Có thể nói, tất cả bây giờ đều chuẩn bị xong rồi, chỉ thiếu một cổ đông nữa, mà cổ đông này chính là tuyển cử đến, Lục Thiếu Hoa ra lệnh một tiếng kế hoạch xâm lấn vào chính quyền chính thức tiến hành, kế hoạch giao hàng lớn về dầu mỏ và vàng có kỳ hạn của Lục Thiếu Hoa cũng theo đó mà tiến hành.
Tuy nhiên trước đó, Lục Thiếu Hoa vẫn còn một việc muốn sắp xếp, đó chính là bài phát biểu trong buổi nhậm chức Tổng Thống.
Vốn dĩ bài phát biểu trong buổi nhậm chức của Tổng Thống không cần Lục Thiếu Hoa quan tâm, nhưng có liên quan đến kế hoạch của Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa không thể không nhân lúc này nhúng tay vào, khiến cho lần nhậm chức này trở nên càng thêm có ý nghĩa.
- Anh Tiền, anh là người phụ trách cùng đã liên hệ với người trợ lý kia chưa? Lục Thiếu Hoa hỏi
Kỳ thực Lục Thiếu Hoa biết là Tiền Khiêm chính là người tiếp xúc với người trợ lý đó, nhưng Lục Thiếu Hoa vì xác nhận một chút nói chuyện với anh ta bắt đầu làm một bước làm nền, không thể không hỏi lại một lần vào lúc này.
- Đúng vậy
Tiền Khiêm vô cùng thành thật, gật đầu liên tiếp, nói
- Ừ!
Lục Thiếu Hoa đáp một tiếng, sau khi trầm ngâm một lát nói
- Sự việc tiếp theo tôi muốn nói là có liên quan đến bài diễn thuyết sau khi nhậm chức Tổng Thống. Mọi người đều biết, mỗi một vị Tổng Thống lên phát biểu, đơn giản chính là sẽ hứa hẹn một chút với nhân dân, ừm, cũng có thể giải thích giống như chi ngân phiếu khống vậy, đợi sau khi địa vị được vững chắc ai sẽ đi quản những điều này, có thể làm được thì làm không thể làm được thì cũng không ai xử lý.
- Có điều, chúng ta không giống như người khác, chúng ta không cho phép người dân Châu Phi khai ngân phiếu khống mà là phải đưa ra một hứa hẹn thật sự.
Lục Thiếu Hoa nói một hơi không ngắt, cũng không tạm dừng, sau khi ngẩng đầu nhìn mọi người một cái, lại tiếp tục nói
- Cái gì gọi là hứa hẹn thật sự? Chúng ta bây giờ đang làm sự việc gì? Chuẩn bị làm sự việc gì? Hoàn toàn có thể thành một lời hứa hẹn mà.
Không thể không nói, Lục Thiếu Hoa càng ngày càng trở lên bí hiểm, nhưng tất cả mọi người đều là người thông minh, Lục Thiếu Hoa tin rằng bọn họ có thể nghe hiểu được ý tứ trong lời nói.
Quả thật, mặc kệ là Lý Chí Kiệt hay là Tạ Kiến Vĩ, hoặc là Tiền Khiêm hay Lý Thượng Khuê, bốn người bọn họ đều không phải là những người ngu ngốc, đương nhiên nghe hiểu được hàm ý của những lời nói của Lục Thiếu Hoa, đơn giản chính là nói đến vàng.
Toàn bộ những người Châu Phi đều biết rằng chôn giấu dưới mảnh đất rộng lớn của bọn họ có rất nhiều tài nguyên khoáng sản có giá trị cực cao, nhưng không có người có quyền thế không có cách nào đưa lại những lợi ích của cải từ tất cả những tài nguyên khoáng sản đó, chỉ là dựa vào bán sức lao động hoặc sinh mạng để đổi lại đồ vật, điều này không thể không nói là một sự châm biếm thật lớn.
Mà nếu vào lúc này có một vị Tổng Thống đứng ra cướp đoạt những khoáng sản phong phú đó, đem những tài nguyên khoáng sản phong phú về cho đất nước, như vậy người dân Châu Phi nhất định sẽ rất vui mừng, bởi vì Quốc gia giàu có nhân dân ít nhiều cũng có thể đạt được những lợi ích nhất định.
Một khi thuận theo ý dân, địa vị của vị Tổng Thống sẽ vô cùng vững chắc, điều này là có thể biết trước được.
Đương nhiên rồi, không phải là bất kỳ ai cũng có thể hoàn thành được sáng kiến vĩ đại này.
Nhưng mà nếu kết hợp với việc làm của mấy người Lục Thiếu Hoa đang làm bây giờ, như vậy đáp án trở nên không giống nhau rồi, có căn cứ Hổ Gầm tham dự, còn có thế lực nào và gia tộc nào cũng có thể đối kháng được.
Không có, không có một thế lực hoặc gia tộc nào có thể chống đỡ được thế lực vững chắc của đoàn lính Hổ Gầm, đặc biệt là thể loại đánh lén mà lại nhanh không kịp chống lại này, càng thêm không có một thế lực hoặc gia tộc có đủ khả năng chống lại.
Kết quả là, lại có một kết quả có thể dự đoán được, đó chính là tuyên bố đem tài nguyên khoáng sản thu được về cho đất nước, việc viết ngân phiếu khống của Tổng Thống sẽ trở thành sự thật, hoàn toàn là một sáng kiến vĩ đại.
- Tôi biết làm như thế nào rồi, đợi chút nữa tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với anh ta.
Tiền Khiêm gật đầu đồng ý
Đúng vậy, không sai, Tiền Khiêm là phải tìm một thời gian, mà không phải là ngay lập tức tiếp kiến. Phải biết Tiền Khiêm bây giờ rất bận, nếu không phải Lục Thiếu Hoa triệu tập bọn họ đến, bon họ bây giờ còn đang bận rộn, đâu có thời gian ngồi ở đây chứ.
Huống chi bây giờ vẫn còn cách ngày tuyển cử và tuyên bố nhậm chức một thời gian, thời gian đem lời nói của Lục Thiếu Hoa truyền lại còn nhiều, thời gian không phải là quá gấp gáp.
- Ừm!
Lục Thiếu Hoa cũng khẽ lên tiếng, sau đó chuyển đề tài
- Tiếp theo lại nói một chút về mầy quốc gia xung quanh đi.
Mấy ngày hôm nay tôi có nghiêm cứu về bản đồ, hiện con đường vận chuyển dầu thô của chúng ta đã có xuất nhập rồi, trên con đường này sẽ đi xuyên qua hai quốc gia, mà hai quốc gia này không có đưa vào trong kế hoạch của chúng ta đúng không nhỉ?
Quốc gia có cảng ở bên phía Châu Phi này không nhiều, mà theo những con đường vận chuyển khu vực Trung Đông này sử dụng chủ yếu là tàu chở dầu, phải dừng ở cảng khẩu, tiếp theo lại dùng máy bay trực thăng cỡ lớn chuyên chở và dùng xe bồn đựng dầu chuyên chở cỡ lớn vận chuyển đến đoàn lính Hổ Gầm, khoảng cách này phải đi xuyên qua bốn quốc gia, khoảng cách có lẽ không gần, tới gần hai trăm dặm.
Khoảng cách dài như vậy, xem chừng không thể nào bảo đảm được, phải dùng máy bay trực thăng mới tốt, đi theo đường hàng không, nhưng dùng xe chở dầu có thể sẽ không giống như vậy, đi qua mấy địa phương hẻo lánh rất dễ bị người ta xuống tay.
Cũng có thể một hai xe chở dầu bị cướp cũng không tính làm gì, nhưng nếu tính ra thành tiền, Lục Thiếu Hoa rất đau lòng, so sánh một cách đơn giản, một xe dầu cỡ lớn có thể chở lượng dầu thô tới ba trăm ngàn Đô la Mỹ, như vậy cộng thêm vận chuyển từ Trung Đông đến và khai thác từ mỏ dầu ra nữa. Tính toán thành tiền ít nhất cũng gần mười ngàn Đô la Mỹ.
Giá thành cao như thế này, Lục Thiếu Hoa thua lỗ không chịu nổi, càng quan trọng hơn là Lục Thiếu Hoa tuyệt đối không cho phép có người cướp miếng ăn trên miệng hắn, cho nên Lục Thiếu Hoa phải mua một phần bảo hiểm trên đường vận chuyển, mà bảo hiểm này chính là thuận tiện khống chế hai quốc gia trên đường vận chuyển qua, như vậy có thể đảm bảo tuyệt đối không mất rồi.
Cái gì? Còn không an toàn à?
Trêu đùa, quốc tế cái gì, trong quốc gia của chính mình lái xe qua còn bị cướp, đó không phải là một trò cười lớn à, nếu thật sự có sự việc như vậy mấy người Lý Chí Kiệt cũng không lăn lộn ở Châu Phi rồi, trực tiếp về nhà ăn cơm gạo cũ đi thôi.
Lý Chí Kiệt hiển nhiên phải nghiên cứu rất kỹ bản đồ của Châu Phi, sau khi Lục Thiếu Hoa nói xong, anh ta đứng lên nói
- Đúng vậy, có hai nước không cài người ở bên trong kế hoạch của chúng ta, ừm, hai nước đó đều là những nước nghèo nàn, không có gì đáng giá để chúng ta động thủ.
Ý của Lý Chí Kiệt hiện rất rõ ràng, đó chính là hai nước đó không có nguồn tài nguyên khoáng sản phong phú, khống chế bọn họ không có lợi gì.
Nhưng Lục Thiếu Hoa lại không nghĩ như vậy, đều lăn lộn đến như thế này rồi, khống chế một nước cũng là khống chế, khống chế hai nước cũng như vậy, vì an toàn của con đường vận chuyển dầu thô, khống chế thêm hai nước cũng không có gì không thể.
- Cùng nắm bắt hết đi, như vậy con đường vận chuyển dầu thô của chúng ta mới đủ an toàn, có điều, sau khi sắp hai nước đó vào kế hoạch, đợi mục tiêu của kế hoạch sát nhập cũ đều sắp xếp xong, sau đó mới ra tay, bây giờ không cần vội vàng
Nói xong Lục Thiếu Hoa dừng mấy giây lại nhấn mạnh một lần
- Ừm, dùng một câu nói cổ đại, chiến sự chua khởi, lương thực đi trước, tuy rằng vẫn chưa động thủ với bọn họ nhưng nên chuẩn bị vẫn cần chuẩn bị trước, đến lúc đó mới bắt kịp, không phải trì hoãn lâu.
Hiện nay những công việc chuẩn bị hầu hết đã hoàn thành xong rồi, Lục Thiếu Hoa lại tiếp tục giao công tác chuẩn bị của hai nước cho mấy người Lý Chí Kiệt dường như cũng không phải trách nhiệm nặng nề lắm, mấy người Lý Chí Kiệt vẫn có tinh thần đi chuẩn bị. Chính bởi vì như vậy, Lục Thiếu Hoa mới chọn vào lúc này đề xuất vấn đề cần tiếp tục khống chế thêm hai nước.
- Đã hiểu
- Đã hiểu
- Đã hiểu
Cả ba người Lý Chí Kiệt cùng đồng thanh trả lời.
Đến thời khắc này, ai đều biết ý của Lục Thiếu Hoa rồi, đã từng làm bộ đội, thuộc hạ của Lục Thiếu Hoa mấy người Lý Chí Kiệt đều biết khi nào thì phải làm cái gì, khi nào nên trả lơi như thế nào.
