Lục Thiếu Hoa không phải người bị động để chịu đòn, hắn cũng không hi vọng đợi được đến lúc Triệu Anh Tuấn gọi người đến sau đó mới bảo Hà Cường ngăn cản anh ta, đây chỉ là kế hoãn binh, Lục Thiếu Hoa phải chủ động xuất kích.

Thực ra cũng còn có một nguyên nhân quan trọng khác nữa, Lục Thiếu Hoa không nghĩ mọi việc đã kết thúc ở đây. Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể tưởng tượng một khi Triệu Anh Tuấn gọi người đến, thì tất nhiên muốn đưa Lục Thiếu Hoa đi, mà Lục Thiếu Hoa sẽ đi theo Cục cảnh sát sao, như thế khác nào chui vào hang sói.

Vì thế, lúc Lục Thiếu Hoa bảo Hà Cường ra ngoài canh cửa là lúc Lục Thiếu Hoa lấy điện thoại ra, bấm dãy số quen thuộc, sau đó chờ trả lời.

Số điện thoại quen thuộc này không phải của ai khác mà là của Tăng Kiến Quốc. Thấy thời gian đã gần năm giờ, Tăng Kiến Quốc đã về nhà. Với cương vị hiện tại là Cục trưởng cục An ninh quốc gia, Tăng Kiến Quốc sao không vì tổ quốc mà công hiến được.

Đúng, Lục Thiếu Hoa chính là gọi điện cho Tăng Kiến Quốc, để Tăng Kiến Quốc can thiệp, không chỉ làm cho Cục An ninh Quốc gia ra tay, mà còn làm cho Ủy ban Kỷ luật Trung ương ra tay. Tuy rằng có hơi vượt quyền nhưng lúc này Lục Thiếu Hoa không nghĩ được nhiều như vậy.

Ủy ban Kỷ luật Trung ương phá án rất phiền toái, như vậy sẽ mất cơ hội tốt, còn muốn Ủy ban Kỷ luật Trung ương phá án phải thông qua nhiều cấp khác nhau, điều này không tốt. Làm Phó bí thư Thành ủy Bắc Kinh, cấp trên của biết bao người, khi bị điều tra như vậy, nhà họ Triệu có thể dễ dàng vượt qua cửa ải khó khăn này.

Quan trọng hơn là suy nghĩ của cấp trên. Ở đây dù sao cũng là thủ đô, lại có một cán bộ tham nhũng, tư lợi, cấp trên muốn điều tra cũng phải cân nhắc ảnh hưởng.

Với tất cả lý do trên, Lục Thiếu Hoa thấy không yên tâm đối với các lãnh đạo cao cấp. Nhưng Tăng Kiến Quốc không như vậy, Lục Thiếu Hoa hiểu rõ Tăng Kiến Quốc, ông ta là một người ghét nhất những kẻ gian ác, lợi dụng chức quyền, ông lại có tinh thần trọng nghĩa, hơn nữa là lão thành cách mạng, nếu ông ta ra mặt, cấp trên muốn ém nhẹm truyện này cũng phải nể mặt Tăng Kiến Quốc.

Quan trọng hơn là chuyện này đã gián tiếp ảnh hưởng đến an ninh quốc gia, nếu suy nghĩ kỹ thì Cục An ninh Quốc gia ra tay xử lý cũng không có gì là vượt quyền, ai bảo Cục An ninh Quốc gia có quyền lớn.

- Là Tiểu Hoa à?
Giọng Tăng Kiến Quốc có vẻ mệt mỏi
- Cháu và Vũ Linh không phải đang đi gặp mặt bạn bè sao? Còn gọi điện cho ta làm gì? Có chuyện gì phải không?

Tăng Kiến Quốc thắc mắc, đã đi gặp mặt bạn bè mà lúc này còn gọi điện thoại, điều này làm cho ôngcảm thấy lạ nên tò mò hỏi. Tăng Kiến Quốc cũng đoán rằng Lục Thiếu Hoa ở đây có thể có chuyện gì đó, Bắc Kinh nhiều kẻ tai to mặt lớn, ra ngoài gặp phải vài người là bình thường thôi.

- Vâng, vừa rồi bị người ta đánh, là họ Triệu.
Giọng Lục Thiếu Hoa rất nhẹ nhàng nhưng trong giọng nói vẫn có vẻ tức giận.

- Hả?
Tăng Kiến Quốc ngạc nhiên, nhăn mặt, có vẻ không thể tin được.

Bên cạnh Lục Thiếu Hoa có người bảo vệ, Tăng Kiến Quốc vẫn biết thế, mỗi người đều là vệ sĩ tinh nhuệ, hơn nữa ai cũng mang theo súng, nếu có việc gì xảy ra, dù là kẻ quyền cao chức trọng kiêu ngạo đến mức nào, đều phải nghĩ xem có phải là người nên dây vào hay không.

- Triệu Hùng, Phó bíthư thành ủy Bắc Kinh, có con trai là Triệu Anh Tuấn, chính là nhân vật đã hãm hại nữ sinh viên của Đại học Bắc Kinh.
Lục Thiếu Hoa đột nhiên lạnh lùng nói.

Lúc nãy hỏi thăm, Lục Thiếu Hoa đã biết một tin tức rất quan trọng, đó chính là Tăng Kiến Quốc không biết có một người như vậy. Điều này làm Lục Thiếu Hoa thấy khó hiểu, Tăng Kiến Quốc là Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia mà.

Nói xong điều này, Lục Thiếu Hoa cũng không khách sáo, không đợi Tăng Kiến Quốc phản ứng lại nói tiếp:
- Ông ngồi trong phòng làm việc lâu ngày không biết bên ngoài rồi, Cục trưởng Cục An ninh quốc gia không ngờ không biết một sự kiện như vậy.

Lục Thiếu Hoa thật sự đang cố tình châm chọc Tăng Kiến Quốc châm chọc ví trí Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia của ông ta, ngồi lâu không biết những sự việc xảy ra bên ngoài.

Giáo dục là gì? Đó là hi vọng lớn cho tương lai của đất nước. Tuy hiện nay sinh viên không hiếm như mấy chục năm trước, nhưng được là sinh viên của trường đại học nổi tiếng, có thể trở thành sinh viên của Đại học Bắc Kinh, trường nổi tiếng của cả nước là ước muốn của nhiều người.

Nhưng một nữ sinh viên bị hãm hiếp làm xôn xao dư luận, nhưng Cục An ninh Quốc gia không phản ứng gì, điều này Lục Thiếu Hoa thấy hơi kỳ quái, nên châm chọcTăng Kiến Quốc.

Đối với Tăng Kiến Quốc Lục Thiếu Hoa biết ông ta là người giàu nghĩa khí, đặc biệt là đối với học sinh, ông ta càng quan tâm nhiều, vì ông ta chỉ tốt nghiệp trung học, không học đại học nên ông ta rất tiếc.

Hơn nữa, lúc bình thường, nếu là việc của người khác mà ông ta quan tâm, dù không phải trong phạm vi quyền hạn của mình, Tăng Kiến Quốc cũng sẽ ra mặt, làm những bộ phận liên quan phải tiến hành điều tra, sau đó còn phải cho ông ta một câu trả lời thuyết phục.

Nhưng Lục Thiếu Hoa không chứng kiến việc gì cả, nhà họ Triệu vẫn là nhà họ Triệu, còn muốn tiếp cận nhà họ Tăng, muốn đặt chân lêncây đại thụ của Tăng gia, điều nàylàm cho Lục Thiếu Hoa rất tức giận.

Xem mức độ sủng ái của Tăng Kiến Quốc với Tăng Vũ Linh thì người tiếp cận Tăng Vũ Linh chắc chắn sẽ bị Tăng Kiến Quốc theo dõi, nhưng vừa rồi thử dò xét Lục Thiếu Hoa thấy Tăng Kiến Quốc không biết Triệu Anh Tuấn.

Điều tiếp theo hoàn toàn khẳng định lời Lục Thiếu Hoa nói vì đầu dây bên kia Tăng Kiến Quốc bắt đầu hỏi dồn:
- Cháu nói rõ ràng một chút xem nào, cháu vừa nhắc đến Triệu Hùng, con ông ta đã làm gì một nữ sinh viên?

Việc của nữ sinh viên kia làm cho Tăng Kiến Quốc bị kích động, trở nên nóng nảy, giọng điệu thay đổi, cực kỳ nghiêm khắc.

- Chuyện này không sai, cháu đã cho người đi điều tra, chính xác là có nữ sinh viên Đại học Bắc Kinh bị Triệu Anh Tuấn hãm hại, cuối cùng lại mang tiếng là hủy hoại danh dự của trường nên bị đuổi khỏi trường rồi.
Lục Thiếu Hoa một lần nữa xác nhận lại chuyện vừa nói, rồi chuyển sang việc tiếp theo:
- Không chỉ có thế, Triệu Hùng còn tham ô một khoản lớn, bước đầu ước tính không dưới hai triệu, còn nữa, sai phạm rất nhiều, còn có con trai nữa, mua chức bán quan, lấy tiền của cấp dưới để cất nhắc lên trên, nếu không làm sao có được thành tựu như hôm nay. Ừ, còn lấy việc công để làm việc tư, ha ha...

Vốn đang nói những việc rất nghiêm túc nhưng khi nói xong những câu cuối Lục Thiếu Hoa lại cười, là cười nhạo, cười nhạo lãnh đạo cao cấp của nhà nước, không ngờ có một cấp dưới muốn làm gì thì làm.

- Có chứng cứ gì không?
Tăng Kiến Quốc chưa hỏi điều gì, chỉ hỏi một vấn đề mấu chốt.

- Có,
Lục Thiếu Hoa khẳng định chắc chắn, sau đó nói tiếp:
- Về việc ông ta lấy việc công làm việc tư sao? Ừ, con ông ta hiện tại đang làm, không chừng vài phút nữa, Cục Cảnh sát sẽ đến khách sạn bắt cháu.

- Thế mấy cháu ở khách sạn nào, nói cho ta tên.

Tăng Kiến Quốc hỏi.

Tăng Kiến Quốc giọng điệu tuy rất bình tĩnh nhưng Lục Thiếu Hoa nghe thấy Tăng Kiến Quốc đang cố kiềm chế, thực sự trong lòng ông ta đã tức giận rồi. Hỏi Lục Thiếu Hoa là để ngăn cản bị kịch xảy ra.

Đúng vây, đúng là bi kịch, hiện nay lãnh đạo cấp cao đang định tiếp xúc với Lục Thiếu Hoa, muốn mua kỹ thuật tàu sân bay trong tay Lục Thiếu Hoa, một khi Lục Thiếu Hoa bị cảnh sát bắt, thử hỏi mọi việc sẽ như thế nào, Lục Thiếu Hoa sẽ không tức giận sao.

Còn nữa, Lục Thiếu Hoa nói thế nào cũng chuẩn bị là cháu rể của ông ta, Tăng Kiến Quốc làm sao có thể để người khác tha hồ bắt nạt được, không bắt nạt người khác là tốt rồi.

Cho nên, về công hay về tư, Tăng Kiến Quốc tuyệt đối sẽ tức giận, con trai của một phó bí thư cũng dám động vào Lục Thiếu Hoa, chắc là đang muốn chết.

Lục Thiếu Hoa biết hắn đã thành công, hắn làm cho Tăng Kiến Quốc tức giận, tiếp theo là việc của Tăng Kiến Quốc, không liên quan gì đến hắn. Vì thế Lục Thiếu Hoa kết thúc câu chuyện bằng một câu:
- Cứ bắt người trước, chứng cứ cháu sẽ mang đến sau.

Là Lục Thiếu Hoa thông minh, sau khi giải quyết mối nguy, không quên nhắc nhở Tăng Kiến Quốc một câu, làm cho Tăng Kiến Quốc ra tay với Triệu Hùng, sau đó Lục Thiếu Hoa đưa chứng cớ, như vậy sẽ không oan uổng người tốt.

- Cháu yên tâm, đêm nay ta sẽ đưa Triệu Hùng về Cục An ninh Quốc gia thẩm vấn.
Tăng Kiến Quốc không nói thừa lời nào, nói thẳng ra quyết tâm của mình.

Tăng Kiến Quốc đã biết vì sao Lục Thiếu Hoa lại gọi điện, ngoài việc lộn xộn bên ngoài, quan trọng hơn vẫn là muốn đối phó với Triệu Hùng, muốn bắt cả nhà họ Triệu. Mà Tăng Kiến Quốc chính là người mà Lục Thiếu Hoa lợi dụng.

Về tuổi tác, Tăng Kiến Quốc hơn Lục Thiếu Hoa hai thế hệ, Lục Thiếu Hoa muốn gọi ông ta một tiếng ông nội nhưng Tăng Kiến Quốc không xem Lục Thiếu Hoa là cháu rể, mà xem là một người cùng đẳng cấp như những người khác vì Lục Thiếu Hoa đang có trong tay kỹ thuật tàu sân bay.

Quan trọng hơn, Tăng Kiến Quốc cảm thấy lần này là một cơ hội, cũng là Lục Thiếu Hoa cho ông ta cơ hội, xử lý Triệu Hùng, giúp đỡ thế lực của mình.

Từ lúc biết con đường làm quan của Lục Xương có Lục Thiếu Hoa đứng ở sau lưng, là lúc Tăng Kiến Quốc biết Lục Thiếu Hoa có cái nhìn sâu sắcđối với giới quan chức Trung Quốc. Giờ xảy ra chuyện này, tuy Lục Thiếu Hoa không nói rõ, nhưng Tăng Kiến Quốc cũng đã biết ý của Lục Thiếu Hoa.

- Vâng, ông nhanh lên ạ.
Lục Thiếu Hoa cười nói một câu sau đó cúp điện thoại


Nhưng Lục Thiếu Hoa không biết rằng, hắn cùng với Tăng Kiến Quốc nói chuyện điện thoại một câu cũng không lọt khỏi tai của hai người hầu của Triệu Anh Tuấn. Câu nói “Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia không ngờ không biết có chuyện như vậy” đã bị hai người hầu nghe rõ.

Nói đùa, Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia là vị trí như thế nào, như bọn họ có thể tiếp xúc sao?

Quân hàm Thượng tướng, cũng không phải là Phó bí thư có thể so sánh, họ còn có một đặc quyền, làm trước báo cáo sau. Nói cách khác, bọn họ ở những tình huống đặc biệt, có thể giết người rồi giải thích sau. Cho nên người cầm giấy chứng nhận Cục An ninh Quốc gia trở thành một người có quyền giết người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play