Giả dụ người Mỹ gọi điện thoại đến để tìm ba thủ lĩnh của căn cứ Hổ Gầm, thì Lục Thiếu Hoa cũng không cảm thấy kỳ lạ, bởi lẽ bọn họ gọi điện tới đây cũng có thể là muốn bàn chuyện hợp tác thật. Nhưng bọn họ lại muốn trực tiếp tìm ông chủ khiến Lục Thiếu Hoa phải suy nghĩ thấu đáo hơn.
Đây rất có thể là một cuộc thăm dò, muốn thăm dò xem người đứng đằng sau căn cứ Hổ Gầm là ai?
Nếu giả thiết này là thật, như vậy Lục Thiếu Hoa không thể không nói là người Mỹ thật quá ấu trĩ, Lục Thiếu Hoa đường đường là ông chủ của tập đoàn Phượng Hoàng, là một thương nhân chân chính, mà căn cứ Hổ Gầm lại là một tổ chức thế lực vốn không được sạch sẽ, Lục Thiếu Hoa sao có thể xuất đầu lộ diện chứ. Như vậy chẳng phải vô tình kéo theo những ảnh hưởng cực lớn sao, Lục Thiếu Hoa không ngốc đến mức đấy đâu.
Cho nên, Lục Thiếu Hoa có thể khẳng định mà nói rằng, hắn không thể ra mặt. Song dù như thế nào, người Mỹ đã tìm tới tận cửa rồi, Lục Thiếu Hoa cũng rất hứng thú với hai tiếng “hợp tác” do chính miệng bọn họ nói ra. Rốt cuộc là phải làm sao đây?
Đúng vậy, cuộc điện thoại của người Mỹ đã khơi gợi hứng thú cho Lục Thiếu Hoa. Vậy là, ngay sau đó Lục Thiếu Hoa trực tiếp lên tiếng:
- Chỉ thị xuống bộ phận kỹ thuật xử lý một chút, bảo họ chuẩn bị biến đổi giọng nói, sau đó anh gọi điện cho người Mỹ, xem xem bọn họ rốt cuộc muốn hợp tác với chúng ta như thế nào.
Lúc nói chuyện, Lục Thiếu Hoa mang theo một nụ cười lạnh lùng đầy bí hiểm, càng nói càng bí hiểm, mãi đến sau cùng, hai tiếng “hợp tác” được Lục Thiếu Hoa bật ra rất nặng, khiến nó thay đổi sắc thái.
- Ừ!
Lý Chí Kiệt cũng không ngờLục Thiếu Hoa lại để mình ra mặt hộ. Song Lục Thiếu Hoa đã chỉ thị như vậy rồi, Lý Chí Kiệt cũng không còn lời nào để nói, gật đầu tuân theo, nhưng anh ta vẫn không thể không hỏi một câu:
- Nếu người Mỹ hỏi về danh tính của tôi thì làm sao đây?
- Ha ha….!
Lục Thiếu Hoa ngây người, cười dài một tiếng, vào chính lúc này Lục Thiếu Hoa liền nhớ tới một bộ phim truyền hình mà hắn từng xem ở kiếp trước, tên của bộ phim đó là “Cơ mật quốc gia”. Trong bộ phim đó có một thủ lĩnh tên là ngài X của một tổ chức gián điệp, Lục Thiếu Hoa quyết định để Lý Chí Kiệt dùng cái tên này, nghe ra rất thú vị.
- Gọi là ngài X nhé!
Lục Thiếu Hoa nói.
- Ngài X sao?
Lý Chí Kiệt nhíu mày, ngẫm nghĩ rồi cũng bình thường trở lại, thầm nghĩ:
- Không phải chỉ là một cách xưng hô sao? Ngài X thì ngài X, cứ cho là ngài XX thì cũng vậy thôi.
Lục Thiếu Hoa cũng không lên tiếng, chỉ khẽ cười rồi gật đầu.
Lý Chí Kiệt cũng chẳng biết nói gì hơn, Lục Thiếu Hoa đã đặt cho anh ta một cái tên, anh ta chỉ còn cách chấp hành thôi. Thế là, Lý Chí Kiệt bắt đầu đi sắp xếp để người của Cục tình báo dùng điện thoại ghi âm có thể biến thanh, sau đó lại tạo một số điện thoại bảo mật, đợi cho mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo, gật đầu với Lục Thiếu Hoa một cái, tỏ ý mọi thứ đã sẵn sàng.
