì thế mà xem thường hắn. Đầu óc hắn tính toán rất giỏi, đặc biệt là những con số có liên quan đến tiền thì hắn lại càng nhạy bén. Vậy nên vụ giao dịch này hắn đã tính toán thì nhất định sẽ không thua lỗ.
Chỉ có điều món “lễ mọn” này của Lục Thiếu Hoa lại làm cho Nhị Hoàng tử nửa bất ngờ nửa lo sợ. Bản thân Nhị Hoàng tử cũng biết giá trị của hai mươi quả tên lửa xuyên lục địa này, vậy nên nghe Lục Thiếu Hoa nói vậy đã vô cùng cảm kích và càng coi trọng tình hữu nghị với hắn.
Trước khi đến Châu Phi thì Nhị Hoàng tử đã có ý định là sẽ làm một vụ giao dịch vũ khí với Lục Thiếu Hao, mà vụ giao dịch này nhất định phải được thực hiện thành công.
Chính vì bắt buộc phải thực hiện được vụ giao dịch này nên về khoản giá cả chỉ có thể do căn cứ Hổ Gầm quyết định. Nếu căn cứ theo đúng giá thị trường thì Nhị Hoàng tử đã sớm chuẩn bị trước khoản tiền mà họ phải trả.
Chỉ có điều Nhị Hoàng tử có nằm mơ cũng không thể ngờ được rằng, sau khi giao dịch thành công rồi Lục Thiếu Hoa còn tặng cho Hoàng gia 20 quả tên lửa đầu đạn cự ly gần trị giá 7 triệu đô la Mỹ. Đây là một món quà lớn làm cho Nhị Hoàng tử không thể xem thường sự hào phóng của Lục Thiếu Hoa.
Đúng thế, không phải bất kỳ người nào đến làm ăn với căn cứ địa Hổ Gầm đều được Lục Thiếu Hoa tặng quà. Mà cho dù có tặng đi chăng nữa thì cũng chỉ là vài món vũ khí loại nhỏ chứ làm gì có được 20 quả tên lửa đầu đạn cự ly gần trị giá triệu đô la thế này.
Chính điều đó đã làm cho Nhị Hoàng tử nghĩ rằng Lục Thiếu Hoa đang muốn thiết lập mối quan hệ với Hoàng gia nên mới tặng cho Hoàng gia hai mươi quả tên lửa đầu đạn cự ly gần như vậy.
Cái này không là thiết lập quan hệ thì có thể là gì nữa?
Nhị Hoàng tử cho là như vậy, anh ta cho rằng Lục Thiếu Hoa coi trọng mối quan hệ này nên mới hào phóng mà tặng cho Hoàng gia hai mươi quả tên lửa. Điều này ban đầu khiến cho Nhị Hoàng tử vô cùng vui mừng nhưng sau đó lại có chút ngượng ngùng không dám đề cập đến chuyện vũ khí hạt nhân.
Không thể không nói rằng Lục Thiếu Hoa đã rất thông minh khi tặng món quà này. Nó vừa khiến cho Nhị Hoàng tử cảm kích, lại vừa khiến cho anh ta không thể mở miệng nói tới việc vũ khí hạt nhân, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Thực ra cũng không phải Nhị Hoàng tử không đề cập đến chuyện này mà là anh ta cảm thấy Lục Thiếu Hoa đang cố tình tỏ ra không hiểu ý của mình, nếu giờ lại mang chuyện đó ra nói lại một lần nữa thì e rằng sẽ phá vỡ hòa khí và làm cho Lục Thiếu Hoa phải cảnh giác nên đành thôi.
Nhị Hoàng tử không nhắc đến chuyện đó nữa và Lục Thiếu Hoa cũng không muốn cho anh ta cơ hội nhắc lại chuyện đó nữa nên hắn vội vàng chuyển đề tài sang vấn đề kế hoạch dầu mỏ. Hắn hỏi Nhị Hoàng tử nếu có chỗ nào chưa được rõ lắm thì có thể trục tiếp hỏi hắn và hắn sẽ giải thích lại.
Kế hoạch của Lục Thiếu Hoa vô cùng tỉ mỉ, điều này thì bản thân hắn tự biết. Hắn không tin một người thông minh như Nhị Hoàng tử lại có chỗ không hiểu. Thế nhưng anh ta lại vẫn cứ tỏ ra là không hiểu nên hắn cũng không thể làm mất mặt người ta mà cũng chỉ đành giả vờ giả vịt mà giải thích lại.
Còn Nhị Hoàng tử vì đã sớm có sự chuẩn bị trước khi đến Châu Phi nên ngay sau khi dừng lại một chút thì anh ta nêu ra vài chỗ tương đối khó hiểu để hỏi Lục Thiếu Hoa, cứ như thể là anh ta không hiểu thật vậy.
Lục Thiếu Hoa cũng không hề nôn nóng, hắn giải thích lại cho Nhị Hoàng tử nghe một lượt cho đến khi Nhị Hoàng tử thể hiện ra là đã hiểu rồi thì hắn mới tỏ ra vẻ đầy nhẹ nhõm.
- Thật ra lần này sang đây tôi vẫn đang còn một chuyện nữa muốn hỏi anh, à, có liên quan đến chuyện trong tương lai. Nhị Hoàng tử bỗng nhiên thay đổi đề tài.
- Vâng, anh nói đi. Lục Thiếu Hoa nhíu mày nói.
Lục Thiếu Hoa đã sớm biết rằng mục đích mà Nhị Hoàng tử đến Châu Phi là không hề đơn giản, lần này thì xem như đã bị Lục Thiếu Hoa đoán đúng, anh ta đến ngoài vì chuyện vũ khí hạt nhân ra thì vẫn đang còn một chuyện khác.
- Là về chuyện dầu mỏ. Nhị Hoàng tử nói một cách nghiêm túc và không chút khách khí: - Tôi biết là ở Hồng Kông anh có một công ty dầu mỏ, đúng thế, ngày trước thì nó hợp tác với công ty dầu mỏ Hoàng gia Hà Lan, còn cách đây không lâu thì đã đổi đối tượng , hợp tác với ba công ty dầu mỏ lớn khác.
Nói đến đây Nhị Hoàng tử dừng lại một chút nhìn Lục Thiếu Hoa, thấy hắn không có phản ứng gì lớn lắm thì mới nói tiếp: - Theo tôi, anh đã lập công ty dầu mỏ rồi thì cũng nên tiến quân vào lĩnh vực này đi. Anh nhìn công ty anh hiện giờ xem, không khác gì một đại lý. Anh không phật lòng vì những điều tôi vừa nói đấy chứ?
- Tất nhiên là không. Lục Thiếu Hoa mỉm cười giải thích: - Tiến quân vào lĩnh vực dầu mỏ thì chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Hiện tại nguồn vốn của tôi có hạn, tập đoàn Phượng Hoàng lại vừa bước vào một lĩnh vực mới là Internet, vậy nên chuyện dầu mỏ chỉ đành gác lại một thời gian, đến lúc đó mới cùng người khác hợp tác.
Lục Thiếu Hoa hiểu được ý của Nhị Hoàng tử, điều mà anh ta muốn nói chính là: Hoàng gia hiện tại đang có trong tay một lượng dầu lớn, tại sao Lục Thiếu Hoa không hợp tác với Hoàng gia mà lại chọn hợp tác với kẻ khác?
Nghe vậy Nhị Hoàng tử đã gần như hiểu ra vấn đề, chỉ có điều ngay sau đó lại nhíu mày có chút khó xử vì không biết có nên nói ra chuyện này hay không.
Lục Thiếu Hoa biết rõ trong lòng Nhị Hoàng tử đang nghĩ gì nên nói: - Chúng ta là bạn bè mà, có gì thì cứ thẳng thắn nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT