Chạy xô, đúng vậy, hoàn toàn có thể dùng hai từ “chạy sô” để hình dung ra tình cảnh của của mấy người Lý Vân Thanh - ba kẻ cầm đầu. Bọn họ mỗi người phải tiếp rượu mười bàn, như vậy đồng nghĩa với việc phải “chạy mười sô”, mà mỗi “sô” thì đều phải “chạy” hết mình.

Mà cái giá của việc hết mình đó là cả ba người đều gục ngay tại trận, nếu không phải họ đã sớm chuẩn bị mang theo lái xe thì có lẽ chẳng ai tìm được đường về.

Mười “sô”, mà mỗi “sô” ít nhất phải tiếp mười hai chén rượu. Nếu gặp phải bàn nào có năm hoặc sáu người thì phải uống với mỗi người ba chén, nhân lên là mười lăm đến mười tám chén. Vậy là tổng cộng mười bàn phải tiếp trên trăm chén rượu.

Hơn trăm chén rượu! Dù cho tửu lượng có khá thế nào thì cũng khó mà chịu nổi. Hơn nữa gần như ở mỗi bàn lại là một loại rượu khác nhau, uống lẫn thì lại càng nặng, cho dù mấy người Lý Vân Thanh có là những cao thủ rượu đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào trụ nổi.

Cho nên sau khi chạy xong mười sô đó thì ba người bọn họ đều gục luôn tại trận.

Chẳng còn cách nào khác, ai bảo bọn họ đều là ba kẻ cầm đầu, nắm trong tay vài nhóm người, bọn họ không ra mặt uống mừng thì ai ra mặt đây? Lục Thiếu Hoa ư? Hắn đường đường là ông chủ lớn của tập đoàn Phượng Hoàng, sao có thể lộ diện trong một buổi tiệc nhỏ như thế được?

Vậy là mấy người Lý Vân Thanh phải ra mặt. Mỗi bàn gắp vài món, nói vài câu, sau đó thì tiếp rượu, xong lại đi sang bàn khác, lại một vòng ăn – nói - uống, cứ như thế suốt buổi tiệc kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ.

Mất bao nhiêu thời gian chỉ là chuyện thứ yếu, quan trọng là ba người họ đều bất tỉnh nhân sự cho đến mãi buổi chiều ngày hôm sau mới tỉnh, có điều đầu vẫn đau nên không thể đi làm.

May mà tập đoàn Phượng Hoàng cũng đã có người tạm thời quản lý, còn bên này việc tính toán sổ sách cũng không cần gấp lắm nên có thể để cho ba người bọn họ được “nhàn hạ” một ngày.

Có điều nếu có thể tránh được cái “nhàn hạ” này thì bọn họ nhất định sẽ tránh, giống như câu nói của Lưu Minh Chương: “Tôi thà làm việc mười ngày còn hơn à hành hạ bản thân như thế.”



Lục Thiếu Hoa cũng biết ba người bọn họ say nên cũng chẳng nói gì nhiều, chưa vội bảo họ nộp bản số liệu của đợt biến động cuối cùng mà để họ ở nhà nghỉ ngơi.

Mãi cho đến hai ngày sau đó, cũng chính là ngày mùng 1 tháng 10 thì ba người họ mới xuất hiện ở cửa công ty và mang theo bản số liệu. Từ sắc mặt có thể nhận thấy họ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.

- Thế nào rồi? Tối qua có làm gì không? 
Lục Thiếu Hoa true ghẹo.

Đáp lại là một không khí lạnh ngắt.

Câu nói của Lục Thiếu Hoa làm cho cả ba người đều trợn mắt lên nhìn hắn đầy vẻ bực mình. Không nói ra còn đỡ, tự nhiên nói đểu họ một câu như vậy sao không khiến họ tức giận cho được?

Nghĩ cũng đúng, Lục Thiếu Hoa vốn là ông chủ mà lại an nhàn nằm ở nhà để ba người bọn họ phải đi chịu trận. Đó là còn chưa kể đến việc họ phải nằm rên rỉ suốt cả ngày hôm qua, khổ sở vô cùng.

Giờ thì tốt rồi, Lục Thiếu Hoa nói ra một câu như vậy sao bảo họ không tức giận đây?

Lục Thiếu Hoa cũng không ngờ rằng câu nói của hắn lại có thể chọc tức họ, hắn ngượng ngùng cười một cái rồi nói như chuộc lỗi:
- Tôi biết các anh đều rất vất vả, thế nhưng còn cách nào khác đây, tiệc mừng thì không thể thiếu, không thể để anh em thất vọng.

Lục Thiếu Hoa biết rõ rằng nếu hắn làm cho ba người họ tức giận thì kết cục sẽ rất thê thảm, nếu như không sửa lại thì họ nuốt sống hắn cũng nên.

Nghe Lục Thiếu Hoa nói vậy ba người đó mới có vẻ xuôi xuôi, lắc đầu cười đầy khổ sở.

Tiệc mừng là một hình thức bắt buộc phải có sau mỗi lần hành động, trước đây họ cũng đã từng trải nghiệm qua. Có điều trước đây họ không đến nỗi thảm hại như vậy là vì lúc đó lực lượng còn ít, mỗi người chỉ phải tiếp một hai bàn chứ không giống như lần này.

Tuy Lục Thiếu Hoa đã nói thế nhưng họ vẫn có chút bực bội. Còn không phải sao? Đến một người xưa nay vốn điềm tĩnh như Lý Vân Thanh mà cũng vẫn có chút giận dỗi, anh ta cầm tập văn kiện ném thẳng cho Lục Thiếu Hoa sau đó thì chẳng thèm nói thêm câu nào nữa.

Bình thường khi Lý Vân Thanh mang tài liệu đến cho hắn thì anh ta tuyệt đối không bao giờ “ném” mà luôn luôn “đưa”. Giờ thì hay rồi, tức giận một cái là không cần xét đến người ngồi trước mặt chính là ông chủ Lục Thiếu Hoa, cứ thế ném tập văn kiện ngay trước mặt hắn.

Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười nhận tập văn kiện sau đó dán mắt vào đó.

Lần này số liệu tổng kết tương đối nhiều, phân thành mười chín phần, trong đó có mười tám phần là số liệu của mười tám nước, còn một phần cuối cùng là…đợi một chút….loạn hết cả rồi.

Lục Thiếu Hoa bỏ qua toàn bộ mười tám phần ở trên mà chỉ xem phần cuối cùng của tập số liệu, đây vốn là thói quen xưa nay của hắn. 

Phần cuối là phần tổng kết số liệu của mười tám phần trước, Lý Vân Thanh đã tính toán rất rõ ràng để ra được con số cuối cùng. Là một chùm số, hàng trăm là một con số ba, hàng chục là mộ con tám, hàng đơn vị là một con số chín, sau đó còn có một dấu phẩy và đằng sau dấu phẩy là một con bảy.

Ba trăm tám mươi chín phẩy bảy tỷ đô la Mỹ!

Lục Thiếu Hoa không nhìn nhầm, Lý vân Thanh cũng không tính nhầm, món lợi nhuận cuối cùng thu được là một con sô đơn thuần: 389,7 tỷ đô la Mỹ.

Điều này vượt quá ước tính của Lục Thiếu Hoa, theo tính toán của hắn thì lần này chỉ có thể kiếm được hơn hai trăm đến ba trăm tỷ đô la là nhiều. Hắn sai rồi! Số tiền mà hắn đã ước lượng với con số thực tế chênh lệch nhau đến cả trăm tỷ đô la, trong chốc lát hắn đúng là chưa thể tiếp nhận được.

Có điều cũng cần phải nói lại rằng những thứ mà hắn dự tính đang còn sai lệch nhiều, ví như chuyện bên Nga cũng thế, lợi nhuận cuối cùng kiếm lại được là 57,8 tỷ đô la Mỹ, đây là điều hắn không thể ngờ đến.

Có thể nói từ khi thu được mẻ đầu tiên ở Nga trở đi thì tính toán của hắn bắt đầu xuất hiện sai lệch. Tuy nhiên hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý trước để đón nhận chuyện này vì hắn biết rằng nhất định sẽ có chênh lệch. Nhưng không ngờ rằng chênh lệch lại lớn như vậy.

Xem xét lại mọi thứ đã qua thì hắn mới dần dần hiểu ra, từ khi Hồng Kông bắt đầu ngăn chặn George Soros thì quỹ đạo lịch sử đã có những biến đổi nhỏ, đồng thời Nga lại trở thành nơi để George Soros trút giận lại giúp hắn kiếm thêm được hơn hai mươi tỷ nữa.

Khi mà bên Nga còn chưa bắt đầu thì Lý Vân Thanh đã từng nói với Lục Thiếu Hoa rằng, căn cứ vào kế hoạch của anh ta và những số liệu do Lục Thiếu Hoa đưa ra thì có thể kiếm đươc hơn ba trăm tỷ đô la Mỹ. Thế nhưng kết quả lại thay đổi, thị trường cổ phiếu và tiền tệ của Nga mất giá một cách nghiêm trọng khiến cho những số liệu mà hắn đưa ra không còn chính xác nữa, theo đó mà lợi nhuận thu về cũng tăng hơn hai mươi tỷ đô la.

Những việc về sau thì khỏi cần nói nữa, Nga bắt đầu chiếm vị trí quan trọng trên trường quốc tế, thêm vào đó là thế lực kinh tế hùng mạnh của Nhật Bản ảnh hưởng đến toàn Thế Giới, gây nên cơn bão tài chính mang tầm Quốc tế.

Theo đà mất giá của Nga, thị trường cổ phiếu của các quốc gia đang phát triển cũng tụt giá nghiêm trọng. Thêm vào đó là sách lược của mấy người Lý Vân Thanh giúp cho lợi nhuận thu được vượt quá mức tưởng tượng, trở thành con số hơn 389,7 đô la Mỹ

389,7 tỷ đô la Mỹ.

Ai nhìn thấy con số đó đều sẽ hoa mắt, thế mà lúc này nó lại đang nằm trong tay Lục Thiếu Hoa.

Lục Thiếu hoa không tỏ ra vui cũng chẳng tỏ ra buồn mà lại có một chút chế giễu, hắn cười nhạo chính mình trước đây đã ngây thơ cỡ nào.

Trên thực tế thì đúng là như vậy, trước đây mấy ngày tháng hắn còn đang ao ước cơn bão tài chính lần này có thể giúp hắn kiếm được hàng tỷ đô la Mỹ, thậm chí đã đem cái “tỷ đô la Mỹ” ấy trở thành mục tiêu.

Giờ nghĩ lại mới thấy đúng là ấu trĩ. Nếu như không phải George Soros đem Nga ra làm nơi trút giận khiến phát sinh biến hoá, quỹ đạo của lịch sử chệch đi so với kiếp trước thì giờ số tiền hắn có được trong tay không phải là 389,7 tỷ đô la Mỹ nữa mà là 200 tỷ đô la Mỹ cũng nên.

Trong lúc đó việc tính toán sổ sách cho thấy, không phải là hàng tỷ đô la Mỹ mà là hàng trăm tỷ đô la Mỹ.

Không ấu trĩ sao?

Ấu trĩ! Lục Thiếu Hoa đã trả lời như vậy, bây giờ tính toán cẩn thận lại tổng số, mà vốn dĩ khi giai đoạn thứ nhất kết thúc hắn đã tính một lần rồi, 401,2 tỷ đô la Mỹ, sau đó là giai đoạn hai.

Giai đoạn hai bao gồm rất nhiều quốc gia, có Indonesia, Thái lan, Philippines, Malaysia, Singapore, Nhật Bản. Sáu quốc gia đó đã chịu phải sự công kích, trong đó Indonesia là chịu thiệt hại lớn nhất vì phải chịu liền hai đợt sóng, Lục Thiếu Hoa cũng đã vét được hơn 43 tỷ đô la Mỹ ở đất nước này khi nó chịu đợt công kích lần thứ hai.

Xếp hạng thứ hai là Nhật Bản. Quốc gia này nhìn bề ngoài thì có vẻ rất bình thường, biên độ mất giá cũng không lớn như Indonesia, thế nhưng vì nó là một cường quốc kinh tế nên chỉ cần mất giá nhẹ thôi cũng đủ để tạo ra sự tổn thất vô cùng lớn. Tại Nhật Bản hắn cũng đã vớ được một vụ béo bở, thu về 58,3 tỷ đô la Mỹ.

Đó còn là chưa tính hết, ngoài con số cụ thể là 58,3 tỷ ra thì đằng sau đang còn một dãy dài những con số hàng chục hàng trăm không tính đến.

Đúng thế, không phải Lục Thiếu Hoa còn lệnh cho Lý Tông Ân thu mua cổ phần của mấy công ty ở Nhật Bản nữa sao? Ở phương diện này cũng có hy vọng vì trước khi thu mua cổ phần của họ, Lý Tông Ân đã dùng số cổ phần trước đây đã thu mua được của công ty điện tử Sam Sung, từ đây cũng có thể kiếm chác được không ít.

Thêm đông thêm tây thì ít nhất cũng phải thêm được nửa tỷ nữa, đó là còn chưa tính đến giá trị của số cổ phần vừa mua được. Nếu như muốn tính thì phải đợi thêm vài năm nữa, đến khi mấy công ty kia làm ăn phát đạt thì sẽ biến thành một con số lợi nhuận khổng lồ.

Nói thẳng ra một câu thì với số cổ phần của mấycông ty Nhật Bản mà hắn đang nắm trong tay đó thì hắn chẳng cần làm gì cũng đủ tiền để ăn tiêu hoang phí trong vòng mấy kiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play