Ngồi trên xe, Lục Xương vẫn rất tò mò về chiếc xe này. Dù sao, sống ở thời đại này, muốn tiếp xúc với xe hơi không phải dễ dàng, có ngồi xe cũng chỉ ngồi trên xe khách mà thôi. Nhưng mà giờ thì khác rồi, xe này là xe hơi Mercedes-Benz nha, vậy nên sau khi lên xe ngồi rồi thì tay Lục Xương không ngừng vuốt da ghế ngồi, rõ ràng như “nhà quê” đi vào thành phố. Lục Thiếu Hoa ngồi bên cạnh vô cùng bực bội, trong lòng không ngừng xem thường anh ta: - Hay lắm, chú à, da ghế sẽ nhanh chóng bị chú phá hư thôi.
“Ba” một tiếng, đầu Lục Thiếu Hoa gặp tai họa bất ngờ, chịu một cú đấm mạnh
- Hừ, thằng nhóc thối tha, không phải chỉ là một chiếc xe sao! Sờ một chút cũng không được. Lục Xương nói mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp.
Lúc này Lục Thiếu Hoa không khỏi than nhẹ, lò rèn luyện chốn quan trường này quả thật có khả năng bồi dưỡng nhân tài, mà toàn bộ đều bồi dưỡng ra nhân tài toàn năng. Tiến vào quan trường hơn một năm, không ngờ da mặt của Lục Xương đã trở nên dày đến như vậy. Đúng ra phải gọi là da mặt dày hơn bức tường. - Chú ơi, đừng lộn xộn mà, cháu nói chuyện chính sự với chú đây.
Đùa giỡn cuối cùng cũng chỉ là đùa giỡn, khi nói đến chuyện chính sự, Lục Xương cũng nghiêm túc hẳn lên. - Nói đi, chuyện gì?
Lục Thiếu Hoa thầm gật gù trong lòng, đối với việc thay đổi sắc mặt của Lục Xương có chút tán thưởng, lăn lộn trên quan trường thì phải như vậy. Đối với những việc không giống nhau thì biểu hiện cũng không giống nhau. Đối đãi với cấp trên thì phải nghiêm túc, như thế thì người ta mới thấy mình hoàn thiện. Còn đối đãi với dân chúng đến khiếu kiện thì phải mỉm cười, như vậy thì người ta mới thấy mình thân thiết.
- Ừ, chú vào quan trường cũng đã hơn một năm, cháu tin rằng chú cũng đã thấy qua sự tranh đấu trong chốn quan trường. Nói cháu nghe cảm nhận của chú đi.
Lục Xương ngẫm nghĩ một chút. Chính xác như lời nói của Lục Thiếu Hoa, vào quan trường đã hơn một năm, đã thấy không ít tranh giành đấu đá, nâng đỡ cho nhau, nhưng anh ta vẫn không bị cuốn vào. Toàn bộ chuyện này đều vì vài câu nói của Lục Thiếu Hoa lúc ấy, bằng không hắn cũng đã không thể tránh.
- Cảm nhận thì không có, ngược lại có chút cảm khái, cháu muốn nghe không?
- Chú nói đi.
Lời nói của Lục Xương làm Lục Thiếu Hoa cảm thấy hứng thú, vẻ mặt chờ mong.
- Thực lực quyết định tất cả.
Lục Xương nói xong liền dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, giống như là mệt đến chết vậy. Nhưng câu nói này của Lục Xương thật sự có đạo lý. Thực lực ra sao, còn chuyện hậu thuẫn nữa, anh có hậu thuẫn thì có thể làm gì cũng được. Nhưng nếu không có hậu thuẫn thì cũng như bị trói tay trói chân, không có đến một mảnh đất nhỏ để thi thố tài năng.
- Ha ha…
Lục Thiếu Hoa cả cười, không nói gì thêm. Hắn biết Lục Xương đã lãnh hội được đạo lý ở chốn quan trường. Như lời hắn đã nói lúc ban đầu, đứng về phe nào rất quan trọng, đứng sai phe, một đời cũng không thể trở mình, đứng đúng phe thì quả là rồng ẩn mình nay được ra biển.
Nếu Lục Xương đã nhìn chốn quan trường sâu sắc như vậy, Lục Thiếu Hoa cũng không muốn nói gì thêm, càng không nghĩ ra cách nào tiết lộ việc xui anh ta đi Thâm Quyến, đến lúc đó cho anh ta niềm vui bất ngờ cũng là một lựa chọn không tồi. Nói thật, Lục Thiếu Hoa không cũng để trong lòng việc Lục Xương đi Thâm Quyến. Tuy nhiên, dùng một số lớn để đầu tư thì hiệu suất thành công sẽ cao một chút. Phàm là việc không chắc chắn, hắn cũng không dám cam đoan một trăm phần trăm.
Lúc về đến nhà đã gần đến mười hai giờ, Lục Xương vừa bước vào cửa đã lên tiếng chào hỏi Dương Kiến Long, sau đó hai người nói chuyện phiếm đến lúc Trần Lệ kêu mọi người dừng lại ăn cơm.
Buổi sáng Lục Thiếu Hoa chạy bộ bên bờ biển, lúc quay về cũng không ăn gì nhiều, bụng đã thầm réo rồi, cho nên người khác đi rửa tay, còn hắn thì ngay cả tay cũng không rửa đã ngồi ngay vào bàn, đợi mọi người đến đông đủ để bắt đầu ăn.
- Tiểu Hoa!
Trần Lệ bưng mâm đồ ăn cuối cùng đi lên, nhíu mày hỏi: - Con không rửa tay à?
- Ha ha…
Lục Thiếu Hoa cười ngây thơ, tay nhanh nhẹn quơ qua quơ lại. - Con rửa rồi.
- Con đưa tay cho mẹ xem xem.
Trần Lệ kêu lên dữ tợn, vẻ mặt giả vờ như nếu con không đưa tay cho mẹ xem thì mẹ sẽ đánh đấy. - Ái chà, con đi rửa tay, không thì không được rồi.
Lục Thiếu Hoa cũng giả làm bộ dạng rất oan uổng, trong lòng thầm nói: - Nếu không phải đói bụng quá thì con không cần như vậy đâu.
- Thằng nhỏ này, con thật là.
Trần Lệ cười mắng.
Chờ Lục Thiếu Hoa rửa tay xong quay lại bàn ăn, mọi người cũng đã ngồi vào chỗ của mình, chỉ có một chỗ chừa trống cho hắn. Hắn kéo ghế ngồi xuống. - Ăn cơm thôi.
- Thằng nhóc thối tha này
Lục Gia Diệu cười mắng.
- Anh à, anh đừng để ý nha.
- Ha ha…Không sao đâu, không sao đâu
Dương Kiến Long khoát tay tỏ vẻ không để ý gì.
Lục Gia Diệu quay đầu lại, trừng mắt nhìn Lục Thiếu Hoa, giống như trách hắn đang cướp lời của chủ nhân
- Nào, ăn thôi anh. Cái này là cá mặn quê chúng tôi, ăn ngon lắm, anh nếm thử chút đi, đây này…
Ăm cơm trưa xong, Lục Xương liền gọi Lục Gia Diệu lên lầu hai. Lúc lên lầu hai, Lục Xương phóng cho Lục Thiếu Hoa một ánh mắt, kêu hắn hãy yên tâm chờ đợi. Lục Thiếu Hoa cũng gật đầu, hắn biết Lục Xương đã mở miệng thì Lục Gia Diệu cũng không nói gì, nếu không hắn cũng sẽ không gấp rút đến Ủy ban nhân dân huyện kêu Lục Xương đến.
Thời gian như thoi đưa, trong nháy mắt, sau khi Lục Xương và Lục Gia Diệu đi lên lầu hơn một giờ cũng đã song song đi xuống. Xem nét mặt tươi cười của Lục Xương, Lục Thiếu Hoa biết việc này xem như đã thành công, nhưng chuyện này cũng nằm trong dự kiến nên Lục Thiếu Hoa chỉ thản nhiên gật đầu, mặt cũng không biểu lộ gì.
Sau khi Lục Xương đi xuống thì nói chuyện phiếm với Dương Kiến Long một lúc, nhìn lên đồng hồ thấy cũng đã gần đến hai giờ.
- Anh Dương à, tôi phải về Ủy ban nhân dân huyện rồi, đợi giải quyết chút chuyện.
- Ha ha… Chính sự quan trọng hơn. Dương Kiến Long nói.
- Ừ, tôi đi trước đây.
Lục Xương đứng dậy, đưa tay ra bắt tay, chào từ biệt Dương Kiến Long. Dương Kiến Long cũng đứng lên bắt tay Lục Xương. - Hẹn gặp lại.
- Chú, cháu tiễn chú.
Lục Thiếu Hoa cũng đứng lên, quay lại nói với Trần Quốc Bang: - Anh Hai, anh lái xe chở chú tôi về đi.
Trần Quốc Bang gật đầu không nói gì.
Đưa Lục Xương đến tận cổng nhà, Lục Thiếu Hoa cười ha hả, nói đầy xúc cảm: - Sinh viên đại học thật không giống người thường nha, cha cháu còn phải nghe lời chú đó.
Vừa mới dứt lời, bàn tay của Lục Xương xòe năm ngón ra đã giơ lên cao vỗ vào đầu của Lục Thiếu Hoa rồi. - Hừ, cháu dám chọc cả chú hả!
Lục Xương nói xong liền mở cửa ngồi vào xe, không để ý đến việc còn đang nắm đầu Lục Thiếu Hoa. - Quốc Bang, chạy đi, chúng ta đi thôi.
- Từ từ đã.
Lục Thiếu Hoa cũng không để ý đầu còn đau, la to lên, cũng may cửa sổ xe không đóng kín lại nên Trần Quốc Bang mới nghe được, không cho xe chạy tới. - Chú, chuẩn bị bàn giao công việc của chú đi.
Những lời Thiếu Hoa nói ra không đầu không cuối, cũng không cần biết Lục Xương có hiểu hết ý hắn hay không, đã khoát tay tỏ ý kêu Trần Quốc Bang cho xe chạy đi. Xe chầm chậm khởi động, Lục Xương dường như cũng không phản ứng lại ý tứ trong lời nói của Lục Xương, một hồi lâu sau mới hỏi Trần Quốc Bang: - Quốc Bang, Tiểu Hoa nói vậy là có ý gì?
- Ha ha… Tôi cũng không biết đâu, tôi vốn ngu muội, nghe không hiểu mà. - Ủa!
Lục Xương lúc này mới giật mình, hỏi cũng bằng thừa, dựa vào ghế, thì thào tự hỏi: - Là ý gì đây? Là ý gì đây?
Về đến Ủy Ban nhân dân huyện, Lục Xương còn nghĩ mãi là rốt cuộc ý của Lục Thiếu Hoa là gì, trong đầu không ngừng phỏng đoán các khả năng, muốn anh ta bàn giao công việc, chẳng lẽ phải đổi đi nơi khác…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT