Lục Thiếu Hoa đã đồng ý. Nguyên nhân không chỉ đơn giản là vì hắn nhận thấy được thực lực của công ty Long Đằng mà còn vì hắn muốn ngồi chung một thuyền với hai người là Hoắc Đông Anh và Lý Gia Thành vì dù sao ở đất Hồng Kông họ cũng là kẻ có tầm ảnh hưởng, kết giao với họ chỉ có lợi mà không hại. Hơn nữa đối với Lục Thiếu Hoa mà nói thì giờ đây 100 triệu đô la Mỹ chỉ là chuyện nhỏ.

Thế nhưng với Hoắc Đông Anh và Lý Gia Thành mà nói thì 100 triệu và 130 triệu đô la quả là có chút áp lực. May mắn là trong trận khủng hoảng vừa qua hai người họ cũng kiếm về được không ít nên số tiền đó hoàn toàn có toàn có thể lo liệu.

Còn không phải như vậy sao? Ngay sau khi Lục Thiếu Hoa bày tỏ quan điểm của hắn xong thì hai người đó lập tức rút ra hai tờ chi phiếu rồi ký vào đó. Sau khi đợi Lục Thiếu Hoa cũng ký xong chi phiếu của hắn thì họ cầm ba tờ chi phiếu đến thẳng chỗ giám đốc đương nhiệm của công ty Long Đằng.

- Tôi thấy cũng sắp đến giờ cơm rồi, chúng ta cùng đi ăn đi.
Việc chính đã bàn bạc ổn thỏa xong, Hoắc Anh Đông đề nghị ba người cùng đi ăn vì lâu lắm rồi họ không tụ tập.

Lý Gia Thành nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Còn Lục Thiếu Hoa? Hắn thì lại càng không có vấn đề gì. Công việc ở tập đoàn đều đã được giải quyết ổn thỏa, về nhà giờ này cũng chẳng có chuyện gì, vậy là hắn nhẹ cười gật đầu đồng ý đi ăn với họ.

Ba thương nhân vào loại bậc nhất của giới thương nhân Hồng Kông cùng nhau đi ăn cơm thì dù là khách sạn nào cũng đều phải cẩn thận mà đón tiếp. Quả không sai, khi ba người bọn họ đi vào một khách sạn năm sao thì lập tức lễ tân đã gọi điện thông báo cho giám đốc khách sạn. Ngay sau đó thì giám đốc khách sạn xuất hiện và đích thân chuẩn bị phòng riêng, đích thân mang thực đơn tới và đích thân giới thiệu các món ăn, cứ như vào vai một anh bồi bàn vậy.

Ba người bọn họ không đáng để cho một giám đốc khách sạn đích thân tới phục vụ sao? Câu trả lời không có gì phải nghi ngờ: xứng! Không những xứng mà phải là rất xứng, cho dù là ông chủ của khách sạn này đến phục vụ thì cũng chẳng có vấn đề gì.

Giờ không còn như trước nữa. Cho dù trước đây hắn cũng lắm tiền nhưng danh thì không có. Trải qua trận khủng hoảng vừa rồi thì tên tuổi của tập đoàn Phượng Hoàng bỗng chốc nổi lên như cồn ở đất Hồng Kông.

Mà tên tuổi của Lục Thiếu Hoa lại được nổi lên như một vị thần vậy. Chưa cần nói đến việc hắn nắm trong tay rất nhiều tiền mà chỉ cần nhắc đến hai lần hắn bảo vệ Hồng Kông cũng đã đủ để người ta phong hắn là thần vì dù sao sự cống hiến của hắn là không thể thay thế.

Còn về phần Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành thì càng không phải nói. Hai người họ không những tham gia vào việc bảo vệ Hồng Kông mà ở mảnh đất này họ cũng đã có tên tuổi từ lâu, kẻ nào gặp họ thì cũng phải kiêng nể vài phần.

Danh nói cho cùng cũng chỉ là hư vô, thực lực mới chính là điều quan trọng. Về điểm này thì cả ba người họ đều hiểu rất rõ được rằng phải nâng cao thực lực của mình, còn hư danh thì không cần phải quá xem trọng.

- Được rồi, trước tiên cứ mang lên hai món này đi, lát nữa gọi sau.
Hoắc Anh Đông gọi được hai món rồi trả lại thực đơn cho vị giám đốc kia.

Giám đốc khách sạn cười cười gật đầu rồi rời khỏi phòng đi sắp xếp đồ ăn.

Ngay sau đó thì trong phòng chỉ còn lại có ba người bọn họ, có thể tự do nói chuyện mà không bị quấy rầy.

Ngay lúc đó thì Hoắc Anh Đông mở đề:
- Mọi việc bên Thâm Quyến cũng ngày một thuận lợi, chúng tôi đều kiếm được không ít từ bên đó. À, nhắc đến mới nhớ còn phải cảm ơn Tiểu Hoa, lát nữa phải mời cháu một chén mới được.

- Đúng vậy, sản nghiệp của chúng tôi bên đó cũng không ngừng phát triển, cái này đều là công lao của cậu đấy Tiểu Hoa.
Lý Gia Thành phụ họa thêm một câu.

- Ha ha…
Lục Thiếu Hoa cười lớn rồi khua khua tay nói:
- Có tiền thì mọi người cùng kiếm, không cần phải cám ơn. Thị trường Trung Quốc rộng lớn như thế thì mình tôi nuốt sao nổi? Nếu một mình nuốt không xuôi thì mất gì không để các anh em cùng kiếm.

Đúng như lời Lục Thiếu Hoa đã nói, thị trường Trung Quốc vô cùng rộng lớn, mình hắn nuốt không nổi. Vậy nên hắn đã để cho mấy người bạn có quan hệ tương đối tốt cùng hắn hưởng lợi. Dù sao đây cũng là nguyên tắc mà Thương hội Trung Hoa đã lập ra ngay từ buổi đầu, Lục Thiếu Hoa là người khởi xướng thì hắn phải có trách nhiệm làm đúng như vậy.

Hoắc Đông Anh và Lý Gia Thành quen biết với Lục Thiếu Hoa đã lâu nên họ biết tính hắn. Hai người họ đều vui vẻ cười chẳng biết phải nói gì. Hoắc Đông anh lại đổi đề tài:
- Tôi đang muốn vài ngày nữa qua bên Thâm Quyến xem tình hình thế nào, cũng lâu rồi không qua bên đó.

- Tôi cũng đang có dự định qua đó. Xem lúc nào hợp lý thì cùng đi luôn.
Lý Gia Thành cũng nhanh miệng nói.

- Tôi cũng vậy.
Lục Thiếu Hoa cười cười nói:
- Tôi dự định sẽ ở lại bên đó một thời gian, cần phải xem xét vài việc và thúc đẩy tốc độ một vài hạng mục.

Đúng là Lục Thiếu Hoa đang có dự định qua bên Thâm Quyến. Ngoài việc muốn kiểm tra tình hình phát triển của tập đoàn Phượng Hoàng bên đó ra còn có liên quan đến việc xây dựng hệ thống Internet, xem như là một sự chuẩn bị.

Hệ thống Internet là kế hoạch mà Lục Thiếu Hoa đã vạch ra từ lâu, đến bây giờ thì mới chỉ thực hiện được phần bên ngoài chứ chưa phát triển lớn mạnh. Giờ thì hắn có vốn rồi, có thể thực hiện giấc mơ xây dựng trung tâm của hệ thống Internet.

Mà trong kế hoạch của Lục Thiếu Hoa thì hệ thống internet này bao gồm cả các ngành sản xuất có liên quan đến Internet như trò chơi đện tử trên mạng, phim ảnh thông qua mạng và buôn bán thông qua mạng….Tất cả đều được hắn tính đến.

Tất nhiên hắn cũng có ý định tiến quân vào sản xuất phần mềm. Trước mắt cũng đã có phần mềm điều hành của tập đoàn Phương Hoàng, ngoài ra còn có phần mềm diệt virus đã được viết ra từ mấy năm trước. Bước tiếp theo hắn còn dự định mở rộng quy mô, khai thác triệt để nguồn lợi nhuận.

Vốn dĩ Lục Thiếu Hoa đã có ý định tiến quân vào những ngành sản xuất này từ mấy năm trước thế nhưng không được vì nền kinh tế của Trung Quốc lúc đó còn kém, số lượng người có máy tính cá nhân không nhiều nên lượng người tiêu thụ cũng có hạn. Vậy nên hắn chỉ có thể hoãn binh.

Giờ thì khác rồi. Nhờ có sự nỗ lực của tập đoàn Phượng Hoàng mà độ phủ sóng của Internet ngày càng lớn, kinh tế cũng trên đà phát triển, lượng người tiêu dùng cũng nhờ thế mà gia tăng. Tuy máy tính cá nhân chưa phổ biến nhưng cũng đã có nhiều người đủ khả năng mua, chính điều đó làm hắn không thể không bắt đầu kế hoạch.

Mà theo như lời Lục Thiếu Hoa nói thì hắn cần phải đi Thâm Quyến cũng chính là vì chuyện này.

- A!
Hoắc Anh Đông lặng người một lát rồi đột nhiên cười phá lên:
- Xem ra chúng ta thật có phúc, được ngồi ké máy bay của Tiểu Hoa. Đến lúc đó đừng quên thông báo cho chúng tôi đấy.

Lục Thiếu Hoa có máy bay riêng là bí mật đã được công khai trong giới thương nhân Hồng Kông nên đương nhiên Hoắc Anh Đông cũng biết. Ông ta cũng đã từng nghĩ đến việc mua một chiếc để ngồi nhưng tài chính của ông ta là có hạn, không thể so sánh với Lục Thiếu Hoa được cho nên đành bỏ qua ý nghĩ này.

Giờ thì tốt rồi, Lục Thiếu Hoa cũng có dự định đi Hồng Kông, Hoắc Đông Anh tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội này. Ông ta muốn ngồi thử để trải nghiệm cảm giác mới mẻ đó.

- Đúng vậy, khi nào qua bên đó thì nhớ thông báo cho chúng tôi.
Lý Gia Thành cũng vừa cười vừa cao giọng nói.

- Không thành vấn đề.
Lục Thiếu Hoa còn biết nói gì nữa, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Ba người vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện, cuối cùng thì ai cũng tranh nhau thanh toán. Lục Thiếu Hoa lấy cớ hắn là “tiểu bối” nên phải mời các trưởng bối một bữa, vậy là Hoắc Đông Anh và Lý Gia Thành không thể không để hắn trả tiền.

Sau bữa cơm thì ba người họ cũng chia tay, Lý Gia Thành trở về công ty của ông ta, Hoắc Anh Đông và Lục Thiếu Hoa thì trở về nhà.

Tuy nhiên về đến nhà thì Lục Thiếu Hoa cũng chưa nghỉ ngơi ngay mà còn vào phòng làm việc ghi chép lại tất cả những công việc cần phải làm và một số chuyện cần phải chú ý, chuẩn bị mọi thứ trước khi hành động.

Đến tối thì Tần Tịch Thần về đến nhà. Lục Thiếu Hoa nói với cô chuyện hắn muốn đi Thâm Quyến một thời gian. Tần Tịch Thần không phản đối nhưng cô yêu cầu hắn tước khi đi thì đưa cô về nhà một lần vì cô muốn thăm Lục Vũ Đình.

Lục Vũ Đình là con gái của Lục Thiếu hoa và Tần Tịch Thần. Lần này hắn đi Thâm Quyến còn chưa biết sẽ ở lại đó trong bao lâu. Tuy rằng Thâm Quyến và Hồng Kông cách nhau không xa nhưng nếu để Tần Tịch Thần sang đó rồi lại tự ngồi máy bay về thì cũng có chút phiền phức. Vậy nên Tần Tịch Thần đã cố ý bảo hắn đưa cô về thăm con trước khi hắn đi, như vậy bớt phiền phức đi rất nhiều.

Sau đó thì mọi việc rất đơn giản. Hai người dành ra một buổi tối ngồi máy bay về nhà, ở nhà một tối hôm đó rồi sáng hôm sau lại trở về Hồng Kông. Tần Tịch Thần lại quay về với nhịp sống như bình thường, mỗi ngày chỉ biết từ nhà tới công ty rồi lại từ công ty về nhà.

Còn Lục thiếu Hoa thì ba ngày sau đó đã gọi cho Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành, ba người cùng ngồi máy bay đến Thâm Quyến. Máy bay hạ cánh xuống quảng trường của căn cứ Phượng Hoàng thì Lục Thiếu Hoa cũng bắt đầu chuyến hành trình của hắn ở Thâm Quyến.

Máy bay vừa tới căn cứ địa Phượng Hoàng thì Lục Thiếu Hoa cũng không ngại ngần mà gọi ngay điện thoại cho Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda, hỏi hai cô nếu có thời gian thì tới Thâm Quyến chơi.

Nhưng kết quả lại khiến Lục Thiếu Hoa thất vọng. đang giữa tháng mười thì hai người họ làm sao có thời gian rỗi được đây. Nếu như là nửa tháng trước trước thì họ còn có thể sắp xếp được thời gian vì đó là kỳ nghỉ Quốc Khánh.

Cuối cùng Lục Thiếu Hoa lại không thắng được sự nhõng nhẽo của Antten Chiyoda. Hắn đã hứa với cô là sau khi sắp xếp xong mọi việc ở Thâm Quyến thì hắn sẽ bay đến Bắc Kinh gặp hai cô, coi như làm tròn nghĩa vụ mà một người bạn trai nên làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play