“Rốt cục cũng đã đến rồi”.
Lục Thiếu Hoa thầm nghĩ.

Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa không sợ Triệu Anh Tuấn, càng không ngại cái chức Phó bí thư thành ủy của cha anh ta, bởi vì hắn đã nắm được thóp của bọn họ rồi, đã có được chứng cứ có thể đưa cả nhà họ vào chỗ chết, hắn chẳng việc gì phải sợ.

Quan trọng hơn là Lục Thiếu Hoa muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, với quân hàm Thượng tướng của hắn, cho dù không có thực quyền, nhưng một khi có người uy hiếp hắn, thử hỏi chính phủ sẽ đứng về phía ai? Đứng về phía nhà họ Triệu với cái chức tương đương cấp Phó bộ?

Chớ nói đùa, chỉ là một quan chức cấp phó bộ, ở nước Trung Quốc rộng lớn này, đâu có hiếm? Một Thượng tướng cho dù không có thực quyền, nhưng một khi chuyện này truyền đi, quân đội chắc chắn sẽ không phục.

Quan văn trị quốc, quan võ bảo vệ tổ quốc, đây là quy luật vĩnh viễn không thay đổi của một quốc gia hòa bình. Mà điều duy nhất lãnh đạo nhà nước có thể làm là cân bằng quyền lực, bất kể là quan văn hay quan võ đều phải duy trì sự cân bằng.

Mà trong mắt quân đội, Lục Thiếu Hoa có địa vị như thế nào, không cần phải nhiều lời.

Cũng không phải Lục Thiếu Hoa nhờ vào hào quang của quân hàm Thượng tướng, mà vì Lục Thiếu Hoa bán cho quốc gia kỹ thuật quân sự, mới đầu là xe tăng và máy bay chiến đấu, lúc Liên Xô còn chưa giải thể, sau khi bán kỹ thuật tên lửa đạn đạo rồi tới máy bay chiến đấu tàng hình, và máy bay ném bom. Bây giờ còn có một thứ chưa giao dịch thành công là tàu sân bay- bá chủ trên biển.

Tất cả lãnh đạo cao nhất ở các quân khu đều biết người bán những vũ khí đó là Lục Thiếu Hoa, một người như vậy lại bị một cán bộ cấp phó bộ ức hiếp, làm sao ai mà có thể nhịn cho được.

Với tác phong của quân đội, không chừng một số lãnh đạo cao cấp sẽ lôi Triệu Hùng ra bắn chết, bởi vì y dám đụng đến Lục Thiếu Hoa, mà nếu chuyện này xảy ra thì chuyện mua bán kỹ thuật tàu sân bay không tiến hành được, khiến hải quân quốc gia không thể đạt được ước mơ tha thiết được trang bị phương tiện bá chủ trên biển.

Nhưng nói đi phải nói lại, với năng lực và thế lực của Lục Thiếu Hoa mà sợ Triệu Hùng sao? Lục Thiếu Hoa phải nhờ đến quân đội ra mặt giúp hắn sao? Đương nhiên là không. Lục Thiếu Hoa chỉ cần ra lệnh một câu, tất cả chứng cứ phạm tội của Triệu Hùng sẽ được đặt trước mặt Ủy ban Kỷ luật Trung ương, và kết cục của Triệu Hùng là nửa đời sau ngồi trong chốn lao tù.

Thật sự là khi biết Triệu Hùng phạm tội, Lục Thiếu Hoa rất phẫn nộ, tuy rằng hắn không phải người trong chính phủ nhưng hắn là người Trung Quốc! Là một người Trung Quốc, hắn không muốn thấy có một quan chức như vậy tồn tại.

Có lẽ có người sẽ nói Lục Thiếu Hoa xen vào chuyện của người khác, nhưng hắn đã gặp phải chuyện này thì không thể nào để cho bọn họ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, nhất là Triệu Anh Tuấn, sau khi hại đời một nữ sinh viên, lại còn khiến cô ta bị đuổi học. Lục Thiếu Hoa rất phẫn nộ vì những việc làm nhơ bẩn của họ, bởi vậy lúc tới tham gia cuộc họp mặt, Lục Thiếu Hoa đã có một quyết định.

Nói thật, Lục Thiếu Hoa cảm thấy hơi buồn cười khi thấy tên công tử nhà giàu ăn chơi trác táng Triệu Anh Tuấn đi tới, anh ta còn cười gằn, thoạt nhìn có vẻ rất âm trầm, tư thế rất kiêu ngạo, dường như muốn dùng khí thế để áp đảo Lục Thiếu Hoa.

Lục Thiếu Hoa là người như thế nào, lá gan hắn rất lớn, từng nổ súng giết người, óc văng tung tóe lên người hắn, mà hắn không hề sợ hãi. Lại đã cùng xã hội đen chính hiệu- ông Trùm Hướng Hoa Cường tiếp xúc nhiều lần, làm sao hắn có thể sợ hãi một tên nhà giàu ăn chơi trác táng được.

Thất vọng và thấy khó hiểu. Phải, Triệu Anh Tuấn thất vọng vì không dọa được Lục Thiếu Hoa. Anh ta dám khẳng định Lục Thiếu Hoa đã chú ý tới anh ta và còn biết anh ta đang đi tới chỗ hắn, nhưng Lục Thiếu Hoa không hề có một chút sợ hãi.

Ở Bắc Kinh này, cha anh ta là Phó bí thư Thành ủy, chức vụ tuy không cao lắm, nhưng ở đây dù sao cũng là địa bàn của anh ta, một số quan chức còn cao hơn cha anh ta, nhưng khi thấy anh ta cũng nể mặt ba phần, cái này gọi là huyện quan không bằng hiện quản (1).

Nhưng Lục Thiếu Hoa cố tình không phản ứng gì cả, ngược lại nhìn anh ta như là chờ xem kịch vui, điều này làm Triệu Anh Tuấn thấy khó hiểu, về phần bốn người bên cạnh Lục Thiếu Hoa, anh ta không thèm để ý vì cho họ là vệ sĩ của Tăng Vũ Linh.

Nhà họ Tăng là gia tộc cỡ nào, Tăng Kiến Quốc đang giữ chức Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia, là ngành có đặc quyền, Tăng Ái Dân là Chủ tịch thành phố Thâm Quyến, cán bộ cấp Bộ trưởng, Ủy viên Bộ Chính trị, căn cứ theo tuổi tác của ông ta mà phán đoán, sau này sẽ đến lượt con cả của Tăng Kiến Quốc cũng là Bí thư Tỉnh ủy, cũng là cán bộ cấp Bộ trưởng, có thể nói là hô mưa gọi gió, là gia tộc danh giá nhất trong chốn quan trường Trung Quốc.

Một thành viên của một gia tộc lừng lẫy như vậy, làm sao khi ra ngoài không mang theo vệ sĩ? Cho nên, mấy người Lý Thượng Khuê tự nhiên bị Triệu Anh Tuấn cho rằng là vệ sĩ của Tăng Vũ Linh, nếu là vệ sĩ của cô, Triệu Anh tuấn không có gì phải sợ, bởi vì mục đích của anh ta rất đơn giản, chỉ muốn dọa Lục Thiếu Hoa một cái để Lục Thiếu Hoa tự động biến khỏi đây.

Khi anh ta còn cách Lục Thiếu Hoa vài bước, Lục Thiếu Hoa cất tiếng:
- Triệu Hùng, Phó bí thư thứ nhất Thành ủy Bắc Kinh, chịu trách nhiệm trực tiếp về quản lý nhân sự và giao thông. Lữ Liên, Vụ trưởng Vụ Giáo dục, Triệu Anh Tuấn, sinh viên đại học, một thành viên của đảng Thái tử (2).
Lục Thiếu Hoa nói thật nhanh, liệt kê toàn bộ thành viên gia đình Triệu Anh Tuấn một cách cẩn thận, đủ cả tên và chức vị.

Một người hiểu rõ về gia đình anh ta như vậy, nhưng anh ta lại không biết người đó là ai, làm sao anh ta không cảm thấy kỳ lạ? Bên cạnh sự ngạc nhiên, Triệu Anh Tuấn thấy chột dạ, rốt cục anh ta đã thấy sợ. Chỉ có điều, sự sợ hãi chỉ lóe lên rồi biến mất, rất nhanh đã bị một cảm xúc khác che lấp đi.

Triệu Anh Tuấn không phải là kẻ không có đầu óc, người hiểu rõ về gia đình anh ta như vậy không thể là một người không có thế lực, nhưng nhìn vẻ mặt non choẹt của Lục Thiếu Hoa, Triệu Anh Tuấn lại cho rằng chẳng qua là mình sợ bóng, sợ vía thôi.

Một người xa lạ không phải dân Bắc Kinh, Triệu Anh Tuấn không cần phải sợ, bởi vì anh ta sẽ cho người có vẻ có thế lực này biết, đây là Bắc Kinh, thủ đô Trung Quốc, không phải chỗ để người nơi khác có thể kiêu ngạo.

- Nhóc, dường như mày khá hiểu biết về tao và gia đình tao.
Triệu Anh Tuấn cười gằn, không chút khách khí ngồi xuống cạnh Lục Thiếu Hoa, nhìn sát vào mặt hắn, lạnh lùng nói tiếp:
- Tao khuyên mày cách xa Linh một chút, bằng không…Hừ.

Đây là thủ đoạn Triệu Anh Tuấn thường dùng.

- Nếu tôi không làm vậy?
Lục Thiếu Hoa nhìn kỹ Triệu Anh Tuấn, trên môi vẫn nở nụ cười, cứ y như đang cùng bạn thân nói chuyện phiếm vậy.
- Mày…
Triệu Anh Tuấn như bị ai bóp nơi cổ họng, điên cuồng đứng lên, nắm tay lại đấm vào mặt Lục Thiếu Hoa, định cho cái tên làm gai mắt mình một bài học. Lửa giận đã thiêu đốt lý trí của Triệu Anh Tuấn, khiến anh ta không kìm nổi ra tay đánh Lục Thiếu Hoa, nhưng anh ta có thể hạ thủ được sao?

Không, anh ta không thể, bởi vì đúng lúc này, trong tay Lý Thượng Khuê một làn sáng bạc vụt lóe lên, nhìn kỹ lại thì đã thấy một khẩu Desert Eagle với những đường nét tinh xảo đang lạnh lùng chĩa vào anh ta, làm sao Triệu Anh Tuấn còn dám ra tay nữa?

Một nhân viên Cục Cảnh vệ Trung ương, đồng thời là vệ sĩ Trung Nam Hải chĩa súng vào anh ta, làm sao Triệu Anh Tuấn còn dám xuống tay? Triệu Anh Tuấn biết nếu anh ta còn dám đánh tiếp, người đàn ông cường tráng cầm súng kia sẽ không ngần ngại bóp cò.

Triệu Anh Tuấn vốn cho rằng bốn người bên cạnh Lục Thiếu Hoa đều là vệ sĩ của Tăng Vũ Linh, mà vệ sĩ của Tăng Vũ Linh chắc chắn xuất thân từ Cục cảnh vệ Trung ương.

Chỉ có điều, Triệu Anh Tuấn đã nghĩ sai, mấy người Lý Thượng Khuê không phải vệ sĩ của Tăng Vũ Linh mà là vệ sĩ của Lục Thiếu Hoa, theo của cải và cấp bậc của Lục Thiếu Hoa cao vụt lên, thân phận của họ cũng thay đổi theo, cho dù là tạm giữ chức, tất cả đều cầm trong tay bằng chứng nhận là người của Cục Cảnh vệ Trung ương.

Hoang mang…sợ hãi... Triệu Anh Tuấn cảm thấy hoang mang, anh ta nghĩ bốn người bên cạnh Lục Thiếu Hoa là vệ sĩ của Tăng Vũ Linh nhưng lúc anh ta đánh Lục Thiếu Hoa thì họ lại rút súng ra chĩa về phía anh ta, có vẻ như xen vào chuyện người khác, vì dù sao Lục Thiếu Hoa chỉ mới là bạn trai của Tăng Vũ Linh, chứ chưa phải là người một nhà.

Triệu Anh Tuấn cũng sợ hãi trước dáng vẻ đằng đằng sát khí của mấy người Lý Thượng Khuê, tuy anh ta là người của Đảng Thái tử, cũng đâu phải không biết sợ là gì.

Quan trọng hơn là thân phận của mấy người Lý Thượng Khuê, người của Cục Cảnh vệ Trung ương, vì bảo vệ một người mà rút súng, rất có thể họ sẽ nổ súng, trừ khi anh ta là một quan chức có địa vị thật cao. Mà anh ta chỉ là con của Triệu Hùng, một quan chức không phải là rất cao cấp. Điều này Triệu Anh Tuấn rõ hơn ai hết.

Một bên là người của Cục Cảnh vệ Trung ương, một bên là con của Phó bí thư Thành ủy, nếu khách quan mà nói thì về mặt nào đó, quyền lực của Phó bí thư Thành ủy lớn hơn một chút, nhưng về đặc quyền thì Cục Cảnh vệ Trung ương lại có ưu thế hơn. Cho dù cha anh ta có mặt ở đây, Triệu Anh Tuấn dám khẳng định người của cục Cảnh vệ Trung ương cũng dám nổ súng bắn ông ta, đó là đặc quyền của họ.

Đối mặt với người như vậy, Triệu Anh Tuấn có thể không sợ hãi sao?

(1) Nghĩa của câu này: Có vấn đề, gặp người quản lý trực tiếp thì thực tế hơn gặp người lãnh đạo cấp cao, Việt Nam có một câu gần giống như vậy:“thủ kho to hơn thủ trưởng”. Chuyện xưa kể rằng. Một ngày, vị quan huyện nọ ra thông báo thi hương. Đúng lúc, y lại bị bệnh nên đành giao việc này cho tâm phúc của y tên là Thiện Kiềm.
Thiện Kiềm nhận được lệnh, biết đây là dịp phát tài, mừng đến mức hàng đêm cười mà tỉnh giấc ba lần. Thời gian qua nhanh, kỳ hạn cuối đã đến, Thiện Kiềm nhìn đống lễ vật như ngọn núi nhỏ mà hân hoan trong lòng.
Ngay khi sắp đóng cửa, nha dịch báo có một thanh niên tới dự thi. Thiện Kiềm vui mừng, cho là ông trời có mắt, lại gửi đến một thần tài, bèn bảo mời người thanh niên kia vào. Nhìn thấy người thanh niên mặc áo tơ lụa, Thiện Kiềm biết ngay là con nhà giàu có, nên mặt mày hớn hở. Ai dè, người đó là một kẻ keo kiệt, hồi lâu không tặng chút tiền nào. Thiện Kiềm bực mình, đóng danh sách, không để ý tới y nữa.

non

Hóa ra người thanh niên ấy là em vợ của quan huyện, y chạy tới nhà anh rể, gào khóc. Quan huyện sững sờ, hỏi rõ tình huống xong, thở dài than:"Thật là huyện quan không bằng hiện quản mà!"
(2) Đảng Thái Tử, hoặc Thái Tử đảng, (tiếng Anh: Crown Prince Party hoặc Princelings) là danh từ riêng chuyên dùng để nói về những người do có quan hệ huyết thống với tầng lớp thống trị mà giành được địa vị quan trọng trong xã hội Trung Quốc. Tại Trung Quốc, Đảng Thái Tử là danh từ chính trị đặc biệt xuất hiện dưới thời đại phong kiến, nói chung có ý chê bai. Thí dụ Lý Kiến Thành (Thái Tử của vua Đường Cao Tổ) cùng em trai là Lý Nguyên Cát kết bè đảng tranh giành quyền lực. « Đảng » ở đây có thể hiểu là họ hàng.
Đảng Cộng Sản Trung Quốc có Bát đại nguyên lão (Bā dà yuán lǎo), viết tắt Bát lão, là một nhóm những vị lão thành đã giữ những chức vụ quan trọng trong thập niên 1980 và 1990, gồm có: Đặng Tiểu Bình (1904-1997), Trần Vân (1905-1995), Bành Chân (1902-1997), Dương Thượng Côn (1907-1998), Bạc Nhất Ba (1908-2007), Lý Tiên Niệm (1909-1992), Vương Chấn (1908-1993), Tống Nhiệm Cùng (1909-2005).
“Thái tử đảng” phần lớn gồm một số con cháu của họ và các công thần khác của Đảng, lập thành thế hệ thứ năm các lãnh tụ ĐCSTQ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play