- Để mọi người yên lặng, sau đó dùng điện thoại ghi âm.
Lục Thiếu Hoa lại dặn dò đôi chút, dừng lại vài giây, lại bổ sung:
- Ừ! Chờ xem nên nói gì với người Mỹ, tôi sẽ dùng giấy để nhắc nhở anh.
Lục Thiếu Hoa sớm đã nghĩ ra cách này, để Lý Chí Kiệt thay mình nói chuyện, mà nội dung cuộc trò chuyện lại là theo chủ ý của bản thân.
- Được!
Lý Chí Kiệt không nhiều lời, đáp lại một tiếng để tất cả mọi người trật tự, sau đó bắt đầu gọi điện thoại.
Điện thoại rất nhanh liền được kết nối, Lý Chí Kiệt không trực tiếp hỏi thân phận đối phương ngay, mà trực tiếp hỏi mục đích của người Mỹ, nói trắng ra là hỏi đối phương muốn hợp tác như thế nào.
Hiển nhiên, người Mỹ bị Lý Chí Kiệt làm cho một phen bất ngờ. Bọn họ cũng không ngờ rằng, người được coi là đứng đằng sau căn cứ Hổ Gầm lại có thể đi ngay vào vấn đề chính như vậy, song quan chức rốt cuộc vẫn là quan chức, vẫn rất cần những lời lẽ khách sáo.
- Có thể cho biết cách xưng hô của ngài không?
- Cứ gọi tôi là ngài X.
Giọng điệu của Lý Chí Kiệt vẫn cứng rắn. Ừ! Không, có thể nói là rất lạnh lùng.
- Xin chào, ngài X, tôi là quan chức của Nhà Trắng Mỹ. Ừ! Là thế này, Tổng thống của chúng tôi có một đề nghị, hi vọng hai bên có thể có cơ hội hợp tác.
“…” Lý Chí Kiệt im lặng một hồi, không, không phải là Lý Chí Kiệt cố ý im lặng, mà là do tình thế bắt buộc, bởi vì Lý Chí Kiệt đang chờ lời lẽ mà Lục Thiếu Hoa viết ra, mãi đến khi có sự chỉ dẫn của Lục Thiếu Hoa, Lý Chí Kiệt mới hỏi:
- Hợp tác thế nào?.
- Liên quan đến châu Phi.
Vị quan chức đại diện cho Nhà Trắng Mỹ đi ngay vào trọng điểm, sau đó mới tỉ mỉ nói về nội dung hợp tác:
- Chúng tôi biết căn cứ của ngài có thực lực rất mạnh, đặc biệt là về mặt quân sự. Ừ! Ý của Tông thống chúng tôi là căn cứ của ngài có thể ngừng cung cấp vũ khí đạn dược cho mấy quốc gia kia không?
Ý của người Mỹ đã rất rõ ràng, bọn họ muốn căn cứ Hổ Gầm ngừng cung cấp vũ khí đạn dược, sau đó quân đội của bọ họ sẽ lại tiến công trở lại.
Ấu trĩ, đây là đánh giá của Lục Thiếu Hoa dành cho người Mỹ sau khi nghe được nội dung hợp tác của bọn họ.
Thật nực cười, mấy quốc gia kia chẳng phải là những nước mà Lục Thiếu Hoa muốn khống chế sao, chỉ cần cho Lục Thiếu Hoa thời gian hơn một tháng, bảy quốc gia kia liền nằm trong tay Lục Thiếu Hoa, nhưng hiện giờ người Mỹ lại muốn căn cứ Hổ Gầm ngừng cung cấp vũ khí đạn dược để quân đội của bọn họ tiến vào.
Đây có khác nào từ bỏ bảy quốc gia đâu!
Không chỉ như vậy, còn có lợi ích, lợi ích rất lớn, trong đó bao gồm khoáng sản, nếu Lục Thiếu Hoa thật sự ngừng cung cấp vũ khí đạn dược, những tài nguyên khoáng sản kia có thể về tay người Mỹ, thử hỏi Lục Thiếu Hoa có thể từ bỏ sao?
Song, Lục Thiếu Hoa cũng biết, người Mỹ tuyệt đối không coi căn cứ Hổ Gầm là kẻ ngốc, cho nên, bọn họ có thể đưa ra những hứa hẹn. Ừ! Hoặc là sẽ mang lại lợi ích cực lớn cho căn cứ Hổ Gầm, như vậy mới hấp dẫn được căn cứ Hổ Gầm.
Sự thực đã chứng minh, người Mỹ muốn dùng lợi ích để mê hoặc căn cứ Hổ Gầm, cho nên người đại diện cho quan chức Mỹ lại lên tiếng:
- Chỉ cần căn cứ của ngài đáp ứng, kế hoạch của chúng tôi thành công, năm mươi phần trăm lượng khoáng sản quý hiếm của châu Phi sẽ thuộc về căn cứ của ngài.

Năm mươi phần trămcon số này chỉ là một nửa, với người khác mà nói thì như vậy đã là quá nhiều rồi, nhưng trong mắt Lục Thiếu Hoa, con sốmột nửa đó chỉ là phân chó, bởi vì tất cả tài nguyên khoáng sản ở châu Phi đều là của Lục Thiếu Hoa.
Những tài nguyên khoáng sản đó vốn thuộc quyền sở hữu của Lục Thiếu Hoa, nhưng bây giờ đề nghị của người Mỹ lại chỉ muốn chia đi một nửa, đây chẳng phải là trò đùa quốc tế hay sao?
Lục Thiếu Hoa thấy rất nực cười, đúng vậy, giờ phút này Lục Thiếu Hoa chỉ muốn ôm bụng cười một trận thật đã, nhưng đây là điện thoại thu âm, Lục Thiếu Hoa không dám lên tiếng, đành cố nén nhịn, sau đó viết ra giấy mấy dòng như sau:
- Trước tiên xin cảm ơn ý tốt của quý quốc.
Lý Chí Kiệt hoàn toàn bắt chước như một con vẹt, đem toàn bộ những gì Lục Thiếu Hoa viết trên giấy truyền đạt tới người Mỹ.
-Nhưng, căn cứ chúng tôi không thể nhúng tay vào chuyện tài nguyên khoáng sản của châu Phi, chỉ muốn kinh doanh vũ khí đạn dược và buôn bán dầu mỏ.
Lời Lý Chí Kiệt nói rất có lễ nghĩa, song đó chỉ là sự lễ nghĩa trong phút chốc mà thôi, những lời nói tiếp theo anh ta đều đổi giọng, rất cứng rắn, cũng chính là có ý cự tuyệt. Nhưng mà, thế vẫn chưa hết, dừng lại một lúc, lúc đợi Lục Thiếu Hoa viết ra giấy, Lý Chí Kiệt lại nói:
- Còn nữa, quân đội của quý quốc đang đóng quân ở ngoài khơi, điều này gây trở ngại cho việc vận chuyển dầu mỏ của căn cứ chúng tôi, nếu bên các ngài không nhanh chóng giải quyết, căn cứ chúng tôi không loại trừ khả năng sẽ nhúng tay vào chuyện này.
Uy hiếp, không sai, Lý Chí Kiệt đang uy hiếp người Mỹ.
Sớm nhận thức được sự lớn mạnh về lực lượng quân sự của căn cứ Hổ Gầm, sự uy hiếp này của Lý Chí Kiệt nhất định sẽ phát huy tác dụng.
Cho dù là Lục Thiếu Hoa hay là Lý Chí Kiệt cũng đều rất rõ, việc căn cứ Hổ Gầm cung cấp vũ khí trang bị cho năm nước châu Phi là không thể giấu diếm, việc vận chuyển dầu mỏ cũng giấu không nổi, cho nên, đã đến nước này, Lục Thiếu Hoa cũng không ngại lựa chọn biện pháp công khai.
Thuyền chở dầu mỏ của căn cứ Hổ Gầm đã bị ngừng vận chuyển rồi, Lục Thiếu Hoa tin người Mỹ biết chuyện này, một khi đã biết chuyện này, người Mỹ cũng sẽ hiểu rằng, quân đội của bọn họ đóng quân ở nước ngoài có thể gây tổn thất cho căn cứ Hổ Gầm.

Đã biết có thể gây tổn thất cho căn cứ Hổ Gầm, người Mỹ cũng nên hiểu rằng, nếu vẫn cứ để tình hình như vậy tiếp diễn thì việc căn cứ Hổ Gầm nhúng tay can thiệp vào là chuyện chắc chắn.
Tất cả sự việc đều đã phơi bày ra rõ ràng rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không sợ người Mỹ nói gì, rốt cuộc đó cũng là sự thực.
Không thể phủ nhận, người Mỹ tự cao tự đại, cũng phải có lúc chịu lép vế, lúc đầu thì ăn nói rất dễ chịu, đợi cho đến khi Lý Chí Kiệt nói sẽ nhúng tay vào chuyện này, người Mỹ liền biến sắc mặt:
- Ngài đang uy hiếp đấy à?
- Ngài có thể hiểu như vậy.
Đây là sự phản bác của Lý Chí Kiệt, chưa hết, dừng lại một chút, Lý Chí Kiệt lại tiếp lời:
- Nhưng, tôi hi vọng quý quốc có thể hiểu rằng, căn cứ của chúng tôi chỉ muốn phát triển, không muốn chịu sự ảnh hưởng của bất kì nhân tố bên ngoài nào. Còn nữa, xin ngài chuyển lời đến Tổng thống của các ngài rằng, tên lửa xuyên lục địa của căn cứ Hổ Gầm chúng tôi có thể bắn tới bất cứ nơi nào trên nước Mỹ của các ngài.
Lại là sự uy hiếp, trắng trợn uy hiếp. Song, đây không phải là ý của Lý Chí Kiệt, mà là ý của Lục Thiếu Hoa, bởi vì tất cả những gì mà Lý Chí Kiệt nói đều do Lục Thiếu Hoa viết trên giấy, Lý Chí Kiệt chỉ là truyền đạt lại ý của Lục Thiếu Hoa mà thôi.
Chưa hết, đợi Lý Chí Kiệt nói xong, Lục Thiếu Hoa lại viết tiếp một câu thế này:
- Trong vòng một tháng, không thì sẽ phải động đến vũ khí hạt nhân.
Lục Thiếu Hoa viết ra như vậy, nhưng khi Lý Chí Kiệt truyền đạt ra lại không thể nói ý nguyên với câu chữ mà Lục Thiếu Hoa đã viết, cho nên sau khi trầm ngâm một hồi, Lý Chí Kiệt lại tiếp tục:
- Chúng tôi chỉ cho quý quốc thời gian một tháng, không cần biết quý quốc thành công hay thất bại, đều buộc phải cho quân đội đang đóng quân ở ngoài bờ biển rút khỏi, không thì, chúng tôi sẽ chính thức nhúng tay vào chuyện này, còn nữa, không cần hoài nghi, căn cứ của chúng tôi đã có trong tay vũ khí hạt nhân.
Lý Chí Kiệt nói một thôi một hồi, ý của Lục Thiếu Hoa cũng đã được truyền đạt rồi, nhưng, mấu chốt chỉ tóm lại trong bốn chữ, đó chính là “vũ khí hạt nhân”.
Sao lại không quan tâm tới sức công phá ghê gớm của vũ khí hạt nhân chứ, nếu ném hai quả bom hạt nhân vào nước Mỹ, như thế thì một nửa nước Mỹ sẽ biến mất trên bản đồ, nếu đem vũ khí hạt nhân ném vào hai nơi là Washington và NewYork, thử hỏi nước Mỹ có thể chịu đựng được sao?.

Không ai dám đối mặt với vũ khí hạt nhân, điều này được in dấu ấn từ cảnh tượng của thành phố Hiroshima – Nhật Bản trong lịch sử thế giới rồi, một khi chịu sự công kích của vũ khí hạt nhân, thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, ngay cả nước Mỹ “hùng mạnh” là vậy cũng không thể không cúi đầu.
Ừ, sức công phá ghê gớm của vũ khí hạt nhân vẫn còn thể hiện ở một điểm khác, đó là cường quốc thế giới, cái gọi là cường quốc tức là quốc gia có vũ khí hạt nhân, mà quốc gia không có vũ khí hạt nhân thì không thể xưng làm cường quốc, từ đó có thể thấy, vũ khí hạt nhân rốt cuộc chứa đựng một sức công phá ghê gớm đến thế nào.
Cái gì? Căn cứ Hổ Gầm có vũ khí hạt nhân?
Hoài nghi, người Mỹ đã hoài nghi, tuy sớm đoán căn cứ Hổ Gầm có vũ khí hạt nhân, nhưng nhận được sự xác nhận của ông chủ căn cứ Hổ Gầm, nhất thời người Mỹ vẫn chưa tin đó là sự thật.
- Tôi sẽ đem lời của ngài để báo cáo cho Tổng thống, do Tổng thống định đoạt, ừ, thật xin lỗi, đã quấy rầy rồi.

Đây là lời cuối cùng của người Mỹ, nói xong cũng không quan tâm xem Lý Chí Kiệt còn muốn nói gì không, trực tiếp dập máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play