Hiển nhiên, đối với câu trả lời của mấy người Lý Chí Kiệt, Lục Thiếu Hoa cảm thấy vô cùng vừa lòng, Lục Thiếu Hoa liếc nhìn ba người bọn họ, trên sắc mặt khó kìm nén được muốn cười, nhẹ gật đầu, sau đó lại chuyển đề tài tiếp tục nói
- Tiếp tục nói về vấn đề cuối cùng, là liên quan đến những thế lực đang tồn tại trong mục tiêu của chúng ta.
Nói tới đây, Lục Thiếu Hoa cố ý ngừng lại một lúc, không tiếp tục nói tiếp, dường như là đợi mọi người ham muốn.
Kỳ thực Lục Thiếu Hoa cũng không có ý để bọn họ thèm muốn, một mặt là để mấy người Lý Chí Kiệt có một chút thời gian, cho mọi người chuẩn bị tốt tâm lý đón nhận những lời nói kế tiếp.
Mà Lục Thiếu Hoa cũng rất phối hợp, khi lời nói của hắn vừa dứt, liếc qua nhìn vẻ mặt của ba người. Sau cái nhìn ba người đều nghe một cách nhiêm túc, ngoan như một học sinh. Lúc này Lục Thiếu Hoa mới gật đầu vừa lòng tiếp tục nói
- Châu Phi hầu hết là nghèo nàn, nhưng những thế lực ở chỗ đấy là đủ các loại, tôi biết các anh đều hiểu rất rõ, mà nếu chúng ta khống chế được mấy nước ở giữa. Tôi không cho phép có bất kỳ một thế lực nào tồn tại, tất cả các bộ phận bao gồm đoàn lính đánh thuê, mạng lưới tình báo, tổ chức sát thủ, tổ chức vũ khí đạn dược, tổ chức khủng bố, hết thảy đều không cho phép. Xuất hiện một cái tiêu diệt một cái, trả lại một bầu trời trong xanh cho mảnh đất.
Lục Thiếu Hoa nhìn giống như một vị thần linh, đều là nghĩ cho người dân Châu Phi ở khắp nơi, kỳ thật không phải Lục Thiếu Hoa là vì ý nghĩ của chính bản thân mình. Nếu mấy nước bị Lục Thiếu Hoa khống chế, như vậy những thế lực khác còn tồn tại cũng có nghĩa là tồn tại đối thủ của đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, điểm này Lục Thiếu Hoa không cho phép có.
Nếu đã không cho phép, vậy phải làm như thế nào?
Đáp án chỉ có một, đuổi đi không đi tiêu diệt, không nể tình một chút nào.
Đương nhiên rồi, nếu chọn đáp án thứ hai, đoàn lính Hổ Gầm bắt buộc phải áp dụng thủ đoạn không công khai, dùng thủ đoạn ám sát tiêu diệt thế lực khác, vĩnh viễn đều không để cho mọi người biết được tất cả là do đoàn lính Hổ Gầm làm.
Quả thật, sự việc này nếu là Lục Thiếu Hoa không đưa ra, mấy người Lý Chí Kiệt cũng sẽ làm như vậy, bao năm như vậy rồi bề ngoài nhìn qua thì rất hài hòa với các thế lực khác, nhưng bên trong đấu tranh không từ thủ đoạn, nếu có quyền chiếm giữ thống trị được mảnh đất này, mấy người Lý Chí Kiệt làm sao có thể để những thế lực khác tồn tại chứ.
Tuy nhiên, hiện tại chính miệng Lục Thiếu Hoa nói ra rồi, sau này đỡ cho mấy người Lý Chí Kiệt phải đi xin chỉ thị của Lục Thiếu Hoa.
- Không vấn đề, cứ giao cho bọn tôi đi.
Lý Chí Kiệt vẫn đứng lên, đại diện cho đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm cam đoan với Lục Thiếu Hoa.
- Tôi tin các anh có thể quét sạch được.
Lục Thiếu Hoa cười cười nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT